“Ngươi quả nhiên là Thần tộc Olympia.” Tiểu Lôi đứng trên khe hở động khẩu của tầng băng nhìn xuống người nữ tử thần bí, ánh mắt chứa vài phần châm chọc.
Nhìn cách ăn mặc của đối phương, trong lòng Tiểu Lôi sớm đã chắc bảy tám phần, hơn nữa nghĩ đi nghĩ lại người này quá nửa chính là nữ tử thần bí thực lực siêu tuyệt một đấu ba, đánh bại cả ba Thiên sứ mà Tiên Âm đã từng nói qua đồng thời chính mắt chứng kiến.
Đối phương vẫn không có ý muốn nói chuyện, chỉ phất tay chỉ vào khe hở trong tầng băng, ý muốn Tiểu Lôi đi vào.
Không có gì để nói, Tiểu Lôi hừ một tiếng, chậm rãi tiến vào trong tầng băng.
Nơi này trong trí nhớ của hắn rất đỗi quen thuộc.
Khe hở phía dưới tầng băng đích thực rất lớn, giống như vực sâu nhìn không thấy đáy nối thẳng tới địa ngục, nhưng phía dưới lại có một bình đài thiên nhiên nho nhỏ nhô lên, Tiểu Lôi dụng pháp thuật bay xuống, nhẹ nhàng khéo léo đáp xuống bình đài, sau đó nữ tử thần bí cũng phiêu nhiên hạ xuống cạnh hắn, nhưng vẫn duy trì khoảng cách hai thước so với hắn.
Ngày trước khi cùng Nguyệt Hoa tránh né bão tuyết ở chỗ này, hắn thậm chí nghĩ rằng sẽ không đi tới địa phương này nữa.
Nhưng thực tế nơi này không phải là huyệt động ngày đó. Ngày đó hắn tự mình xuyên qua thời không, đến một huyệt động của thời không khác.
Địa điểm giống nhau, nhưng chỉ bất đồng về thời không mà thôi.
Chỉ là địa phương này, cũng thật sự có một “Tiểu Lôi” tới, lại chính là Tiểu Lôi đến từ tương lai.
Hắn cười khổ một tiếng, chuyện này thật có chút phức tạp khiến người ta đau đầu.
“Được rồi, ngươi đem ta đến chỗ này, rốt cuộc muốn gì?” Tiểu Lôi chăm chăm nhìn nữ nhân thần bí: “Đứa con gái của ta có phải trong tay ngươi?”
Đối phương nhìn Tiểu Lôi, ánh mắt loé lên vẻ kỳ dị, rồi lập tức chậm rãi gật đầu. Ngay lúc Tiểu Lôi định hỏi thêm điều gì đó, trong lòng tự dưng nghe thấy một âm thanh.
“Nó khoẻ lắm, ngài có thể yên tâm.”
Mẹ nó! Trao đổi ý thức! Độc tâm thuật?
Tiểu Lôi biến sắc mặt, kinh hãi nhìn chăm chăm đối phương, vô thức lùi nửa bước.
Độc tâm thuật là một môn pháp thuật đứng đầu, không cần mở miệng nói chuyện, có thể trực tiếp truyền ý thức ra ngoài, ngoài ra còn có một tác dụng chân chính là có thể đoán được tất thảy ý niệm trong đầu đối phương, có thể nói là đối mặt với Độc tâm thuật, người ta không còn bí mật nữa!
Nhưng thiếu sót cũng rất rõ ràng, gặp cao nhân tu vi càng cao, loại pháp thuật này càng không có tác dụng.
Ví dụ như một tu hành giả có thực lực siêu phàm có thể dụng Độc tâm thuật đoán ý nghĩ của đối phương, nhưng nếu đối phương cũng có năng lực cường hãn thì Độc tâm thuật không có tác dụng.
Năm đó Diệu Yên từng dụng Độc tâm thuật với Tiểu Lôi, thế nhưng lúc đó là do thực lực của Tiểu Lôi kém xa so với Diệu Yên mà thôi.
Nói cách khác, nếu hiện tại có người thi triển Độc tâm thuật với Tiểu Lôi, người đó phải có tu vi cao hơn Tiểu Lôi, hơn nữa còn phải cao hơn rất nhiều.
Điều này khá khủng bố a! Dựa vào tu vi của Tiểu Lôi bây giờ có thể xem như thần tiên qua lại trong nhân gian, cho dù là Khinh Linh tử cũng vị tất dám nói rằng mình lợi hại hơn vị tiểu sư đệ này.
Đương nhiên, nếu là Hầu tử kia thi triển Độc tâm thuật với Tiểu Lôi thì họa may còn có thể.
Nhưng nữ tử Thần tộc Olympia trước mắt làm sao có tu vi sánh với Hầu tử kia? Chuyện này tuyệt đối không thể nào, hay là gặp quỷ rồi?
Làm sao kêu Tiểu Lôi không kinh ngạc cho được?
Hắn biến sắc mặt, tay phải lặng lẽ đặt ra phía sau, thủ chưởng xoè ra chuẩn bị tuỳ thời triệu hoán Thu Lộ thần kiếm...
“Ngài yên tâm, không phải ta dùng Độc tâm thuật.” Trong lòng hắn lại vang lên thanh âm đó, chỉ là lần này khá chật vật.
“Không phải Độc tâm thuật thì là gì?” Tiểu Lôi nheo mắt.
“Không giống Độc tâm thuật của các ngài, đây chỉ là một loại pháp thuật trao đổi tinh thần, gần như chỉ dùng để đối thoại, không có khả năng tìm hiểu nội tâm của ngươi.” Đối phương chậm rãi lắc đầu.
Không biết vì sao, Tiểu Lôi nhìn vào ánh mắt đối phương, trong lòng lại sinh ra vài phần tín nhiệm.
Loại liên lạc bằng tâm linh này không giống với giao tiếp bằng âm thanh. Tâm linh đối phương không hề có thanh âm, đó chỉ là một tầng tinh thần, phát ra là có thể minh bạch được ý tứ của đối phương, căn bản không nghe thấy thanh âm nào.
Cũng không biết thanh âm của nữ nhân này khó hay dễ nghe, chỉ là linh giác thiên sinh cường đại của Tiểu Lôi cảm nhận được trong từ ngữ của đối phương không hề có địch ý.
“Ngài... ngài không cần quá khẩn trương.” Ánh mắt của nàng ta bình thản nhìn Tiểu Lôi: “Hiện tại trạng thái tinh thần lực của ngài quá mức cường đại, ta trao đổi cùng ngài bắt đầu khó khăn, sẽ hao phí rất nhiều tinh thần lực của ta.”
“Khó trách ngươi tựa như đang cố sức.”
Tiểu Lôi cười, thả lỏng một chút nhưng tay phải vẫn giấu phía sau hỏi: “Tại sao ngươi không trực tiếp nói chuyện?”
Nhãn thần đối phương có vẻ khác lạ, chậm rãi lắc đầu: “Ta không biết nói chuyện?”
Lẽ nào là bị câm bẩm sinh?
Tiểu Lôi nhìn nàng ta một lần, từ ánh mắt tự nhiên của nàng ta, tạm thời thấy tin tưởng.
Loại trao đổi bằng tinh thần lực tuy đơn giản hơn so với Độc tâm thuật, nhưng lại có chỗ hữu dụng, vì Độc tâm thuật chỉ nhằm đọc tâm tư của đôi phương, nhưng không thể trao đổi song phương.
Đơn giản mà nói, năm đó Diệu Yên dựa vào Độc tâm thuật đoán được tư duy của Tiểu Lôi, nàng có thể biết Tiểu Lôi nghĩ gì, nhưng Tiểu Lôi không thể sử dụng tâm linh nói chuyện với nàng.
Hiện tại pháp thuật này của Thần tộc Olympia mặc dù không đọc được nội tâm của người khác, nhưng có chỗ hữu dụng, nếu mình nắm được sau này điện thoại trong nhà không cần đến nữa.
Từ biểu tình trên mặt Tiểu Lôi mà đoán ra vài phần manh mối, nữ nhân lập tức lắc đầu, vô thanh nói với Tiểu Lôi: “Loại pháp thuật này dựa vào tinh thần lực để trao đổi, dựa vào năng lực của ta, chỉ có thể trao đổi với người khác trong vòng hai mươi thước, nếu vượt qua khoảng cách này sẽ không có tác dụng.”
“Hai mươi thước?” Tiểu Lôi bĩu môi.
“Đúng vậy, tinh thần niệm lực của nhân loại đều dùng phương pháp khuếch tán, khoảng cách càng xa, diện tích phát tán càng lớn, tín hiệu cũng càng yếu.”
Vậy cơ bản là vô dụng rồi, Tiểu Lôi bĩu môi, loại pháp thuật này chỉ có tác dụng hai chục thước. Vậy là căn bản chẳng có chỗ nào để sử dụng rồi, chỉ có thể cấp cho mấy người câm điếc sử dụng.
Hắn lại nhìn đối phương: “Đứa con gái của ta sao rồi?”
“Nó rất ổn, ngài có thể yên tâm, nó rất an toàn.”
“Hừ!” Tiểu Lôi mở miệng mắng: “Tiên sư các ngươi! Con gái của ta tại sao lại bị các ngươi bắt? Nếu nó mà mất một cọng lông, ta sẽ đem toàn tộc Olympia các ngươi bồi táng.”
Những lời này nói ra, không ngờ đối phương không tức giận, chỉ thản nhiên nhìn Tiểu Lôi: “Chúng ta rất quan tâm tới cô bé đó.”
“Nói bậy, đó là con gái của ta”, Tiểu Lôi cười lạnh một tiếng: “Được, nếu ngươi đã bắt nó, uy hiếp ta chạy tới đây, chắc là muốn ta làm gì, mau nói ra điều kiện của ngươi đi.”
Đại khái chỉ là ảo giác, nhưng Tiểu Lôi không ngờ cảm giác được nữ nhân thần bí này đang cười mình.
Lạ thật! Cho dù đối phương che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt long lanh, nhưng Tiểu Lôi vẫn cảm nhận được từ ánh mắt nàng ta có ý cười rất bình hoà, không hề có chút địch ý nào.
“Ngài không phải là địch nhân của ta, ta đối với ngài không hề có ác ý, hỡi Đông phương pháp sư cường đại tôn kính, Lôi tiên sinh”. Thần bí nữ nhân chậm rãi gật đầu, tựa hồ như một loại lễ tiết kỳ quái cổ xưa: “Chúng ta không hề là địch nhân, cũng không có bất kỳ xung đột lợi ích nào, ta sở dĩ mạo muội tìm đến ngài, tất cả là hy vọng nhận được sự giúp đỡ nhỏ từ ngài. Đương nhiên nữ nhi của ngài rất khoẻ, hiện đang được đãi ngộ như khách nhân tôn quý nhất.”
“Nói bậy, đừng dùng loại lời nói này uy hiếp ta”. Tiểu Lôi bĩu môi: “Nếu không phải là Bảo Nhi bị các ngươi bắt, tiểu gia ta không muốn cùng ngươi chạy đến nơi băng thiên tuyết địa này nữa.”
“Ta biết, sở dĩ ngài tới Tây phương là do thù địch với đám gia hoả thập tự tà ác, từ điểm này mà nói, hẳn nhiên chúng ta có chung lập trường.” Từng lời của nữ nhân này vang lên trong lòng Tiểu Lôi, thái độ của nàng ta tựa hồ rất bình tĩnh: “Ta không có ý uy hiếp ngài, nếu ngài không muốn nhận lời thỉnh cầu của ta có thể lập tức ly khai. Ta bảo chứng sau khi ta hoàn thành việc ngày hôm nay, lập tức đem con gái của ngài trở về bình an vô sự.”
“Thật không?” Tiểu Lôi trong thâm tâm không tin lời đối phương: “Ngươi có hảo tâm vậy sao? Tốn nhiều tâm tư khiến ta tới nơi này, hừ, để bắt được đứa con gái của ta, chắc là mất không ít công sức chứ? Một thân bản lĩnh của con gái ta, không dễ dàng bị bắt đâu.”
“Mỗi lời ta nói đều thật”, nàng ta lắc đầu, nhìn thẳng Tiểu Lôi: “Sự thật là, việc bắt nữ nhi của ngài đều là ngoài ý muốn, ta cũng không sử dụng bạo lực với nó, chỉ dùng một chút chút việc xấu hổ ngoài ý muốn. Vốn ta muốn trực tiếp đến tận cửa gặp ngài, nhưng trên đường vô tình gặp nữ nhi của ngài, điều này có thể nói là một sự xảo hợp.”
“Có quỷ mới tin ngươi”, Tiểu Lôi nghĩ bụng, bĩu môi nói: “Vậy được, ta bây giờ sẽ đi. Ngươi thả con gái ta trở về đi.”
“Hoàn toàn có thể.” Không biết vì điều gì, mặc dù thái độ của đối phương không hề thay đổi, nhưng Tiểu Lôi cảm giác thấy có gì đó bất diệu.... Quả nhiên nữ nhân này nói tiếp: “Ta vừa rồi nói rằng chờ ta hoàn thành xong việc hôm nay, khi trở về sẽ hạ lệnh đem bảo bối của ngài trở về. Nhưng ta cần phải lập tức đi làm một chuyện trọng yếu, chuyện này khá nguy hiểm, sợ một mình ta không đảm nhiệm nổi...”
Tiểu Lôi thở dài, không hề tức giận, không phải là không nghe ra giọng điệu đòi hỏi trong đó, chỉ vì đối phương tốn bao nhiêu công sức đưa mình tới đây, nếu không đưa ra điều kiện gì lại dễ dàng thả con gái mình thì đó mới thật sự là gặp quỷ!
“Ngươi có phải muốn nói rằng, nếu hôm nay làm không được việc, không thể an toàn trở về, sẽ không thể thả nữ nhi của ta?” Tiểu Lôi cười lạnh, nhưng không quá tức giận, ngược lại lại cười cợt: “Ngươi không phải là chuẩn bị nói tiếp rằng mời ta giúp ngươi hoàn thành việc này, như thế mới có thể mau trở về, hạ lệnh cho thủ hạ thả nữ nhi của ta?”
“Đúng là như thế.”
“Ha ha”, Tiểu Lôi đột nhiên cười nói: “Được rồi, ta cũng khá tò mò với Thần tộc Olympia các ngươi, ngươi trước tiên nói cho ta biết, muốn ta giúp làm gì...”
Hắn nhìn xuống phía dưới vực sâu: “Ngươi không phải là muốn ta đi xuống đó cùng ngươi một chuyến chứ?”
Không ngờ là đối phương lập tức thừa nhận: “Đúng vậy.”
“Hừ.” Tiểu Lôi hừ một tiếng.
“Trên thế giới này người duy nhất quen thuộc phía dưới cũng chỉ còn lại mình ngài”, mặc dù tiếng nói vang trong lòng Tiểu Lôi làm gì có âm thanh của nàng ta nhưng hắn lại phảng phất cảm thấy tiếng thở dài của nàng: “Hơn nữa, còn một số nguyên nhân đặc thù khác nên ta chỉ có thể mời ngài hỗ trợ.”
Tiểu Lôi không nói, hắn nhìn vào đôi mắt nữ nhân rồi đột nhiên nói: “Được rồi.” Hắn đảo mắt: “Trước khi chúng ta cùng xuống, ta muốn hỏi một câu, chức vị của ngươi tại Olympia là gì? Có phải là ta đang nói chuyện cùng với một vị thần linh chân chính của Olympia không?”
Lắc đầu, câu trả lời của nữ nhân rất đơn giản: “Bây giờ ta vẫn còn chưa phải là thần linh.”
Tiểu Lôi chú ý tới câu “Hiện tại” của nàng ta.
Sau đó nàng ta tiếp tục nói: “Lôi tiên sinh, ta bây giờ vẫn còn là một Thần sứ, nếu ngài muốn, có thể xưng hô với ta như thế.”
Tiểu Lôi nhíu mày: “Thần sứ, chẳng lẽ ngươi không có tên cho mình?”
Đối phương trầm mặc chốc lát rồi Tiểu Lôi mới nghe được câu trả lời: “Mỗi Thần sứ đều không có tên, trừ phi thần linh ban tên cho chúng ta, ngoài ra... còn khả năng duy nhất là Thần sứ tự mình tấn cấp lên thành một vị thần linh mới.”
Nói xong những lời này, nàng ta dường như chuẩn bị kết thúc cuộc đối thoại, xoay người, chậm rãi vươn tay trái đeo găng bảo hộ kín mít, giơ ngón tay trỏ và giữa lên.
Một tiếng ù, đầu ngón tay nàng ta phát ra một ngọn lửa màu xanh biếc, ánh sáng phát ra vô cùng mạnh mẽ, cộng với sự phản chiếu trong tầng băng, không ngờ chiếu sáng được chu vi hai mươi thước xung quanh. Hiển nhiên đây là một loại ma pháp tạo ra hỏa quang, nhưng ánh sáng lại lạnh lẽo như ánh đèn huỳnh quang, không hề làm cháy bao tay của nàng.
Sau đó động tác của nàng ta tỏ ý muốn đi xuống dưới. Thân người của nàng ta nhẹ nhàng bay bổng, chậm rãi hạ xuống vực sâu, Tiểu Lôi không nói lời nào, chỉ đi theo phía sau.
Đường thông xuống thần điện duy nhất xuống vực tới một cái bình đài rất nhỏ rộng khoảng mười thước, diện tích chỉ đủ cho hai, ba người đứng trên đó. Mặt sau của bình đài có một miệng băng hẹp chỉ đủ một người chui qua.
Đây là do Tiểu Lôi nhớ lại đoạn đường đi tới thần điện ngầm dưới đất khi xuyên qua thời không. Mặc dù hiện tại không phải là thời không đó, nhưng có điểm tương đồng, đường đi không ngờ cũng giống nhau.
Từ từ tiến vào trong khe hở mặt băng của vực thẳm, hướng về bên trái đi khoảng mấy mươi thước mới tới được một không gian thật lớn.
Nơi này giống như một khu triển lãm băng tầng, không gian lớn như một hang động, chung quanh bên trong vách băng có rất nhiều sinh vật cổ quái trong truyền thuyết.
“Ngài đã từng đến đây phải không?” Tiểu Lôi đang ngắm nhìn những sinh vật bên trong vách băng, trong đầu nhớ lại những việc xảy ra trước kia, đột nhiên trong đầu nghe được những lời này. Hắn cười: “Đúng là đã từng đến”, nhưng lập tức nhướng lông mày hỏi: “Nhưng sao ngươi biết mấy chuyện này?”
Lần trước khi trải qua chuyến đi vượt thời không, chỉ có mình hắn, Nguyệt Hoa và Diệu Yên, đương nhiên sau này người trong nhà cũng biết.
Nhưng người trong nhà tuyệt đối không bao giờ nói ra.
Thần sứ tựa hồ không trả lời nghi vấn của Tiểu Lôi, nàng ta chậm rãi giơ ngón tay, dường như có một luồng hoả khí màu xanh biếc chạy trên tầng băng bên cạnh, từng chữ của nàng ta chậm rãi vang lên trong lòng Tiểu Lôi.
“Tiểu Lôi tiên sinh tôn kính, ngài xem, nơi đóng băng này đều là các chiến sĩ trung kiên của Thần tộc Olympia chúng ta và các người hầu.” Mặc dù chỉ là trao đổi ý thức, Tiểu Lôi vẫn cảm nhận được vài phần bi thương với bất đắc dĩ.
“Đây là chó ba đầu”, Thần sứ chỉ vào mặt sau của băng tầng, đó là một sinh vật cao gần ba thước, toàn thân lông vàng, có ba cái đầu lớn của ác khuyển, rồi chậm rãi nói: “Nó vốn là sủng vật của Thần tộc, tính tình hung mãnh, sức mạnh cường đại, đã được thần linh chúc phúc, nên có một ít pháp thuật đặc thù, da lông vốn màu vàng kim, nhưng bị đóng băng quá lâu nên cũng trở nên phai nhạt rất nhiều... Khi Thần tộc còn phồn thịnh, nếu một con sư tử nhìn thấy nó, cũng phải sợ hãi run rẩy như một con cừu.”
“Đây là một con rồng một đầu, nó là một cự long cường đại của long tộc, thuộc thổ hệ cự long, khi trưởng thành thân hình có thể dài tới hai mươi thước. Con rồng này là sủng vật của thần linh, lực lượng của nó có thể dễ dàng đập nát cự nhân bằng sắt, lân giáp của nó dù là cự phủ của cuồng chiến sĩ cũng không thể gây nên thương tổn. Càng đáng sợ là nó có khả năng bay lượn và có thể khống chế một ít ma pháp trung cấp đặc thù, vào thời đại đó, trên lục địa ngoài thần linh thì nó là sinh vật cường đại nhất.
Tiểu Lôi đứng một bên lẳng lặng nghe Thần sứ giới thiệu, mặc dù không nghe được thanh âm của nàng ta, chỉ trao đổi bằng ý thức, nhưng từ ánh mắt của nàng ta thì thấy nàng ta dường như khá xúc động, ánh mắt mang theo vài phần kiêu ngạo cùng tâm tình hoài niệm.
Tiểu Lôi không phải lần đầu đi vào đây, cự long trước mặt này không khác mấy so với con đã bị hắn và Diệu Yên thu phục, đột nhiên chỉ vào một vật to kềnh càng nằm trong tầng băng phía trước cười nói: “Cái đó là cái gì?”
Lần này nhìn vật mà ngón tay Tiểu Lôi chỉ, Thần sứ không ngờ hít sâu một hơi, nhìn Tiểu Lôi.
Vật mà Tiểu Lôi chỉ cao cỡ gần hai thước, nhưng to gần ba thước! Toàn thân nó tối đen, thân hình tựa hồ không lớn mà tựa như một tạo hình quái dị méo mó, dường như xương cốt toàn thân nó rất mềm dẻo, lại có vẻ như không có xương cốt. Dưới hai cánh tay toàn là cơ nhục rất dày, toàn thân phủ một lớp lông đen dầy, nhìn rất xấu xí. Nhưng cái làm người ta kinh ngạc nhất là ánh mắt của nó, đó là một đôi mắt vốn rất nhỏ so với cơ thể của nó. Cặp mắt đó nhìn không khỏi có chút không cân đối, giống như hai cái rãnh, hơn nữa nếu đến gần nhìn kỹ hơn trong hai cái rãnh đó là con mắt có màu vàng hổ phách, không ngờ chẳng hề có đồng tử!
Mà trên trán của nó lại có một lỗ thủng thật lớn!
“Đó là Domenech.” Nhìn ra được ánh mắt của vị Thần sứ đại nhân có vẻ nghiêm túc: “Nó còn có một tên khác, có thể ngươi đã nghe qua, là Ác Mộng! Đây là một loại sinh vật thần kỳ, hai con mắt của nó không hề sáng, có thể nói là mù bẩm sinh, bình thường sống tại những nơi u ám tối tăm sâu nhất của thế giới, nhưng nó lại có năng lực phi thường đáng sợ là ‘tâm linh chi nhãn’, nàng ta xoay người nhìn Tiểu Lôi: “Ngài có thấy lỗ thủng trên trán nó không? Vị trí đó, vốn là một con mắt lớn, nhưng con mắt đó không phải hình thành từ thân thể, mà là pháp lực của nó hình thành nên một khí quan hình dạng kỳ quái, bề ngoài giống như một con mắt, một khi bị ánh mắt đó nhìn vào ngươi, hừ, cho dù là thần linh nếu không cẩn thận có thể chết trong tay nó.”
“Ác Mộng?” Tiểu Lôi có chút tò mò: “Chẳng lẽ là loại yêu tinh trong truyền thuyết có thể khiến người rơi vào mộng cảnh à? Ta nhớ rõ trong truyền thuyết loại mộng yêu này đều có tạo hình như mỹ nữ xinh đẹp mà?”
“Lôi tiên sinh, ta nghĩ rằng ngài đọc hơi nhiều loại tiểu thuyết huyền ảo đó.” Thần sứ đại nhân không tiện làm mất đi tưởng tượng của Tiểu Lôi: “Ác Mộng với con mắt thứ ba của nó có thể phát ra một loại tinh thần lực cường đại công kích địch nhân, có thể trong nháy mắt làm tinh thần địch nhân thác loạn, dường như rơi vào mộng đẹp, kỳ thực do Ác Mộng dùng tinh thần của nó tạo ra một lĩnh vực. Người bị công kích, sẽ bị rơi vào trong mộng cảnh kỳ quái, trừ phi Ác Mộng tự nguyện thả ra, nếu không cả đời có thể không ra khỏi mộng đó. Đây là một loại sinh vật đáng sợ, lực lượng tinh thần cường đại phi thường, nếu gặp phải nó, chỉ có hai khả năng, hoặc tinh thần lực của ngài so với nó cường đại hơn, sẽ không bị nó công kích, ngược lại sẽ bị vĩnh viễn ở lại trong huyễn cảnh, coi như tử vong!”
“Lợi hại như vậy à?”, Tiểu Lôi bĩu môi: “Tinh thần lực của nó có thể đánh bại đối thủ cấp bậc nào?”
“Rất khó nói.” Thần sứ nhìn Tiểu Lôi: “Ví dụ như ngài, pháp lực cường hãn gần như đã tồn tại cùng với thần linh. Khi ngài tập trung tinh thần lực, tinh thần công kích của nó tự nhiên không phá thủng được, nhưng nếu tinh thần lực của ngài không ổn định, hoặc như lúc không phòng bị, bị nó tấn công...”
“Rõ ràng rồi.” Tiểu Lôi ve cằm: “Bất kỳ ai cũng không thể lúc nào cũng duy trì tinh thần lực tập trung cao độ được.”
“May mắn là loại sinh vật này không hề thích quần cư, đều sinh tồn một mình không có đồng bạn.” Lời Thần sứ làm Tiểu Lôi kinh ngạc: “Mỗi Ác Mộng trưởng thành, tinh thần lực cường đại phi thường, nếu bảy tám Ác Mộng đồng thời công kích, cho dù là thần linh cũng khó chống lại, chỉ có con đường chết!”
Tiểu Lôi nhìn hai mắt của Ác Mộng rồi hỏi: “Con mắt thứ ba của nó đâu?”
“Khi một con Ác Mộng tử vong, con mắt thứ ba của nó biến mất theo sinh mệnh, bởi vì nó vốn là tinh thần chuyển hóa.” Nói đến đây Thần sứ khẽ cười: “Đương nhiên còn có một loại phương pháp đặc thù, là đem một con Ác Mộng còn sống giết chết, trước khi nó chết, lấy con mắt thứ ba ra, sau đó chế thành một món pháp khí đặt trên người, có thể miễn dịch với tuyệt đại đa số tinh thần công kích, kể cả của Ác Mộng.”
Không biết vì điều gì, Tiểu Lôi cảm thấy kỳ quái trong lòng: “Ngươi làm sao lại kể với ta chi tiết như vậy?”
Đối phương chỉ cười cười, không trả lời.
Lại đi thêm hai bước, Tiểu Lôi đột nhiên chỉ vào một sinh vật đóng băng trong vách băng xa một chút, cười nói: “Con này ta biết, hình như nó gọi là Medusa?”
Vật trong vách băng, chính xác mà nói là một cái đầu người rất lớn.
Cái đầu lâu tuy to vậy nhưng lại là khuôn mặt nữ tính có nét cân đối hài hoà, mặc dù đóng băng không biết bao nhiêu năm tháng, nhưng không ngờ vẫn còn vài phần kiều mị, trong ánh sáng của băng quang vẫn sinh động như thật.
Nhưng điều khủng bố nhất là mái tóc nó dài, uốn lượn, nhưng không ngờ là vô số trường xà.
“Không sai, đây là Medusa”, nghe Thần sứ nói chuyện, tựa hồ có chút kiêng kỵ với loại sinh vật này.
“Medusa, ta biết, theo truyền thuyết thần thoại, người nào nhìn thấy nó sẽ hoá đá, biến thành tảng đá, đúng không?” Tiểu Lôi thở dài.
Thần sứ lắc đầu: “Đó là truyền thuyết.”
Tiểu Lôi cười nói: “Ta nói nhé, loại biến hình thuật của đông phương cũng là pháp thuật rất cao cấp, loại quái vật sao có thể có, cho dù là pháp lực của ta, muốn biến địch nhân thảnh tảng đá không khó, nhưng không thể vĩnh viễn, nhiều nhất là biến được một hồi, đợi khi pháp lực sút giảm, tự nhiên đối phương sẽ khôi phục hình dáng.”
“Đúng là vậy, Medusa căn bản không thể làm được biến hình thuật vĩnh cửu.” Câu trả lời của Thần sứ làm Tiểu Lôi ngạc nhiên: “Sự thật, năng lực của Medusa không phải là thuật biến hình, ngươi xem, đây là một nữ Medusa.”
“Nữ tính.” Tiểu Lôi sửng sốt: “Medusa còn có nam ư?”
“Đương nhiên”, Thần sứ giải thích: “Medusa cũng là một loại sinh vật thần kỳ, tu hành Đông phương các ngài cho rằng thiên địa đều phân thành âm dương, huống chi là loại sinh vật có đẳng cấp cao cỡ này?”
Lần này không đợi Tiểu Lôi mở miệng dò hỏi, Thần sứ tự mình giải thích: “Chuyện hóa đá trong truyền thuyết, đây chỉ là lời đồn sai lầm mà thôi, còn Medusa có bản lĩnh khác, theo ta thấy còn đáng sợ hơn chuyện bị hoá thành đá động trời trong truyền thuyết gấp nhiều lần.”
“Hả?”
“Năng lực của nam Medusa bất đồng so với nữ Medusa, chỉ cần nhìn hắn một lần, máu huyết toàn thân của ngươi sẽ lưu chuyển chậm lại, sau đó dần dần ngưng lại, dùng khoa học giải thích, tiểu huyết cầu trong nháy mắt gia tăng gấp trăm lần, đây là khái niệm nào, ta nghĩ ngài cũng nên minh bạch chứ hả?”
Ta... Con bà nó!
Tiểu huyết cầu tăng gấp trăm lần?
Tựa như là độ dính của huyết dịch tăng gấp trăm lần a! Huyết dịch vốn lưu thông thông suốt, nay đông cứng lại, làm sao sống quái gì được? Lập tức tiêu tùng!
Tiểu Lôi nghĩ tiếp: “Ngươi nói nam Medusa có năng lực này, vậy còn nữ?”
“Nữ Medusa sẽ không làm huyết dịch ngài đọng lại, nhưng cũng đồng dạng một cách đáng sợ, nó có thể khiến cho tốc độ huyết dịch của ngươi chảy tăng gấp trăm lần trong nháy mắt! Mạch máu toàn thân bị vỡ ra, huyết dịch từ chân lông phun ra, chỉ không đến hai phút là chết chắc!”
Con bà nó!
Tiểu Lôi cố gắng nuốt nước bọt.
“Nhưng ngài yên tâm, loại pháp thuật chú thị của Medusa chỉ có thể xuất kỳ bất ý khiến người ta trúng chiêu, chỉ cần ngài nhắm mắt lại không nhìn nó, là không cần phải lo lắng.”
Ta lo lắng cái con khỉ! Cái gì mà Medusa Meduséo, sớm đã tuyệt chủng bao thế kỷ nay rồi. Chúng nó lợi hại thế nào mắc mớ quái gì tới tiểu gia.
Tiểu Lôi bĩu môi không quan tâm, nhưng ngược lại dò xét Thần sứ một chút: “Những sinh vật cường đại này đều bị Thần tộc Olympia các ngươi thống trị làm thuộc hạ? Không phải là do Thần tộc các ngươi chế tạo ra chúng chứ?”
“Đương nhiên không phải.” Không ngờ câu trả lời của nàng ta làm Tiểu Lôi giật mình.
“Bất luận cự long, Ác Mộng hay Medusa thực ra đều là sinh vật tồn tại trên địa cầu. Giống như Thần tộc Olympia chúng ta, từng chung sống với nhau trên thế giới này. Chỉ có điều Thần tộc là nhân loại Thần tộc vĩ đại, là thần linh có thực lực cường đại, những sinh vật bị đóng băng ngài đã thấy xem, đều là đám dã thú đã bị thần linh sau đó hoàn toàn chinh phục và thuần phục.”
“Thuần... thuần phục?”
“Đương nhiên! Đám sinh vật này dù có trí tuệ rất cao so với sinh vật khác, nhưng so với Thần tộc mà nói, chỉ là dã thú ngây ngô mới được khai hoá mà thôi. Bất kể là cự long, chó ba đầu hay Ác Mộng, hay Medusa, chỉ thể hiện bản lĩnh theo cách nguyên thuỷ là dưới bản thể động vật săn mồi của chúng mà thôi. Giống như con nhện đan lưới, chỉ là bản năng của động vật.”
Tiểu Lôi cố gắng nuốt nước bọt nói: “Sinh vật tồn tại cùng thời với Thần tộc Olympia các ngươi, vậy thì bọn chúng tồn tại trên địa cầu từ rất lâu rồi a...”
“Không có gì là kỳ quái.” Thần sứ bĩu môi: “Ví dụ như con rồng này, kỳ thật chính là đời sau của khủng long mà loài người các ngài nói đến. Sau khi đại bộ phận khủng long bị diệt tuyệt, các sinh vật không ngừng tiến hoá, từ khủng long viễn cổ tiến hoá thành long tộc có trí tuệ nhất định, nhưng cũng cần một khoảng thời gian dài"
Ta lại... con mẹ nó!
Rồng là đời sau của khủng long! Tiểu Lôi trợn mắt, sau đó vuốt mũi nói: “Ngươi đừng có nói là, con rồng này thật sự là con Bá vương long (T-Rex) trong công viên kỷ Jura (Jurassic Park) đấy nhé!”
“Hừ”, Tiểu Lôi cảm giác có điều gì đó không đúng: “Ngươi tốn rất nhiều tinh thần lực trao đổi với ta, giải thích tường tận về sinh vật cổ quái này, nhất định là có nguyên nhân!!!