Chí Tôn Vô Lại

Chương 272: Chương 272: Thiên cổ thần kiếm






“Đây... đây là Thiên Đài sao?”

Cặp mắt Tiểu Lôi trợn tròn, trong mắt mang theo vẻ kinh ngạc, đảo nhìn bốn phía, rốt cục nhịn không được thở dài: “Tạo hình nơi này có thể xem như là rất kỳ lạ! Tốt, tốt lắm.”

Hắn đột nhiên thả tay Diệu Yên ra, dùng sức nhún vài cái, sau đó ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt ve mặt đất.

Vừa rồi, thông qua ba trăm sáu mươi lăm bậc thang, Tiểu Lôi vừa đi lên ‘Thiên Đài’ lập tức bị cảnh vật nơi này làm cho rúng động.

Ngọn núi này là dùng lực lượng tiên pháp, quanh năm phiêu phù trên Tử Khuyết Phong giống như ngọn núi bay ‘Huyền Không Đảo’. Trên đỉnh núi, tất cả là một mảnh đất trống trải.

Càng khiến cho người ta kinh ngạc là, mặt đất nơi này không ngờ bằng phẳng như vậy! Tựa như dùng cùng kỹ thuật làm đường hiện đại tiến hành xử lý.

Nhưng cái này cũng không đủ khiến cho Tiểu Lôi giật mình. Khiến hắn giật mình chính là tạo hình của toàn bộ nơi này....

Cả ‘Thiên Đài’, diện tích rộng như một cung thể thao, hơn nữa hoàn toàn hiện ra một hình vuông cực chuẩn.

Trên khối hình vuông này, có mười bảy dấu tích ngang dọc thật sâu, đem bề mặt hình vuông tạo thành một bàn cờ vây cực chuẩn! Mấy người Tiểu Lôi tựa hồ như đang đứng ở trên một bàn cờ thật lớn.

“Tuyệt! Thật sự quá tuyệt.” Ngón tay Tiểu Lôi nhẹ nhàng vuốt ve mặt đá dưới chân, thở dài nói: “Rõ ràng là đỉnh núi này không thể nào bằng phẳng như vậy. Khẳng định là đỉnh núi bị phạt ngang, mới khiến cho nó biến thành mặt phẳng. Mặt đất này rõ ràng là bị lợi khí cắt ra! Sợ rằng không biết vị cao nhân nào năm xưa, dùng thần binh lợi khí gì đó chém đứt ngọn núi, rồi lại gọt thành bằng phẳng thế này...”

“Là kiếm!” Phía sau Tiểu Lôi đột nhiên vang lên một thanh âm cứng cỏi trả lời.

Tiểu Lôi quay đầu lại, nhìn thấy tên si mê kiếm đạo Việt Sư cũng giống mình, ngồi xổm trên mặt đất, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn mặt bàn cờ. Dấu tích kia khắc sâu xuống đất tầm hai thốn, miệng vết cắt thẳng tắp, rộng hai ngón tay, ngay ngắn thẳng hàng, không chút nào xiêu vẹo.

“Đây là dùng kiếm mới có thể tạo ra miệng vết cắt này.” Ngữ khí Việt Sư mặc dù lạnh lùng, nhưng mơ hồ có chút không kiềm chế được kích động. Trong mắt hắn lóe ra vài phần cuồng nhiệt, trầm giọng nói: “Nếu là khai sơn phủ, hoặc là dùng đao hay các loại vũ khí khác thì không thể tạo ra vết cắt bằng phẳng như thế này. Còn cái rãnh thật dài này... đao búa đều không làm được thẳng tắp như vậy, dùng sức cũng không thể đều đặn như vậy... Chỉ có kiếm! Là do kiếm khí tạo thành.”

Tiểu Lôi giờ phút này tu hành Nghịch Thiên Kiếm đã có tiểu thành, đối với kiếm đạo tự nhiên có chút tâm đắc liền thở dài: “Đích xác như thế. Bất quá năm đó từ đây xuất ra một cao nhân như vậy, thật là tuyệt vời.” Hắn ngẩng đầu lên, nhìn chung quanh một chút rồi nghiêm mặt nói: “Nếu nói một kiếm cắt đứt phần trên của ngọn núi, vậy loại pháp lực này mặc dù rất cao, nơi này cũng có vài người có thể làm được... Nhưng trên mặt đất lại không có dấu tích đục khắc gì. Nói cách khác, vị cao thủ năm xưa, chỉ dùng một kiếm! Một kiếm xuất ra, cắt mặt đất thành bằng phẳng trơn tru thế này! Chẳng những cần phải có kiếm thuật cực cao, tu vi pháp lực đăng phong tạo cực, mà còn phải có một thanh tuyệt thế bảo kiếm mới làm được....” Tiểu Lôi nhắm mắt suy nghĩ một chút, tự nghĩ tới kiếm đạo tu vi cùng pháp lực bản thân lúc này rồi chậm rãi lắc đầu thầm nói: “Trình độ cỡ này ta cũng làm được, nhưng lại thiếu một thanh bảo kiếm.”

Nhìn sang Việt Sư, chỉ thấy sắc mặt hắn bình lặng, đang nhắm mắt suy nghĩ, cũng không biết đang suy tư điều gì.

Qua một lúc, Việt Sư mở mắt nhìn Tiểu Lôi, ánh mắt có hơi nhu hòa một chút: “Mục quang của ngươi cũng không tệ... Còn những hoa văn trên bàn cờ, cũng thật tinh tế, nhưng lại có chút bất đồng....”

Tiểu Lôi đứng lên, vỗ vỗ tay, cười nói: “Không sai, ngươi xem mười bảy lằn hoa văn ngang dọc này, mặc dù mỗi lằn đều sâu một thốn, rộng hai ngón tay, nhưng nếu nhìn kỹ, cũng có chút bất đồng...” Hắn chỉ vào dưới chân mình, nói: “Tỷ như ở đây là ngay giữa bàn cờ, xuyên qua vị trí Thiên nguyên, một kiếm này rõ ràng là dùng tạo nghệ cường mạnh nhất vạch ra trong mười bảy đường hoa văn. Đường vạch thẳng mà không run, sâu mà không lộ, một hơi tạo ra. Còn lằn vạch dưới chân ngươi mặc dù cùng một lộ tuyến nhưng lại hơi kém một chút. Ngươi xem phía xa xa kìa, rõ ràng là ngay khúc giữa, kiếm khí có chút bất thuần. Mặc dù vẫn giữ được vẻ chỉnh tề, nhưng miệng vết cắt tựa hồ không có được trơn nhẵn như thế kia, hơi có chút miễn cưỡng. Hiển nhiên là kiếm khí tu luyện còn kém nửa phần hỏa hầu so với đường kia....”

Việt Sư cũng đứng lên, gật đầu nói: “Không sai, cùng một đường vạch, nhưng kiếm lực bất đồng... Cho nên ta thấy, vị cao nhân một kiếm chém đứt núi, cũng không phải là do một mình hoàn thành bàn cờ này. Tất nhiên là mấy vị cao thủ hợp sức hoàn thành. Chắc là xuất từ một số người khác.”

Lúc Tiểu Lôi cùng Việt Sư nói chuyện, Diệu Yên cũng đứng một bên không phát biểu, chờ hai người nói xong, mặt mỉm cười nói: “Phu quân, năm đó Diệu Yên lần đầu tới đây, cũng suy đoán như phu quân. Nhưng sau này thiếp lại biết, phán đoán này là sai lầm.”

“Hả?” Tiểu Lôi ngạc nhiên nói.

Diệu Yên chỉ dưới chân, chậm rãi nói: “Phu quân, chàng xem đường trung điểm dưới chân, vô luận là kỹ xảo kiếm đạo hay thủ pháp xuất kiếm, hay tu vi kiếm khí, hay tu vi pháp lực, không một thứ nào không tuyệt diệu! Nhưng một đường bên cạnh, còn kém ba phần... Cho nên chàng mới đoán là không phải xuất phát từ tay một người, đúng không?” Diệu Yên thở dài: “Sai rồi sai rồi, ba trăm năm trước Diệu Yên đã đoán sai một lần, không ngờ hôm nay phu quân cũng sai thêm một lần nữa.”

Tiểu Lôi cười hì hì: “Phải thỉnh giáo nương tử rồi.”

Diệu Yên ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh mắt có chút phức tạp, mơ hồ có vài phần sùng kính rồi lập tức xoay chuyển ánh mắt, nhìn Tiểu Lôi cùng Việt Sư một chút mới nói: “Kỳ thật cả bàn cờ trên đỉnh núi này, đích xác không phải do một người xuất thủ, mà là hai người cùng nhau hòan thành.” Dừng một chút rồi nói thêm: “Nhưng lại rất là bất đồng với những gì phu quân nghĩ trong lòng.”

Nói tới đây, Diệu Yên chậm rãi nhìn bốn phía chung quanh rồi nói: “Lại nhắc tới Tiên Lâm thịnh hội lần đầu năm xưa, chính là lần đầu cao nhân thiên hạ từ khắp nơi tụ hội về. Lúc đầu lên Thượng Thiên Thê dưới chân núi, có Đông Phương Đông Hải Thần Quân, trước đó đã lộ ra một thân pháp lực tu vi cao thâm khó lường! Nhưng vào thời gian đó, chính là lúc đông thổ Tiên Lâm cường thịnh, là thời đại xuất hiện nhiều người có khả năng, thiên hạ cao nhân vô số, cho nên Đông Hải Đế Quân dù ở trên Thượng Thiên Thê lộ ra một thân tuyệt học vô thượng, nhưng kế tiếp lên luận đạo trên đỉnh núi, lại không thể chính thức độc chiếm địa vị hàng đầu! Ông ta mặc dù cái gì cũng nổi bật, nhưng trong quần hùng thiên hạ, tự nhiên cũng có cao nhân có thể cùng ông ta đối chọi. Truyền thuyết kể Tiên Lâm thịnh hội lần đầu, giằng co tranh đấu kéo dài đủ ba mươi ba ngày! Cuối cùng, cao nhân khắp nơi trong thiên hạ, công nhận có hai vị tuyệt thế cao nhân thần công vô địch, những người khác cũng cam bái hạ phong. Nhưng trong hai người đó lại không phân được cao thấp! Một trong hai người đó, chính là người lên Thượng Thiên Thê, Đông Hải Đế Quân. Còn một người khác, chính là đệ nhất cao nhân trong Thục Sơn kiếm tiên. Người nọ tên là Công Dã Vô Phong! Họ kép là Công Trì, hai cái chữ Vô Phong này ngụ ý chính là bảo kiếm vô phong, đại xảo bất công (bảo kiếm không sắc, kỹ xảo không thạo). Vị Công Dã Vô Phong kia kiếm thuật cường mạnh, được xem như nhất tuyệt đương thời.

Vốn năm xưa có tứ đại kỳ nhân, nhưng Hoạt Diêm Vương cùng Độc Lang Quân từng náo động quần hùng thiên hạ, nhất là Hoạt Diêm Vương từng chém chết Côn Luân chưởng môn, đánh bại hết cao thủ thiên hạ. Chỉ là lúc hắn ta hoành hành, thì Đông Hải Đế Quân cùng Công Dã Vô Phong chưa xuất thế. Chờ khi Hoạt Diêm Vương cùng tứ đại kỳ nhân đã biệt vô tăm tích, hai vị này mới bắt đầu lộ diện. Người tu hành trên đời thường từng hay ai oán thở dài. Nếu Đông Hải Thần Quân cùng Công Dã Vô Phong có thể gặp được Hoạt Diêm Vương trong tứ đại kỳ nhân... tình cảnh sẽ thế nào. Có lẽ, Hoạt Diêm Vương vị tất đã có thể bằng một kiếm đánh cho quần hùng thiên hạ bó tay chịu trói.”

Tiểu Lôi nghe đến đó, trong lòng mơ hồ có chút không tin. Trong lòng hắn, nhân gian không có khả năng tồn tại cao thủ có thể địch nổi Khinh Linh Tử.

Bất quá tiếp theo đó, lời nói của Diệu Yên lại khiến Tiểu Lôi thật sự rung động tận đáy lòng.

“Phu quân, thiếp biết chàng không tin, nhưng chứng cớ ngay dưới chân chàng.” Giọng nói Diệu Yên có chút bất đắc dĩ, tiếp tục nói.

“Nói tới thịnh hội lần đầu, đến cuối cùng, Đông Hải Thần Quân cùng Công Trì Vô Phong hai người tranh đoạt địa vị thiên hạ đệ nhất. Các cao nhân còn lại đều cam bái hạ phong… Các phiên tỉ thí trước của hai người, đều là sở trưởng, xem như chẳng phân biệt được thắng bại. Tới cuối cùng, hai người chợt nghĩ ra một phương pháp kỳ lạ để tỷ thí. Đó chính là... đánh cờ.”

Nói tới đây, ánh mắt Diệu Yên lộ ra một tia thần thái kỳ dị.

“Đông Hải Thần Quân một kiếm chém đứt đỉnh núi Tử Khuyết Phong, sau đó múa kiếm qua lại, trong khoảnh khắc, vẽ ra được một bàn cờ. Công Dã Vô Phong lập tức hiểu ý. Hai người ở trên bàn cờ thật lớn này, bắt đầu đấu cờ. Mấy phen đấu cờ, song phương trong tay không có quân cờ, đi quân cờ cũng chỉ là dùng thần kiếm trong tay vẽ ra mà thôi. Phen tỷ thí này không chỉ khảo sát pháp lực, kiếm đạo của hai người mà còn cả công phu dưỡng khí cộng thêm khảo hạch cả tâm trí! Nhưng hai người thật là kỳ phùng địch thủ. Không ngờ kéo dài một ngày một đêm, bàn cờ cuối cùng cũng biến thành cục diện hòa! Công Dã Vô Phong lập tức đứng dậy, xuất ra bảo kiếm của mình, một kiếm chém đứt ngọn núi! Tính ra cuộc cờ hòa đó là do hai ngươi cùng nhau chặt đứt! Cứ như thế, mặt đất biến thành một khối bằng phẳng! Công Dã Vô Phong dựa theo bộ dáng bàn cờ của Đông Hải Thần Quân hoạ ra trước đó, cũng một lần nữa vẽ ra bàn cờ. Sau đó hai người lại đối chiến.. Chỉ là trải qua thêm một ngày một đêm, kết quả lại vẫn là ngang tay.”

“Lại ngang tay sao?” Tiểu Lôi biến sắc.

“Đúng vậy...” Diệu Yên thở dài: “Hai người đều tâm cao khí ngạo, tuyệt đối không chịu dưới người. Không phân biệt đươc cao thấp, quyết không bỏ qua. Sai khi hòa hai ván, lại chặt bỏ một phần ngọn núi, dùng kiếm khí vẽ bàn cờ, chơi ván thứ ba! Nhưng tiếp đó, vẫn là cờ hòa.” Diệu Yên cười khổ: “Trong truyền thuyết, hai người tổng cộng đánh ba mươi hai ván cờ, đều là cờ hòa. Nhưng tới khi chơi ván cờ thứ ba mươi ba, hai người ngay cả pháp lực cường thịnh tới đâu, cũng có chút cầm cự không nổi. Ba mươi hai ván cờ kinh thiên động địa của hai người đã khiến cho người xem cuộc chiến ai ai cũng bái phục, nhưng lúc chơi ván cờ thứ ba mươi ba, dù sao nhân lực cũng có hạn. Vốn đến phiên Đông Hải Thần Quân vẽ bàn cờ, nhưng pháp lực ông ta đã cạn kiệt, kết quả vẽ ra được bàn cờ, nhưng không chuẩn như trước nữa. Kiếm thứ nhất ông ta xuất ra thì vẽ đường ngay giữa, nhưng đến kiếm thứ hai, pháp lực không ngờ lại bất thuần, còn kém ba phần. Công Dã Vô Phong là người quang minh lỗi lạc, lập tức mở miệng, nói: “Bàn cờ thứ nhất là ngươi vẽ, tính là ngươi sớm đã mất không ít khí lực so với ta. Bàn cờ này, ta giúp ngươi vẽ.” Ông ta nói được thì làm được, lập tức vẽ lên những đường ngang. Nhưng ông ta cũng tiêu hao quá lớn, chỉ vẽ được hai đường, dần dần cũng không cầm cự nổi. Hai tuyệt đại cao thủ, tại ván cờ cuối cùng, đều chỉ miễn cưỡng vẽ xong bàn cờ. Chỉ là bàn cờ này, kiếm khí tung hoành hay đăng phong tạo cực, đều thua xa ba mươi hai bàn trước! Cho nên vừa rồi phu quân cùng Việt Sư tiên sinh đều nhìn ra bàn cờ này, nét vẽ mờ mờ, kiếm khí có chút bất thuần, lại dường như có phần bác tạp... Kỳ thật đó đều là do hai vị cao nhân kiên trì xuất hết sức cùng lực kiệt, miễn cưỡng vẽ ra.”

Diệu Yên đột nhiên hít môt hơi dài: “Một chút chấp niệm, thật sự là hại người quá nhiều... Hai vị cao nhân đều là bất thế xuất kỳ tài, kinh tài tuyệt diễm, nhưng khi vẽ xong bàn cờ thứ ba mươi ba, không ai có thể vẽ ra một quân cờ... Hai người đồng thời thổ huyết, đèn cạn nến hết tại đây.”

“Cái gì?” Tiểu Lôi thất thanh kinh hô.

“Đúng vậy.” Diệu Yên thở dài: “Ván cờ thứ ba mươi ba của hai vị cao nhân, trước khi bắt đầu, thì cả hai đều thổ huyết, tọa hóa tại chỗ....”

Tiểu Lôi sắc mặt thay đổi mấy lần, nhìn kỹ lại bàn cờ dưới chân....

Nực cười là vừa rồi mình còn đánh giá kiếm khí đối phương bất thuần vân vân, nhưng lại không biết rằng, người ta vốn là dùng phương pháp này để đánh cờ! Mỗi ván vẽ một bàn cờ, liên tục chơi ba mươi hai ván, cùng nhau đem ngọn núi cao vạn trượng chém thành ba mươi hai tầng, vẽ ra ba mươi hai ván cờ kinh thiên động địa... Đó là thần công cỡ nào chứ?”

Mặc dù trong lòng không muốn thừa nhận, nhưng Tiểu Lôi vẫn đành phải tiếp nhận một sự thật như vậy.

Mặc kệ là Đông Hải Thần Quân, hay là Công Trì Vô Phong kia, đích xác có thể cùng bốn sư huynh đệ Khinh Linh Tử so sánh thực lực.

Nhưng rất đáng tiếc, tựa hồ môn phái tu hành trong nhân gian, mấy ngàn năm qua, cũng chỉ có xuất ra hai tuyệt thế cao thủ đó mà thôi....

Chỉ có hai người!

Mà thiên hạ ngũ phương cao nhân mỗi lần sau đó, tựa hồ còn lâu mới đạt được đẳng cấp của tứ đại kỳ nhân kia.

Lúc này Ngọc Cơ Tử, Tiêu Dao Tử cùng những người khác đều khoanh chân ngồi trên bàn cờ chỉ chỉ chỏ chỏ, lớn tiếng đàm luận, cũng không biết là nói cái gì, nghĩ chắc cũng là đàm luận phong thái cổ nhân, nhớ lại thần tích của mấy vị cao nhân năm xưa.

Diệu Yên đột nhiên cười khẽ, nói: “Phu quân, câu chuyện xưa này chỉ nói có một nửa, còn một nửa kia, chàng có muốn nghe không?”

“Hả? Còn một nửa?” Tiểu Lôi cười nói: “Diệu Yên ngoan, nàng biết lòng hiếu kỳ của ta rất mạnh, nàng mau nói đi. Thế hai vị cao nhân đó sau khi tọa hóa, còn có cố sự gì có thể nói?”

Diệu Yên cười thần bí, đột nhiên ánh mắt chuyển qua nhìn Việt Sư. Chỉ thấy Việt Sư cơ hồ giật mình một chút, sắc mặt lạnh như băng lại vẫn xoay lưng đứng nhìn đám mây trôi ở xa xa.

Diệu Yên thở dài: “Đích xác còn một nửa chưa nói. Chỉ là không phải một nửa sau, mà là một nửa trước chưa nói.”

Dừng một chút, Diệu Yên tiếp tục nói: “Vừa rồi thiếp nói chính là nửa đoạn sau, nhưng nửa đoạn trước, cũng rất đặc sắc. Về phần đặc sắc chỗ nào, lại không phải là ở chỗ Đông Hải Thần Quân, mà là ở trên người vị Công Dã Vô Phong kia.”

Chỉ nghe thấy Diệu Yên chậm rãi nói: “Thịnh hội lần đầu năm đó, vốn gồm tất cả tam sơn ngũ nhạc ngũ hồ tứ hải cao nhân khắp nơi tụ hội. Đương nhiên, cũng chỉ có môn phái có danh khí nhất định đương thời mới có thể tới. Trong đó làm người ta kỳ quái, chính là Công Dã Vô Phong! Vốn Công Dã Vô Phong trước thịnh hội, có thể nói là không có chút danh khí gì. Mặc dù danh khí Thục trung kiếm tiên lưu truyền lâu dài, truyền thuyết rất nhiều, bất quá Thục trung kiếm tiên thật sự, đương thời không có ai cả. Chỉ vì người tu hành, nếu nhất tâm tu kiếm, sẽ bỏ phế căn cơ, rất khó tu luyện thành tiên, đắc thành đại đạo. Cho nên, năm xưa Thục Sơn kiếm tiên mặc dù đã từng huy hoàng một thời, nhưng sau đó lại rất nhanh chóng rơi xuống. Thục trung kiếm tiên danh tiếng tuy thịnh, nhưng truyền nhân đời sau lại không xuất ra cao thủ đỉnh điểm nào. Vị Công Dã Vô Phong, mặc dù là đại biểu của Thục trung kiếm tiên, nhưng trước đại hội, ông ta lại không hề biểu hiện ra bản lĩnh kinh người gì cả. Nếu nói ông ta vô danh thì đích xác là có chút nói quá, nhưng nếu nói thanh danh ông ta không nổi, cũng là rất thích đáng. Vị Công Dã Vô Phong này vốn không được quần hùng thiên hạ để trong mắt, nhưng cuối cùng ve sầu lột xác, chống lại Đông Phương Thần Quân danh tiếng truyền khắp Tiên Lâm thiên hạ! Khi quần hùng thúc thủ, duy chỉ có một mình ông ta đứng ra, sánh với Đông Phương Thần Quân đánh ngang tay.”

“Đông Phương Thần Quân năm đó xuất phát từ Tiên Sơn ngoài Đông Hải, đương thời thanh danh hiển hách. Khi thịnh hội bắt đầu, một mình trên Thiên thê khiến quần hùng thiên hạ tới tham dự chấn động. Bất quá ông ta đã có sẵn thanh danh bên ngoài rồi, mơ hồ đã là cao nhân đệ nhất đương thời. Cho nên mặc dù ông ta thi triển ra thực lực cường đại, người khác cũng không quá để ý. Nhưng Công Dã Vô Phong thì khác. Vốn mọi người mặc dù tôn trọng đối với bốn chữ Thục trung kiếm tiên, nhưng Thục trung cũng không có một cao thủ chân chính nào. ‘Thục sơn’ hai chữ này, kỳ thật linh sơn lớn nhất của đất Thục là Nga Mi Sơn. Nhưng Nga Mi tự mình đã là một phái. Ngoại trừ Nga Mi, trong Thục còn có linh sơn nào có thể tu luyện đây? Thục trung nhất mạch, tự nhiên là hưng thịnh không nổi. Công Dã Vô Phong ngây ngây ngốc ngốc tới tham gia cũng vốn là vì bị ứng vào hoàn cảnh thôi....”

Tiểu Lôi tiếp lời nói: “Kết quả, không ngờ lại xuất hiện một con ngựa ô thật lớn phải không? Một siêu cấp ngoài dự kiến? Phải không? Hắc hắc....”

Diệu Yên gật đầu: “Không chỉ có như thế. Năm xưa Đông Hải Thần Quân tung hoành thiên hạ, trong tay có một thanh tuyệt thế thần binh gọi là ‘Thu Lộ”. Thanh kiếm này, thiên hạ đã sớm công nhận xem như là pháp bảo không thuộc về phàm gian, mà chính là tiên giới thánh phẩm! Đông Hải Thần Quân pháp lực cường hãn, lại có một thanh thiên hạ đệ nhất thần kiếm, địa vị thiên hạ đệ nhất tựa hồ sớm đã chuẩn bị sẵn cho ông ta mới đúng. Nhưng lại là Công Dã Vô Phong. Ngay khi Đông Phương Thần Quân đánh bại chín vị cao nhân, ông ta đột nhiên đứng dậy, dùng một kiếm của mình, chống lại cường địch. Ông ta ngày đó vốn mang theo một thanh trường kiếm lên núi, mọi người ai cũng không có để ý. Nhưng chờ khi ông ta cùng Đông Phương Thần Quân tỷ đấu, trường kiếm xuất ra. Lúc này mới kiếm xuất kinh thiên hạ. Trường kiếm của ông ta nhìn không tinh xảo, nhưng lại sắc bén dị thường. Vừa mới ra khỏi vỏ đã một hơi chém đứt bốn thanh thượng phẩm phi kiếm đương thời. Công Dã Vô Phong mới nói: “Kiếm này tên là Đông Tuyết”.

“Đông Tuyết?” Tiểu Lôi bật cười nói: “Thanh kiếm kia của Đông Hải Thần Quân kêu là Thu Lộ. Kiếm của ông ta kêu là Đông Tuyết, xem ra hai người quả nhiên nhất định là đối thủ oan gia a.”

Diệu Yên gật đầu: “Sau đó hai người lần đầu thử kiếm. Đông Hải Thần Quân thi triển ra Thiên Địa Cửu Kích của mình, chém lên thân kiếm của Công Dã Vô Phong chín nhát, nhưng không thể chặt đứt thanh ‘Đông Tuyết’ kia của Công Dã Vô Phong. Nên biết rằng, trong truyền thuyết, ngay cả thượng phẩm phi kiếm đương thời, cũng tuyệt đối không chịu được một kích của Thu Lộ.”

Tiểu Lôi sắc mặt ngưng trọng hẳn lên, chậm rãi nói: “Hứ... một người vô danh lặng lẽ, đột nhiên bộc phát ra thực lực mạnh mẽ vượt quá mức tưởng tượng của con người. Trong tay còn đột nhiên xuất hiện một thanh thần kiếm tuyệt thế vô cùng... Quả nhiên thật sự là đầy kịch tính.”

Hắn đột nhiên nhớ tới một việc, không nhịn được hỏi: “Được rồi, nàng nói hai người sau đó dầu cạn đèn tắt, cùng nhau tọa hóa. Vậy hai thanh thần kiếm đâu? Biến đi đâu rồi?”

Diệu Yên cười nói: “Đây là chỗ đặc sắc nhất! Thanh Thu Lộ kiếm kia của Đông Hải Thần Quân, sau khi ông ta chết, đột nhiên trời mờ đi, sau đó tự động bay mất, chẳng biết tung tích. Tự cổ chí kim chính là một đại kỳ án trong Tiên Lâm. Còn thanh Đông Tuyết của Công Trì Vô Phong lại càng kỳ quái! Công Trì Vô Phong tọa hóa tại chỗ, trong tay vốn cầm thanh kiếm này, nhưng chờ khi nhục thân của ông ta hóa tro, biến thành bụi phấn nhè nhẹ bay đi, thanh bảo kiếm Đông Tuyết vô cùng sắc bén kia cũng hóa thành vô số bụi phấn phiêu tán mà đi mất.”

“Ồ!” Tiểu Lôi hô nhẹ một tiếng.

Diệu Yên thở dài, nghiêm mặt nói: “Sau đó, thiên hạ chư vị cao nhân tham tường thật lâu, rốt cục khám phá ra bí ẩn này. Thì ra... thanh kiếm kêu là Đông Tuyết này, căn bản không tồn tại. Nó bất quá là một thanh phi kiếm bình thường thôi. Chỉ là không biết Công Trì Vô Phong dùng pháp thuật thần kỳ gì, không ngờ lại biến một thanh phi kiếm tầm thường thành một thanh thần binh lợi khí không gì sánh được! Nhưng pháp lực của Đông Hải Thần Quân lợi hại cỡ nào chứ? Thanh kiếm của ông ta sắc bén làm sao chứ? Cho nên Công Dã Vô Phong khi chưa chết, vẫn có thể sử dụng pháp lực của mình duy trì phi kiếm không gẫy, nhưng khi ông ta vừa chết, bảo kiếm đã nát bấy.” Nói tới đây, Diệu Yên nháy mắt mấy cái, cười nói: “Phu quân, chàng thử đoán xem, Công Dã Vô Phong dùng biện pháp gì, khiến một thanh phi kiếm bình thường biến thành một thanh tuyệt thế thần kiếm vậy?”

Con ngươi Tiểu Lôi chuyển động, đột nhiên nhìn Việt Sư đang đứng một bên quay lưng về phía mình....

Việt Sư mặc dù đưa lưng về phía mình, nhưng cơ thể hắn lại căng lên. Hiển nhiên vừa rồi hắn một mực nghe Diệu Yên kể cố sự, chỉ là không có quay đầu lại mà thôi.

Tiểu Lôi đột nhiên trong lòng máy động, bật thốt lên: “A, ta biết rồi? Chính là kiếm đạo của tiên sinh Việt Sư cùng sư phụ của hắn Lăng Tiêu Tử... Chính là Tàng Kiếm Thuật! Bọn họ có thể giấu kiếm khí tu luyện mười năm, trăm năm trong nhục thể, khiến nhục thân có thể tu luyện thành binh khí sắc bén. Huống chi lại mang một thanh phi kiếm vốn bất phàm biến thành một thanh tuyệt thế thần kiếm? Công Dã Vô Phong.. ông ta dùng chính là ‘Tàng Kiếm Thuật!”

Tàng Kiếm Thuật.

Đây là Thục trung kiếm tiên nhất mạch truyền xuống, một loại kiếm đạo cao thâm độc truyền.

Người tu hành kiếm đạo, cả đời dùng thân thể mình ‘dưỡng’ kiếm, sau đó dùng ‘kiếm khí’ sắc bén mình tu luyện ngày thường, hơn mười năm, thậm chí mấy trăm năm luyện ra, toàn bộ chứa đựng trong cơ thể! Loại pháp môn tu luyện này, cực kỳ gian nan, cực kỳ thống khổ! Nhưng một khi cùng người đối địch, nếu trong tình thế cấp bách liều mạng, liền có thể trong nháy mắt phóng ra kiếm khí mình tu luyện cả đời....

Thiết tưởng, một người tu hành kiếm đạo, có lẽ thực lực bản thân không đánh lại được địch nhân cường đại... Nhưng kiếm khí hắn cả đời tu luyện được, thì là khái niệm gì đây?

Ngay cả đối thủ thực lực mạnh hơn hắn nhiều, cũng tuyệt đối không đỡ nổi.

Thế nhưng khuyết điểm duy nhất là lưỡng bại câu thương, đồng quy vu tận. Một khi phóng thích hết kiếm khí toàn thân, vậy bản thân cũng sẽ chết...

Năm xưa Công Dã Vô Phong cùng Đông Hải Thần Quân kia lưỡng bại câu thương. Còn có Lăng Tiêu Tử đánh ngang tay với Khinh Linh Tử ba trăm năm trước, không phải đều như thế sao?

Thục trung kiếm tiên nhất mạch, luôn rất thần bí, nguyên nhân trong đó có hai điểm.

Thứ nhất là bởi vì ngươi dùng thân thể mình tu kiếm quá ít quá ít... Cách tu hành này quá mức khó khăn, hơn nữa phải chịu được thống khổ người thường không thể nào tưởng nổi.

Thứ hai, còn là vì người trong Tiên Lâm đều biết, người tu luyện kiếm đạo có một tuyệt chiêu liều mạng như vậy, phần lớn không dám cùng những người này kết giao. Dù sao yêu quý bản thân mình vẫn chiếm đại đa số.

Kết quả, càng lâu về sau càng khiến cho Thục Sơn kiếm tiên nhất mạch, trở nên càng thần bí, thoát ly xa khỏi tầm mắt mọi người.

“Chỗ này có hai điểm mấu chốt... Thứ nhất, Thục trung kiếm tiên nhất mạch, sớm đã có lịch sử, nhưng yên lặng lâu như vậy mới xuất ra một cao thủ cỡ Công Dã Vô Phong. Dám chắc là Công Dã Vô Phong khi tu luyện ‘Tàng Kiếm Thuật’ lại lĩnh ngộ ra một loại cảnh giới mà đồng môn không lĩnh ngộ được. Khi ông ta chết, loại tuyệt học này lại thất truyền... Kết quả nhiều năm như vậy, nhất mạch bọn họ, cũng không có xuất hiện cao thủ đỉnh điểm nổi tiếng thiên hạ nào. Thứ hai… nếu luận bản lĩnh cùng tu vi thật sự, kỳ thật Công Dã Vô Phong còn xa mới là đối thủ của Đông Hải Thần Quân. Ông ta bất quá là dùng kiếm khí tu luyện cả đời phóng ra mà thôi. Nội trong một đoạn thời gian, thi phóng thực lực ra rất nhiều! Nhưng đặc biệt vẫn là đặc biệt, trước mắt chỉ biết Tàng Kiếm Thuật, mặc dù có thể khiến người tu hành gặp phải nguy cơ liều mạng trước mắt, phóng ra kiếm khí toàn thân, nhưng không có khả năng kéo dài lâu vậy... Nàng nghĩ xem, Công Dã Vô Phong cùng Đông Hải Thần Quân đấu nhau bao lâu? Ba mươi ba cuộc cờ, vừa đủ ba mươi ba ngày! Nếu người tu hành bây giờ, có thể tu luyện tới cảnh giới của Lăng Tiêu Tử ba trăm năm trước, đã tính là tới đỉnh rồi. Nhiều nhất chỉ có thể kéo dài thời gian phóng kiếm khí một hai canh giờ mà thôi.” Tiểu Lôi chậm rãi nói, càng nói con mắt càng sáng. Cuối cùng, ánh mắt đã tập trung hết lên trên người Việt Sư.

Diệu Yên khoát tay với hắn, nói: “Phu quân, Diệu Yên nói mấy điều này, đều là cố sự của cổ nhân. Mấy chuyện này, phàm là người tham gia Tiên Lâm thịnh hội đều biết. Việt Sư tiên sinh nhất mạch của hắn ta, mấy ngàn năm trước đã từng xuất ra một vị cao nhân như vậy. Đó là điều mọi người đều biết. Chỉ là môn Thục trung tuyệt học kia cũng thất truyền rồi, mọi người cũng biết.”

Nói tới đây, Diệu Yên thở dài: “Nhớ tới năm đó, Công Trì Vô Phong tiền bối tọa hóa chỗ này. Ông ta trước khi chết còn nhìn Đông Hải Thần Quân, lại mỉm cười di ngôn nói một câu... Thế gian này có ngươi, ta không tịch mịch.”

Thế gian này có ngươi, ta không tịch mịch sao?

Tiểu Lôi thở dài. Ba trăm năm trước, Lăng Tiêu Tử lúc đó chẳng phải cũng nói một câu như vậy với Khinh Linh Tử sao? Kết quả cũng là kiếm khí tận kiệt mà chết.

Trong lòng hắn pha nhiều cảm xúc, chỉ cảm thấy Thục trung nhất mạch, có nhuộm vài phần sắc thái bi tráng.

Bóng lưng cô đơn của Việt Sư lúc này, nhìn qua, không khỏi có vài phần bi thương....

Ngay lúc đó, Tiểu Lôi liền nghe thấy Tiêu Dao Tử ở xa xa mỉm cười quát lớn: “Tiểu Lôi, các ngươi đến đây. Mục tỷ thí thứ nhất, mọi người đã xuất ra đề mục rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.