Ngày thứ hai, hai người lại ra ngoài, tìm khắp nơi xung quanh Thiệu Hưng.
Trong lúc vô ý nghe được cách phía nam mười dặm có một ngôi chùa vô danh, Tiểu Lôi cũng đi một chuyến, không tìm được gì, lúc này mới bất đắc dĩ trở về.
Bất quá vài ngày gần đây, lại thấy không ít con em Minh Nguyệt gia đi tới đi lui chung quanh chùa, luôn giương mắt dò xét các tiểu hài tử bốn năm tuổi. Trong đó có không ít người Tiểu Lôi từng gặp tại tộc hội của Minh Nguyệt gia. Xem ra Nguyệt Sơn đã bắt đầu phái người hỗ trợ.
Buổi tối khi trở về Tiểu Lôi cười nói: “Em nói xem, hiện tại Nguyệt Sơn đã làm tộc trưởng hay chưa?"
Nguyệt Hoa ngồi một bên, nhẹ nhàng mở một vò Thiệu Hưng Hoàng Tửu, cẩn thận hâm nóng, đợi bớt nóng rồi rót cho Tiểu Lôi một chén, nghe thấy Tiểu Lôi hỏi mình, nghiêng đầu ngẫm nghĩ, nói: “Em không biết."
Tiểu Lôi nâng chén uống một ngụm, khen: “Rượu ngon." Nguyệt Hoa cười khúc khích, nói: “Anh ngày thường cho tới bây giờ không uống rượu, làm sao biết cái gì là rượu ngon hay dở."
Tiểu Lôi thở dài, nhẹ nhàng ôm Nguyệt Hoa, hạ giọng nói: “Anh hiểu, đây là tâm ý của em, em sợ trong lòng anh không vui, hôm nay cố ý mua đặc sản trở về, buổi tối lại nấu ăn, muốn làm cho anh vui có phải không?"
Nguyệt Hoa đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Em…… Em mấy năm không nấu, nhiều thứ đã quên, nếu không ngon, anh không được giễu cợt em."
Tiểu Lôi nắm nhẹ lấy tay Nguyệt Hoa, lại vô ý thấy ngón tay có một vết cắt nhỏ, nhíu mày nói: “Sao vậy? Em nấu ăn cắt vào tay sao?"
Sắc mặt Nguyệt Hoa đỏ bừng, ngượng ngùng nói: “Ở nhà, đều là Tiểu Thanh làm, em ngày thường cũng rất ít hỗ trợ. Hôm nay không cẩn thận……" Nàng nhướng mắt nhìn Tiểu Lôi: “Lôi…… có phải em rất vô dụng không?" Nàng thở dài: “Nói đến bản sự, em không được lợi hại như Diệu Yên tỷ tỷ. Em không biết dù chỉ một chút pháp thuật, gặp chuyện cũng không thể giúp anh. Cho dù là Tiểu Thanh, cũng biết rất nhiều pháp thuật lợi hại. Chuyện trong nhà, đều là Tiểu Thanh một tay lo liệu, ngày thường em cảm giác mình giống như một phế vật……"
Tiểu Lôi lập tức ôm lấy nàng, hôn nhẹ trên mặt nàng, ôn nhu nói: “Không được suy nghĩ lung tung như vậy…… Em sao lại vô dụng? Em xem…… Em có biết tâm tình anh hai ngày này không tốt, quan tâm anh như vậy. Còn nữa…… Em sao lại vô dụng được? Em đã sinh cho anh một bé gái như hoa như ngọc mà."
Nguyệt Hoa đỏ mặt nói: “Anh không nghiêm túc."
Tiểu Lôi cười hì hì, lập tức nụ cười trên mặt thu lại, chậm rãi đứng lên, nhìn ngoài cửa sổ, thở dài, đột nhiên quay đầu nhìn Nguyệt Hoa, nói: “Nguyệt Hoa, trong lòng anh vẫn có một vấn đề, luôn không nghĩ ra. Có lẽ bởi vì anh là nam nhân, cho nên anh không hiểu…… Em có thể giúp anh phân tích thử?"
Nguyệt Hoa ngẫm nghĩ, đi đến ôm lấy Tiểu Lôi, hạ giọng nói: “Anh nói đến mẹ con Lâm San San?"
Tiểu Lôi gật đầu: “Nguyệt Hoa, có chút chuyện kể ra, anh sợ em sẽ mất hứng, nhưng trong lòng anh thật sự day dứt đã lâu."
Ngón tay ấm áp của Nguyệt Hoa chạm nhẹ lên trán Tiểu Lôi. Ngón tay mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve lông mày hắn đang nhíu lại, ôn nhu nói: “Lôi…… Không cần…… Không cần nhíu mày. Anh có tâm sự gì cứ nói với em được không?"
Tiểu Lôi xoay người lại, ôm Nguyệt Hoa ngồi xuống, nói: “Buổi tối, anh từ Nga Mi sơn về nhà, lại phát hiện Lâm San San ở nhà…… Ai, lúc ấy anh rất bất ngờ…… Kể ra, có lẽ em không tin. Trước khi anh học nghệ, đi theo thúc thúc kiếm sống, anh chỉ là một người thường, khi đó anh cơ hồ chưa bao giờ nói chuyện với phụ nữ. Anh lúc ấy giả vờ thành…… hình dáng rất lạnh lùng…… Em có biết anh lần đầu tiên làm sao quen Lâm San San không?"
Lập tức, trước sóng mắt ôn nhu của Nguyệt Hoa, Tiểu Lôi vừa mỉm cười, vừa đem chuyện lần đầu tiên làm sao trên đường lại gặp được Lâm San San bị người giật túi, sau đó như thế nào ở nhà mình một đêm, ngày thứ hai còn cầm đi tiền của mình kể ra.
"Kỳ thật, khi nàng bị người giật túi, anh đã chú ý tới nàng…… Lúc ấy thanh danh nàng trong trường không được tốt, nhưng nói thật, rất nhiều người sau lưng coi thường nàng, nhưng trước mặt, cũng nhịn không được phải nhìn nàng…… Bởi vì, nàng thật sự rất đẹp."
Nguyệt Hoa mỉm cười, liếc Tiểu Lôi: “Vậy anh thì sao? Anh có vụng trộm nhìn nàng hay không?"
"Anh có nhìn." Tiểu Lôi trả lời rất tự tin: “Lúc ấy anh đang thiếu niên, huyết khí phương cương, luôn có chút ảo tưởng đối với người khác phái. Thấy cô gái xinh đẹp cũng không nhìn, vậy là nam nhân sao?" Lập tức hắn cười nói: “Mấy ngàn năm qua, cũng chỉ có Liễu Hạ Huệ là thánh nhân mà thôi. Còn như chồng của em lại không phải thánh nhân."
Thở dài, Tiểu Lôi tiếp tục nói: “Kỳ thật, buổi tối đó, nàng ở tại nhà anh, lúc ấy trong lòng anh cũng có chút vui mừng, đó là một loại kích động quái lạ. Buổi tối trong khi ngủ, trong đầu nghĩ đến bên cạnh có một cô gái xinh đẹp đang ngủ, trong lòng luôn có chút khác thường. Bất quá lúc ấy trên mặt anh giả vờ rất thoải mái, chỉ là một loại tâm tình thiếu niên mà thôi."
Trên mặt Nguyệt Hoa đột nhiên lộ ra một nụ cười giảo hoạt, miệng nhẹ nhàng kề sát tai Tiểu Lôi, thổi nhẹ một hơi, cười duyên, nói: “Vậy…… Anh hãy nói cho thành thực, buổi tối đó anh có nhìn lén người ta hay không?"
Tiểu Lôi lập tức nhớ tới buổi tối đó, Lâm San San phát hiện chuột trong phòng thét lên, mình chạy vào thấy Lâm San San……
Nghĩ đến đây, hắn nhịn không được bật cười, lập tức đem chuyện đó kể lại, nói: “Nói thật…… Đó là lần đầu trên đời này anh thấy được thân thể một cô gái……"
Lập tức hắn thở dài, một tia u buồn lại hiện lên trên mặt, chậm rãi nói: “Anh lúc ấy đã sớm biết thân thế nàng rất đáng thương, nàng nhìn qua rất kiên cường, kỳ thật chỉ cần phá bỏ vỏ bọc bên ngoài, bên trong đều là huyết lệ…… Lúc đó, anh chỉ rất đồng cảm với nàng. Nàng là một nữ hài tử, không nơi nương tựa, dựa vào chính mình mà sống…… Nàng phải đi học, còn phải sống sót…… Đối với người như anh mà nói, anh không phải trải qua cuộc sống không biết hôm nay ăn ở đâu, ngủ ở đâu…… cho tới bây giờ cũng chưa thể hội qua, ban đêm phải bồi hồi tại đầu phố, lo lắng buổi tối có thể có chỗ ngủ hay không, hay phải ngủ vỉa hè…… cuộc sống đó, anh chưa hề trải nghiệm qua, nhưng nàng đã trải qua. Cho nên, người khác coi thường nàng, rất nhiều người xem thường nàng, nhưng anh thì không, bởi vì anh rất đồng cảm với nàng. Nàng cũng là người…… Không ai sinh ra đã là người xấu. Càng không có ai sinh ra đã cam chịu đọa lạc."
"Lặng lẽ cầm đi của anh một món tiền, nhưng sau đó có tiền, nàng lập tức trở về trả lại cho anh, lúc ấy anh đã đi Nga Mi sơn, đến lúc anh trở về, đã thấy nàng ở tại nhà anh…… khi đó, trong lòng anh có bảy phần kinh ngạc, nhưng cũng có ba phần cao hứng."
Nguyệt Hoa do dự một chút, nhịn không được hạ giọng nói: “Tiểu Lôi…… Vậy anh…… Anh yêu nàng sao?"
Tiểu Lôi gật đầu: “Anh nghĩ đúng vậy…… Em hỏi chuyện này khờ quá. Với mỗi người các em, anh đều thật tâm."
Hắn lại nhìn ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: “Bất quá lần đầu tiên anh động tâm với nàng, là buổi sáng ngày thứ hai anh về nhà……"
Nhớ tới buổi sáng ngày đó, sau khi mình rời giường, thấy trong nhà vệ sinh có một chiếc bàn chải đánh răng, bên ngoài trên bàn đã chuẩn bị bữa sáng…… Còn có một xấp tiền mỏng.
"Em có biết không? Bàn chải đánh răng đó là của Lâm San San. Bữa sáng cũng rất đơn giản…… Anh biết cuộc sống của nàng rất cay đắng, bữa sáng đơn giản đó là nàng dùng những thứ tốt nhất có trong nhà để nấu…… Còn món tiền đó…… là một ít tiền lẻ, nhăn nhúm, nhưng lại được vuốt cẩn thận, đặt chỉnh tề trên bàn. Nàng biết anh vừa về nhà, trên người không có lấy một đồng, liền đem tiền của mình đưa cho anh…… Nàng lúc ấy mặc chiếc quần jean ba mươi đồng. Em là con gái, em có biết con gái đều rất chú trọng ngoại hình, nhưng nàng lại đem tiền trên người đưa cho anh, lại không nỡ mua một chút quần áo cho tốt…… Còn nữa, sau đó cũng do Như Hoa nói cho anh biết, tiền của nàng là đâu ra… ban đêm, nàng bán hàng tại một siêu thị, ban ngày đi học, buổi tối đi làm, nàng ở nhà còn phải chiếu cố anh……" Tiểu Lôi nhắm mắt, phảng phất thấy hình bóng bận rộn tại căn bếp hẹp trong căn phòng đơn giản năm đó……
"Anh biết nàng thích anh…… Nhưng nàng cho tới bây giờ không hề nói ra miệng, chỉ yên lặng mà làm…… đến cuối cùng trước khi nàng đi, mới nói cho anh." Tiểu Lôi cười khổ: “Nàng là một cô gái rất tự ti, tự ti như một con thỏ, vĩnh viễn luôn run rẩy trốn trong góc, một câu cũng không chịu nói."
Nói xong, Tiểu Lôi quay đầu, nhìn Nguyệt Hoa, chậm rãi nói: “Rất nhiều khi, khi ở bên một người, chúng ta không hề cảm giác được cái gì. Đợi sau khi nàng ly khai, mới có thể tinh tế nhớ tới nàng tốt thế nào. Hiện tại nghĩ ra, nàng là cô gái đầu tiên mà anh yêu, cho nên, mặc kệ nàng như thế nào, lần này anh cũng phải tìm nàng trở về!"
Nguyệt Hoa không nói, chỉ yên lặng ôm lấy Tiểu Lôi. Nàng ôm rất chặt, phảng phất như dùng hết khí lực toàn thân, cứ như vậy……