Chỉ trong nháy mắt, Tiểu Lôi đã bay trở lại, mỗi tay cầm một thanh trường kiếm kim sắc, chính là kiếm của pho tượng vừa rồi đánh rơi đằng xa!
Tiểu Lôi nhẹ nhàng búng nhẹ lên kiếm phong, thanh cự hình kim kiếm vang lên một thanh âm nặng nề, Tiểu Lôi không nhịn được, nói: "Kiếm tốt! Vật liệu tốt! Không ngờ Thánh Huyết Tông lãng phí như vậy! Kiếm tốt thế này, cũng không cho người ta dùng, mà để cho pho tượng dùng……"
Hắn thở dài, nhìn ra vật liệu của thanh kiếm này quả thực rất đặc thù, chỉ bằng vào cảm giác khi cầm, hắn đã cơ hồ có thể khẳng định, vật liệu của thanh kiếm này, hoàn toàn giống như pho tượng! Mà mức độ cường ngạnh của pho tượng còn có thể chống đỡ Phá Sơn Không toàn lực của mình!
Hắn không biết, thần kiếm lợi hại như thế không phải là Thánh Huyết Tông không muốn dùng, mà là bởi vì một vài nguyên nhân đặc thù, chỉ có khi pho tượng sống lại, mới có thể mang ra sử dụng. Mà làm pho tượng sống lại một lần, cũng phải bỏ ra chi phí thật lớn!
Tiểu Lôi cầm kiếm trong tay, mặc dù quả thực là hơi lớn một chút, dứt khoát niệm khẩu quyết, lắc người hóa thân thành cự nhân cao ba bốn thước, lớn bằng pho tượng, miệng mắng: "Hỗn đản! Ngươi vừa rồi đánh rất đã tay phải không? Hiện tại trong tay lão tử có kiếm, ta xem ngươi còn hung hăng không!"
Nói xong, Tiểu Lôi hít sâu một hơi, trong mắt hắn hiện hàn khí, khóe miệng cười lạnh, vung kiếm chỉ vào pho tượng.
Trong tay có hai thanh kiếm, khí thế Tiểu Lôi đã hoàn toàn bất đồng. Hắn phảng phất đã thu lại khí tức toàn thân, trên người không còn một tia khí tức tản mát ra. Nếu phải miêu tả, chỉ có thể nói Tiểu Lôi mặc dù đứng ở nơi này, nhưng toàn thân tựa hồ đã tới một cảnh giới "hư vô"!
Bởi vì, hắn đem lực lượng toàn thân thu lại, rốt cuộc không có một tia khí tức tỏa ra ngoài!
Quái vật tựa hồ cũng cảm nhận được sự đáng sợ của Tiểu Lôi, chậm rãi lui về phía sau hai bước, sáu thanh trường kiếm trên sáu cánh tay còn lại cũng nâng lên, cảnh giác đối mặt Tiểu Lôi. Khuôn mặt cũng biến thành bộ dáng phẫn nộ.
Tiểu Lôi đột nhiên thở dài, hạ giọng nói: “Không thể tưởng được…… Không thể tưởng được sau khi ta học thành, lần đầu tiên toàn lực xuất thủ thi triển bộ kiếm thuật này, lại dùng đối phó một pho tượng……"
Hắn nói xong, chậm rãi bước tới một bước, một bước này dườgn như đã vượt qua quy tắc của không gian, lập tức hắn đã xuất hiện trước mặt pho tượng!
Một kiếm khinh xảo chậm rãi đâm tới!
Trên kiếm phong không hề có quang mang hoa lệ, một kiếm hoàn toàn bình thường, chậm rãi thong thả như thế. Tựa như bất luận kẻ nào đều có thể né tránh, pho tượng lại đột nhiên phát ra một tiếng nghẹn ngào sợ hãi, cơ thể khổng lồ lại lui về phía sau vài bước.
Nhưng Tiểu Lôi lại dường như biến thành hình bóng của hắn, kề sát trước mặt, cự kiếm trong tay thủy chung chỉ vào đối phương! Động tác của quái vật đột nhiên chậm lại, phảng phất bốn phía có sức nặng ngàn cân vô hình áp xuống. Hắn rốt cuộc nâng kiếm đón lưỡi kiếm của Tiểu Lôi……
Kiếm phong giao nhau, lại vô thanh vô tức!
Không có tiếng va chạm kinh thiên động địa, không có tiếng kim loại đụng nhau, cũng không có tiếng bộc phát của hai cỗ lực lượng, cứ như vậy trong không gian yên tĩnh, hai thanh kiếm đã giao nhau……
Nhưng sau đó, cơ hồ là mắt thường cũng có thể thấy rõ, kiếm phong của quái vật bắt đầu tổn hại……
Trước tiên là mũi kiếm, vỡ vụn thành từng phần, sau đó phân mảnh thành tro bụi với một tốc độ cực kỳ chậm rãi. Tiếp theo là lưỡi kiếm……
Tốc độ phiêu tán rất từ từ, cơ hồ như động tác quay chậm! Lực lượng chậm rãi chiếm đoạt trường kiếm quái vật, khuôn mặt quái vật đột nhiên trở nên bi ai, miệng hắn phát ra tiếng kêu thảm thiết, cơ thể phảng phất như đang run rẩy, cố gắng giãy dụa.
Nhưng trên kiếm phong của Tiểu Lôi dường như có một loại lực lượng đặc biệt, kiên quyết quấn lấy hắn, dù cho hắn có nỗ lực như thế nào, cũng không thể thoát khỏi lực lượng chiếm đoạt.
Quái vật đột nhiên hét lên một tiếng, kiếm trên hai cánh tay cũng vung lên……
Lần này nhanh hơn, nhưng hai thanh kiếm chỉ vừa mới chạm tới kiếm phong của Tiểu Lôi, đã nhanh chóng bị hủy đi!
Từ mũi kiếm đến lưỡi kiếm, không ngừng vỡ vụn, một lát sau, thanh kiếm chỉ còn chuôi kiếm, mà lực lượng chiếm đoạt vẫn còn đang tiếp tục…… Quái vật thét lên một tiếng, bàn tay nắm chuôi kiếm của hắn nhanh chóng phân hủy, ngón tay dần dần biến thanh bụi phấn, sau đó là bàn tay…… cánh tay……
Ánh mắt Tiểu Lôi đã lạnh tới cực điểm, đôi mắt không hề có chút tình cảm, giống như như hai lỗ hổng……
Rốt cuộc, tiếng kêu quái vật càng trở nên sợ hãi, hắn đột nhiên nâng thanh kiếm trên cánh tay thứ ba, gắng sức chém xuống……
Keng keng keng!
Sau ba tiếng động vang lên, quái vật đã bị Tiểu Lôi phá hủy toàn bộ ba cánh tay! Sau đó cơ thể bắn ra xa.
Khóe miệng Tiểu Lôi lộ ra nụ cười lãnh khốc ……
Đột nhiên, một đạo kim quang từ trong tay Tiểu Lôi bắn ra!
Đó là thanh kiếm trên tay trái Tiểu Lôi! Thanh kiếm này lăng không bắn ra, biến thành một đạo quang mang chói lọi trên không trung, trong nháy mắt đã bắn tới trước mặt quái vật.
Quái vật chỉ kịp phát ra một tiếng kêu thảm thiết, trong tiếng kêu thảm thiết, trường kiếm vô thanh vô tức đã bắn vào trước ngực hắn, kiếm phong xuyên ra sau lưng, lực đạo to lớn cơ hồ xuyên thủng quái vật! Quái vật ngã xuống, trường kiếm đâm xuống ghim chặt hắn trên mặt đất!
Trường kiếm xuyên ngực, trên kiếm phong lập tức bộc phát ra một luồng kim sắc hỏa diễm, trong nháy mắt bao trùm quái vật, tam vị chân hỏa bừng bừng thiêu đốt, nhanh chóng lan tràn đến toàn thân quái vật, hắn kêu thảm thiết không dứt, cơ thể gắng sức vặn vẹo.
Ánh mắt Tiểu Lôi lạnh như băng, kiếm nắm trong tay, chậm rãi bước tới từng bước, hắn tựa hồ không hề sốt ruột, chỉ lạnh lùng nhìn quái vật ngọ ngoạy trên mặt đất.
Quái vật đang kêu bi thảm, ba cánh tay còn lại đồng thời nắm lấy chuôi kiếm cắm trước ngực, phảng phất dùng hết toàn lực, sau đó chợt nghe một tràng tiếng kim loại ma sát chói tai. Từng phần thanh kiếm được rút ra, quăng sang một bên.
Lúc này Tiểu Lôi đã đi đến trước mặt quái vật, hắn cố gắng đứng lên, nhìn mũi kiếm Tiểu Lôi đang chỉ vào mình, hắn đột nhiên phát ra một tiếng kêu the thé sợ hãi, cơ thể run lên, cơ thể to lớn quỵ xuống, ba cánh tay chống trên mặt đất, người rạp xuống, miệng tỏ vẻ cầu xin……
" Hừ……" Tiểu Lôi cười lạnh: “Không ngờ ngươi còn biết cầu xin tha thứ?"
Quái vật đột nhiên gắng sức đập đầu xuống đất.
Bịch bịch!
Hắn dụng lực dập đầu, mặt đất nhất thời bị hắn đập ra một cái hố to. Tiểu Lôi ngẩn người, biết hắn đang phục lạy cầu xin tha thứ!
Hắn chần chờ một chút, trường kiếm trong tay chậm rãi buông xuống.
Quái vật thấy Tiểu Lôi buông kiếm, lúc này mới ngừng dập đầu, đột nhiên nâng ba cánh tay, bàn tay mở ra, phảng phất đang cầm thứ gì, cứ như vậy lẳng lặng quỳ gối trước mặt Tiểu Lôi.
Tiểu Lôi cau mày: “Đây là ý gì?"
Quái vật vẫn bất động, chỉ xòe tay ra, lại ngẩng đầu nhìn Tiểu Lôi. Mặc dù hắn là pho tượng, khuôn mặt bi ai, trong ánh mắt lại dường như đang cầu xin.
Tiểu Lôi đột nhiên động tâm, chậm rãi đặt kiếm vào tay quái vật, quái vật lúc này mới phát ra một tiếng tựa như reo vui, cầm chuôi kiếm, đột nhiên xuất chỉ thọc vào ngực……
Sau đó, dưới ánh mắt bất ngờ của Tiểu Lôi, quái vật tự xé toang lồng ngực…… Mà ngực hắn không ngờ chảy ra một giọt máu!!
Đó là một giọt máu thật sự!
Lập tức, quái vật nhẹ nhàng hứng giọt máu, cẩn thận nhỏ lên trên kiếm phong, sau đó lại dùng một tư thái cung kính, đưa chuôi kiếm quay về phía Tiểu Lôi.
Tiểu Lôi do dự một chút, có phần hồ nghi nhìn quái vật, không hề tiếp nhận trường kiếm.
Quái vật này mặc dù là pho tượng, nhưng vừa rồi cùng hắn đánh nhau có thể nhìn ra, hắn cũng có ý thức, lại biết lừa gạt! Sẽ không có âm mưu gì chứ?
Chần chờ một chút, Tiểu Lôi mới đưa tay nắm lấy chuôi kiếm, quái vật lúc này mới phảng phất như thở ra, cơ thể lại phục xuống.
Tiểu Lôi cầm thanh kiếm, cũng không biết rốt cuộc hắn muốn gì, chỉ thấy cơ thể quái vật vẫn đang run rẩy. Tiểu Lôi ngẫm nghĩ, thở dài rồi phất tay, tam vị chân hỏa vẫn đang thiêu đốt trên người quái vật lập tức tức tắt đi.
Lúc này quái vật mới tựa như trở nên bình tĩnh hơn, vẫn quỳ gối, cơ thể lại vươn thẳng lên, Tiểu Lôi nghi hoặc, vuốt ve trường kiếm trong tay, nhẹ nhàng búng một cái.
Keng, một thanh âm trong trẻo vang lên, pho tượng đang quỳ gối đột nhiên run rẩy.