Tiểu Lôi vẫn không nói gì, các loại tao ngộ nhiều năm qua, sớm đã rèn cho hắn đủ kiên nhẫn, hắn lẳng lặng đợi Tây Môn nói tiếp. Hắn đã dự cảm, lời Tây Môn nói tiếp có thể sẽ giải đáp được rất nhiều nghi vấn của mình. Hơn nữa, những thứ mà hắn nói ra hẳn là phi thường kinh nhân!
Quả nhiên, nụ cười vẫn thường trực trên khuôn mặt thanh nhã của Tây Môn, nhưng ánh mắt của hắn lại có chút đáng sợ, tựa như đao phong trong ngày đông, mang theo vài phần lạnh lẽo.
"Ngươi có biết ta đến từ một thế giới như thế nào không?" Tây Môn tựa hồ đang cẩn thận lựa chọn ngôn từ: "Ta đến từ 'Thiên quốc', nói một cách khác, ta đến từ một thế giới khác. Ta không biết phải giải thích như thế nào với ngươi cho rõ ràng hơn một chút, có lẽ đối với một người bình thường, loại khái niệm này tương đối khó lý giải, thế nhưng may là ngươi cũng là một tu hành giả, Đông phương các ngươi cũng tồn tại kiến giải về 'Tiên giới'. Kỳ thật, vô luận Thiên quốc mà ta nói, hay là Tiên giới như ngươi nói, thật ra cũng không khác nhau lắm. Tương tự với một thế giới khác, thế giới này có vị trí hoàn toàn độc lập với chúng ta, một không gian khác ngoài vũ trụ này. Ta nói chính là một không gian khác, không phải là một tinh cầu khác. Bởi vì Thiên quốc cũng không ở trong vũ trụ này." Tây Môn mỉm cười: "Cho nên, ta không giống như cái gọi là người ngoài hành tinh."
Tây Môn cười, nhưng hắn cười rất khó coi, liền đó ngẩng đầu lên, nhìn lên thiên không, chậm rãi nói: "Trước đây đã rất rất lâu……" Nói đến đây, hắn đột nhiên cười nói: "Thật có lỗi, sự mở đầu này có phần cũ rích."
Sau đó hắn mới nghiêm mặt, tiếp tục nói: " Trước đây rất lâu, khi mà tuổi của thế giới này còn rất rất trẻ, cụ thể trước bao lâu, ta không thể khẳng định. Bất quá dám chắc là, thậm chí có thể từ lúc vũ trụ còn sơ khai, hoặc là, trên địa cầu vừa mới bắt đầu thời đại của sự sống cao cấp. Đương nhiên, lúc đó, còn chưa có cái gọi là 'Địa Cầu'. Thế nhưng lúc ấy, trên địa cầu này có vài loại chủng tộc cư trú, chỉ có điều, trong đó có hai chủng tộc lớn nhất, cũng chiếm cứ địa vị thống trị, Đông phương và Tây phương. Có thể khẳng định là, chủng tộc người trên thế giới lúc ấy hoàn toàn bất đồng với văn minh hiện tại của nhân loại. Bọn họ không có khoa học kỹ thuật, nhưng lại có pháp thuật thần kỳ, hoặc có thể gọi là, ma pháp, thần lực. Đó là một thời đại thần thoại! Đông phương cùng Tây phương là hai chủng tộc cường đại nhất, thời đại đối địch, tích lũy lãnh địa mình chiếm cứ. Sau đó, khi mà văn minh của bọn họ phát triển tới một cảnh giới cao nhất, bọn họ cũng đã có đủ năng lực, có thể đả thông không gian, đi đến một không gian khác. Điều này vốn là một chuyện rất tốt, bởi vì sau khi phát hiện ra thế giới mới, ít nhất hai chủng tộc, sẽ không cần phải đấu đến ngươi chết ta sống trên thế giới bị giới hạn này. Vì vậy Đông phương chủng tộc cùng Tây phương chủng tộc, đều dùng thần lực thần kỳ của mình, mở mang không gian mới cho riêng mình. Bọn họ đều mong muốn mở rộng lãnh thổ mới của mình. Thế nhưng bọn họ nhanh chóng phát hiện ra một vấn đề……"
"Vấn đề gì?" Tiểu Lôi hỏi.
"Vấn đề rất nghiêm trọng." Tây Môn cười khổ: "Vốn sau khi hai chủng tộc phát hiện ra không gian mới, đều đã tạm thời đình chỉ đấu tranh, chuẩn bị đem tinh lực khai thác không gian. Nhưng cuối cùng phát hiện, họ căn bản không có khả năng. Bởi vì dù dùng thần lực đả thông không gian mới, nhưng để duy trì không gian đó nhất thiết cũng phải đủ thần lực, năng lượng phải duy trì liên tục không dứt, nếu không, không gian đó sẽ suy sụp, thậm chí biến mất. Ngươi có biết cái gọi là ma lực, hoặc là thần lực, bản chất ra sao không?"
"Là lực lượng của tinh thần và thể lực." Tiểu Lôi thở dài nói: "Còn được gọi là ‘niệm lực’, Đông phương chúng ta gọi là 'Khí', kỳ thật đều không khác biệt lắm."
"Đúng vậy, cho nên, để duy trì không gian mới đó, phải có năng lượng cuồn cuộn không ngừng, cũng chính là lực lượng tinh thần." Tây Môn cười nói: "Trên thế giới này, có phương pháp gì có thể tập trung được lực lượng tinh thần so với 'Tông giáo'?"
"Không có." Tiểu Lôi thở dài.
Không thể phủ nhận, tông giáo là một loại phương pháp phi thường thích hợp dùng để tập trung lực lượng tinh thần con người ta. Đối với sự thành kính và cuồng nhiệt trước tông giáo, có thể kích thích giới hạn lớn nhất lực lượng tinh thần con người, thậm chí có thể gia tăng gấp bội!
"Cho nên, vốn hai đại chủng tộc Đông phương và Tây phương tưởng rằng, sau khi phát hiện phương pháp đả thông không gian mới, mọi người có thể không cần phải tiếp tục đấu tranh, tiếp tục tranh đoạt địa bàn nữa. Nhưng hiện tại xem ra, đấu tranh vẫn không thể ngừng lại, bởi vì để duy trì không gian mới của riêng mình, bọn họ đều phải tranh đoạt càng nhiều đất đai và dân cư. Bọn họ đã sáng tạo ra sinh mệnh, tên của sinh mệnh đó gọi là 'Nhân Loại', hơn nữa giao cho nhân loại trí tuệ, dạy bọn họ văn minh, sau đó, lại hấp thu năng lượng tín ngưỡng từ chỗ bọn họ…… nhưng, đất đai là có hạn, 'Nhân Loại' cũng là hữu hạn. Vì vậy, Đông phương Tây phương lại tiếp tục chiến tranh……"
Tây Môn nói đến đây, Tiểu Lôi lại nhớ tới quyển “Hoàng hôn của chúng thần” của chúng thần Hy Lạp cổ lưu lại mà mình đã xem qua. Những điều Tây Môn nói, cùng với những thứ được miêu tả trong đó, vừa vặn ăn khớp với nhau.
Vì vậy, Tiểu Lôi hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó…… có lẽ đối với các ngươi là bất hạnh, nhưng…… lại là một cơ hội kỳ quái. Lúc hai đại chủng tộc Đông phương cùng Tây phương trên địa cầu đánh đến ngươi chết ta sống, chúng ta đã xuất hiện. Chúng ta đã tới thế giới này.” Câu trả lời của Tây Môn vẫn làm cho Tiểu Lôi liên tưởng đến một câu khó có thể quên được trong “Hoàng hôn của chúng thần”.
"Bọn họ đã đến."
Mà hiện tại, ngay lúc Tây Môn thốt ra bốn chữ "Chúng ta đã tới" này, làm Tiểu Lôi không nhịn được loại cảm giác như đang nghe người trong cuộc kể lại lịch sử.
"Các ngươi đã tới? Ý của ngươi là, các ngươi vốn không thuộc về thế giới này?" Tiểu Lôi thử dò xét hỏi.
"Đúng vậy, chúng ta vốn không thuộc về thế giới này, không thuộc về địa cầu này, thậm chí không thuộc về vũ trụ này của các ngươi. Lúc ấy, khi chúng ta tới địa cầu các ngươi, lập tức trở thành chủng tộc mới xuất hiện, chúng ta được gọi là 'Vũ Tộc'. Nhân số Vũ tộc tới thế giới này ban đầu không nhiều, bất quá chúng ta không khác biệt lắm so với hai đại chủng tộc Đông phương Tây phương trên địa cầu, đều là chủng tộc có văn minh ma pháp. Chúng ta đến từ một vũ trụ khác, chúng ta tới nơi này chỉ là trong lúc vô ý, mà mục đích chúng ta tới, kỳ thật không sai biệt lắm với mục đích của hai chủng tộc trên. Chúng ta cũng tới…… ừm, nói đơn giản một chút, chúng ta cũng tới để khuếch trương địa bàn."
Dừng một chút, Tây Môn cười nói: "Có lẽ là một sự trùng hợp, từ sớm trước cả hai đại chủng tộc trên địa cầu, chủng tộc chúng ta đã phát triển tới giai đoạn có thể khai sáng ra không gian mới. Cho nên, vì duy trì không gian mới tiếp tục phát triển, chúng ta phải khai thác tinh thần càng nhiều hơn, chúng ta phải tìm kiếm càng nhiều nơi phát ra tinh thần lực. Vì vậy, năm đó, có một nhóm người Vũ tộc, phiêu bạt khắp nơi trong vũ trụ, rốt cuộc đã tìm được địa cầu, bởi vì trên địa cầu có sinh mệnh, cho nên chúng ta quyết định đến nơi này. Nhưng chúng ta đã gặp trở ngại…… trên địa cầu đã có hai đại chủng tộc Đông phương, Tây phương, bọn họ cũng có năng lực khai phá ra không gian mới giống như chúng ta, đồng thời bọn họ cũng chiếm đoạt địa bàn. Nếu chính diện đấu tranh với bọn họ, đám ngoại lai chúng ta, khẳng định không phải đối thủ, cho nên, chúng ta đã quyết định dùng một số sách lược……"
Sau đó, cơ bản cũng không khác biệt lắm với những điều đã nói trong “Hoàng hôn của chúng thần”. Vũ tộc từ nơi khác đến, châm ngòi chiến tranh giữa hai đại chủng tộc Đông phương Tây phương. Mục đích của bọn họ, Tiểu Lôi không cần hỏi, cũng rõ, đơn giản chính là tá đao sát nhân, tọa sơn quan hổ đấu.
Thế nhưng, bên trong lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, việc ngoài ý muốn này khiến cho kế hoạch của Vũ tộc gần như thất bại.
Việc ngoài ý muốn đó, không ngờ lại chính là một câu chuyện thần thoại cổ đại mà Tiểu Lôi rất quen thuộc.