Hai người lại nói đùa trong chốc lát, Tiểu Lôi biết Nguyệt Hoa trong lòng đang thắc thỏm, trong lúc nói chuyện giả vờ chọc cười, để Nguyệt Hoa thư thái. Quả nhiên, theo những lý luận kỳ quái của Tiểu Lôi, vẻ u buồn trên mặt Nguyệt Hoa dần dần tán đi, trong mắt lại lộ ra thần thái ôn nhu bình hòa.
Sau đó hai người ăn một ít thức ăn, rồi mới nghỉ ngơi lần nữa.
Những ngày này Nguyệt Hoa quá mức mệt nhọc, nàng chỉ là một cô gái, mặc dù cơ thể có chút khỏe mạnh, nhưng hai ngày trước ăn uống thiếu thốn, lại lạnh cóng, trong lòng lại khiếp sợ, nên tinh thần hơi bị suy nhược.
Tiểu Lôi lấy cái túi ngủ do bọn leo núi quăng lại đưa cho Nguyệt Hoa, để nàng ngủ một giấc.
Nguyệt Hoa lập tức ngủ say, Tiểu Lôi lúc này mới thở dài, nụ cười nở trên khuôn mặt cả nửa ngày, lúc này mới dần dần tiêu thất.
ánh mắt hắn có chút u ám.
Đứng dậy, hắn đi một vòng quanh đại điện. Đại điện này rộng vài chục thước, dài hơn trăm thước, sau khi đi một vòng, Tiểu Lôi lại nhìn các pho tượng chư thần Hy Lạp một lần nửa.
Trước tiên là nói thần điện này như thế nào lại xuất hiện ở chỗ này …… lịch sử ghi lại thần điện đã bị hủy diệt, nhưng hiện tại lại xuất hiện ở chỗ này, không cần phải nói, tự nhiên là được mang đến đây.
Nhưng nghĩ đến, tại thời đại cổ Hy Lạp, tựa như nhân loại chưa có năng lực lớn như vậy để có thể đem một tòa thần điện vận chuyển đến đỉnh Pyrenees này, hơn nữa, trong lịch sử nhân loại cũng không có ghi lại một hoạt động di chuyển lớn như vậy.
Cho nên, đem thần điện vận chuyển đến nơi này. Chỉ có thể là đám "Thần" làm mà thôi.
Như vậy điều đầu tiên đã được giải thích.
Nguyên bản trong tiên pháp Đông phương có "Ngũ quỷ vận chuyển" thuật, ngay Tiểu Lôi cũng biết một chút. Thần điện này mặc dù khổng lồ, nhưng nếu thật sự là thần linh động thủ. Nói vậy chuyện vận chuyển cũng không quá khó khăn.
Mặc dù nói đến thần linh, đối với người thường thì hơi khó có thể tiếp thu, cũng may Tiểu Lôi vốn là người trong huyền môn, điểm này đối với hắn là bình thường.
Nhưng thần linh vì cái gì phải đem thần điện của bọn họ vận chuyển đến nơi này?
Này thật ra cũng không khó giải thích …… a a.
Nếu vừa rồi mình nói nhăng cuội cái gọi là "Đảng cầm quyền" "Đảng đối lập", nếu giả thiết này là đúng, vậy chư thần Hy Lạp bị mất đi "Quyền thống trị", tạm thời dừng các cử động bình thường, hơn nữa trong thần thoại Hy Lạp còn có không ít thần điện khác, phần lớn đều bị hủy diệt.
Kết cục của kẻ chiến bại là bị hủy diệt.
Nói vậy đem thần điện của thần s tối cao vô thượng vận chuyển đến nơi bí ẩn này, cũng là vì bảo tồn.
Nhưng sau đó lại có một vấn đề.
Dựa theo lập luận của mình, vậy chư thần Hy Lạp đều là tồn tại …… thần điện này là bọn họ vận chuyển đến nơi này để cất dấu …… nhưng hiện tại mình và Nguyệt Hoa thiện tiện xâm nhập …… hắc hắc.
Chỉ tính tại Đông phương. Đừng nói là động phủ của đám thần tiên thiên giới trong truyền thuyết, chỉ là mấy kẻ tu hành tại nhân gian có thực lực hơi cao cường một chút. Tại địa bàn của mình đều bố trí một ít trận pháp lợi hại, không cho người khác tiến vào. Nếu có người xâm nhập, quá nửa là sẽ bị trừng phạt ……
Nhưng nơi này lại không có chút bất ổn nào.
Tiểu Lôi lại đi một vòng đại điện, cẩn thận nhìn các pho tượng mười một chủ thần bao vây thần tượng s, trong lòng đột nhiên cảm thấy một chút cảm giác quái dị, dường như nghĩ tới điều gì. Nhưng trong đầu nhất thời còn chưa nghĩ thông suốt.
Tại thần điện không thấy ánh mặt trời, Tiểu Lôi ước chừng thời gian, hiện tại là mười hai giờ đêm.
Lại qua một ngày a.
buổi tối hôm nay, bão tuyết bên ngoài sẽ ngừng. Sau đó đội cứu hộ sẽ tìm được bốn thành viên đội leo núi, rồi bình yên hạ sơn …… ngày mai, bắt đầu ngày thứ mười ba, bọn họ sẽ tử vong từng người …"
Tiểu Lôi nghĩ đến đây, đột nhiên một chút linh quang vừa lóe lên lúc nảy, lập tức nhớ ra!
Có phải là …… nguyền rủa ?
Trong rất nhiều thần thoại của các dân tộc khác nhau đều có loại lý giải này, thiện tiện xâm nhập địa bàn của quỷ thần các loại sẽ gặp phải nguyền rủa.
Nổi tiếng nhất, không có nơi nào sánh bằng là nguyền rủa của kim tự tháp Ai Cập, theo lời kể, phàm là các nhân viên thăm dò khảo cổ kim tự tháp. Cuối cùng đều bỏ mạng. Đây là trừng phạt của Pharaoh đối với hậu thế mưu toan tiến vào lăng mộ, quấy rầy sự yên lặng của ông ta !
Là nguyền rủa sao? Hắc hắc
Tiểu Lôi cười. Vậy mình và Nguyệt Hoa hiện tại cũng đã đến đây, không biết mình có thể bị nguyền rủa hay không đây?
Lại ngẫm nghĩ trong chốc lát, Tiểu Lôi chậm rãi đi tới bên cạnh Nguyệt Hoa ngồi xuống, thở dài: " Sự tình ngày mai, ngày mai nghĩ tiếp. Dù sao qua đêm nay cơn bão tuyết đã ngừng, thực ra, ta cứ mang Nguyệt Hoa trực tiếp xuống núi, mặc kệ kiến giải thần tiên quỷ hồn gì đó. Còn không, ta cứ mang theo nàng về trung quốc, xem chư thần Hy Lạp cho dù có nguyền rủa gì đó, tại Đông phương còn có thể hoành hành sao? Hừ ……"
Nhưng nghĩ đến đây, hắn lại nhịn không được thở dài, trong những ngày này một ám ảnh vẫn hiện lên trong đầu.
Mình không thuộc về này không gian thời gian này …… vậy mình còn có thể trở về sao?
Ít nhất, người ta sau này tìm được trong ghi chép, đội leo núi không có nhắc tới sự tồn tại của mình…… chắc là bốn tên gia hỏa vì che dấu bọn họ từng mưu đồ sát hại mình, thống nhất không nhắc đến mình đây.
Nhưng ngay cả Nguyệt Hoa không có nhắc tới ……
Vậy mình rốt cuộc có thể trở về hay không?
"Xem ra sau khi hạ sơn, có lẻ phải tìm cách đến thánh địa dưới tiểu trấn, coi thử cánh của dưới nước có thể đưa mình trở về hay không? Mặc kệ như thế nào, cũng phải thử một lần."
Nghĩ xong, Tiểu Lôi lại khoanh chân đả tọa, điều hòa nội tức, chuyên tâm dựa theo tâm pháp bắt đầu vận công. Sau khi đi vào thời không này, pháp lực của hắn chịu tổn thương rất nhiều, hơn nữa khôi phục lại cực kỳ chậm chạp, nhưng hiện tại cơ bản đã khỏi hẳn, tự mình xem xét. Cũng không phát hiện thân thể có thương tổn gì.
Nhưng vì sao pháp lực lại chậm chạp không thể khôi phục đây?
Chẳng lẻ là …… bị cái gì đó đè nén?
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng. Dù sao, nơi này xem như là "Địa bàn" của chư thần Hy Lạp, quá nửa có thể có một ít phong ấn hoặc là tồn tại thần lực áp chế.
Tiểu Lôi vận công một hồi, cảm thấy cơ thể đã tốt hơn. Pháp lực trong cơ thể mặc dù khôi phục chậm chạp, nhưng từng phần đang khôi phục, trong lòng có chút an ủi. Mặc kệ như thế nào, mặc dù tiến triển thong thả, nhưng dựa theo xu thế hiện tại, Cũng là có khôi phục.
Hắn vừa nhập định xong, đột nhiên nghe thấy tiếng hít thở của Nguyệt Hoa đang ngủ say bên cạnh có chút dồn dập, dường như hơi bất ổn.
Hắn thấy Nguyệt Hoa nằm trong túi ngủ, cơ thể co quắp lại. Dường như vẫn còn hơi run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. hơi thở khi thì dồn dập, khi thì yếu ớt, mày cau lại, dường như đang rất thống khổ.
Tiểu Lôi kinh hãi, lập tức đưa tay sờ trán, cảm thấy trán nàng nóng hổi. Hắn nhíu mày than khổ.
Sợ cái gì, xem dáng vẻ Nguyệt Hoa khẳng định là đang bệnh!
Nghĩ đến nàng một cô gái trẻ. Vốn mấy ngày nay vừa đói vừa lạnh, lại mệt nhọc, trong lòng còn khiếp sợ, các nhân tố này cộng vào một chỗ, khó tránh sẽ bệnh nặng. Nhưng không nghĩ tới lại có thể là lúc này.
Tiểu Lôi cau mày. Bắt mạch cho Nguyệt Hoa, chỉ cảm thấy nàng mạch đập loạn, trong lòng hắn nặng trĩu. Nguyệt Hoa trong lúc ngủ mơ, miệng nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ, hiển nhiên là cực kỳ thống khổ. Thỉnh thoảng hé môi, rên khẻ: "Lạnh …… lạnh ……"
Cơ thể càng run rẩy.
Tiểu Lôi bất đắc dĩ, bỏ đi cỡi quần áo đắp lên túi ngủ của nàng. Nhưng Nguyệt Hoa vẫn không ngừng run cầm cập. Hắn cắn răng, nắm lấy cổ tay Nguyệt Hoa, nhất luồng nội tức yếu ớt chậm rãi truyền vào.
Nguyệt Hoa cơ thể mới khá được một ít, chỉ là nội tức Tiểu Lôi có năng lực kiên trì bao lâu? Nếu là bình thường, nội tức của hắn coi như rất có thành tựu, nhưng hiện tại với nội tức yếu ớt của hắn, cũng chỉ kiên trì được một canh giờ mà thôi. Hắn cảm thấy váng đầu hoa mắt, trán đã đổ mồ hôi.
Nguyệt Hoa nhìn qua đã khá tốt, nhưng vẫn run rẩy không ngừng. Tiểu Lôi thở dài: "Không thể tưởng được ta lại phải làm cái chuyện kinh điển thế này."
Hắn mở túi ngủ, dứt khoát chui vào, hai người cứ kề sát cùng một chỗ như vậy, Tiểu Lôi mở ngoại y của Nguyệt Hoa, choàng tay ôm lấy nàng, hai tay cũng luồn vào trong áo nàng.
Vừa chạm được làn da trắng mềm mại của Nguyệt Hoa, Tiểu Lôi nhịn không được rung động, lập tức chế trụ ý niệm của mình.
Hai tay hắn chạy khắp toàn thân Nguyệt Hoa, bắt đầu từ chân nàng, xoa bóp một số huyệt đạo quanh thân Nguyệt Hoa. Một mặt ma sát da thịt Nguyệt Hoa sinh ra nhiệt lượng, một mặt xoa bóp vài huyệt đạo của nàng, cũng có công hiệu kiềm chế bệnh tình, hiện tại hai người tại nơi này, vô y vô dược, cách làm như vậy cũng là bất khả kháng.
Trong giấc ngủ khuôn mặt Nguyệt Hoa hơi ửng đỏ, trong miệng thỉnh thoảng phát xuất tiếng rên nhỏ, nhu mì uyển chuyển, lại mang theo vài phần thống khổ.
Hai tay Tiểu Lôi động tác chậm lại một chút, cười khổ nói: "Ắc, cô cứ kêu như vậy, tiểu gia ta chịu không được đâu…… ai ……"
Dù sao nam nữ hữu biệt, các động tác này của Tiểu Lôi, khó tránh chạm đến một ít bộ vị mẫn cảm trên người nữ hài tử, Tiểu Lôi trong lòng xấu hổ, cố gắng né tránh, nhưng cơ thể Nguyệt Hoa lại vặn vẹo run rẩy, vài lần Tiểu Lôi khóc cười không được, dường như Nguyệt Hoa chủ động cọ người vào mình. Một nam tử trẻ tuổi huyết khí phương cương, hai người đều là tháo mở ngoại y, kề sát cùng một chỗ như vậy, Tiểu Lôi nhịn không được trong lòng sinh ra tạp niệm.
Hắn tự cảnh cáo: tiểu gia mặc dù tham tài háo sắc, nhưng loại sự tình thừa dịp người ta gặp nguy là không thể làm.
Hảo dễ dàng xoa bóp huyệt đạo quanh thân Nguyệt Hoa, Tiểu Lôi cũng toát mồ hôi đầy người. Rốt cuộc hắn cười khổ thở hắt ra. Nguyệt Hoa đã dần dần bình thường trở lại. Tiểu Lôi lại ôm lấy Nguyệt Hoa, dùng sức nóng trong người sưởi ấm cho nàng.
Một chiếc túi ngủ rộng bao nhiêu ? Hai người cứ ôm chặt như vậy, Tiểu Lôi trong lòng cũng không biết đã đem danh tự Tam Thanh Đạo Tôn mặc niệm mấy trăm lần, nhưng Nguyệt Hoa trong giấc ngủ không có ý thức, phàm là loại bệnh tình phát lạnh, đều là cơ thể nóng lên, nhưng người lại cảm thấy rét lạnh, bên cạnh có Tiểu Lôi là lò sưởi thiên nhiên, Nguyệt Hoa tự nhiên là giống như bạch tuộc cuốn lấy Tiểu Lôi.
Tiểu Lôi vận công nửa ngày. Cũng có chút mỏi mệt, lập tức Nguyệt Hoa rốt cuộc bình thường, lúc này mới dần dần thở ra, cứ như vậy ôm Nguyệt Hoa ngủ mê đi.
Cũng không biết qua bao lâu. Tiểu Lôi vừa tỉnh lại, lập tức cảm thấy một chút bất diệu. Tư thế mơ hồ thế này, làm một trận khí huyết trong lòng Tiểu Lôi bốc lên, không dễ dàng đè nén được.
Nguyên lai trong khi ngủ mơ cũng không biết chuyện như thế nào, hai tay Tiểu Lôi ôm Nguyệt Hoa đặt tại vị trí có chút không ổn, một tay gác qua chiếc eo mềm mại của Nguyệt Hoa, đặt trên kiều đồn đầy đặn, mặt khác một tay luồn qua cổ ôm lấy đầu Nguyệt Hoa.
Mà chân mình lại càng không chịu nổi.
Đùi nàng gác trên người Tiểu Lôi, mà một chân của Tiểu Lôi lại dứt khoát đặt giữa hai chân Nguyệt Hoa. Hắn rõ ràng cảm giác được, đầu gối hắn tựa như đang để tại hai chân nàng ……
Ho khan một tiếng, Tiểu Lôi lập tức phát run lên, cẩn thận liếc Nguyệt Hoa, thấy nàng vẫn chưa tỉnh lại, lúc này mới thoáng thở ra, cẩn thận hai chân rút ra, rút cánh tay đang để ở đồn bộ của nữ hài tử. Nhưng cánh tay áp ở phía dưới cổ Nguyệt Hoa lại không dễ dàng cử động, vừa cẩn thận rút ra một nửa, Nguyệt Hoa lại đột nhiên phát ra một tiếng rên khẻ ……
Tiểu Lôi kinh hãi, lại thấy hai mắt Nguyệt Hoa đang nhắm chặt đột nhiên hé mở. Một đôi mắt đẹp như vẽ nhìn mình chăm chăm, Tiểu Lôi không khỏi xấu hổ, cười gượng: "Ta …… ta …… là……"
Nguyệt Hoa lại đột nhiên chớp mắt, trong mắt hiện lên một chút ngượng ngùng, lại đưa tay ôm lấy Tiểu Lôi, nhỏ nhẹ bên tai hắn: "Anh, anh không cần giải thích …… ta, biết ……"
Tiểu Lôi miệng lưỡi khô khốc: "Cô, cô có biết ?"
Nguyệt Hoa "Ân" một tiếng. Cơ thể kề sát Tiểu Lôi, lại hơi run rẩy.
Phải biết rằng với loại nữ hài tử tính cách như Nguyệt Hoa, thiên tính thiện lương ôn hòa. Tính khí nhu hòa. Rất dễ dàng mềm lòng. Đặc biệt hai người đang một phen sống chết có nhau.
Huống hồ người lại đang bệnh nặng, chính là thời khắc nhu nhược về tâm sinh lý, loại thời khắc này rất dễ dàng sản sinh một ít cảm tình vi diệu, nếu lúc này, có người bên cạnh đối với nàng cẩn thận bảo hộ, vậy nữ hài tử mười hết tám chín sẽ động tâm động tình. Như Nguyệt Hoa giờ phút này, con tim đã đặt hết vào Tiểu Lôi, đôi mắt nhìn Tiểu Lôi dường như muốn nói gì đó, nhưng lại là nói không nên lời ……
Nguyệt Hoa chặt ôm lấy Tiểu Lôi, mặt dấu sau tai hắn, không dám nhìn Tiểu Lôi, run giọng nói: "Ta …… ta …… lúc anh chạm chân ta, ta đã tỉnh rồi …… còn cho là anh đột nhiên …… đột nhiên …… đột nhiên có ý niệm đó đối với ta, ta vừa sợ hãi, vừa là …… ân …… nhưng sau lại mới biết được …… anh đang chữa bệnh …… ta ……"
Giọng nói nàng càng ngày càng nhỏ, cuối cùng dứt khoát biến thành tiếng lí nhí nhu mì, Tiểu Lôi nghe được trong lòng bất ngờ, chỉ cảm thấy trong ngữ khí Nguyệt Hoa ngoại trừ ngượng ngùng, dường như có vài phần ý vị khác, cơ thể nữ hài run rẩy như một con hươu non đang sợ hãi.
Tiểu Lôi không khỏi tự chủ ôm lấy Nguyệt Hoa.
Chỉ là hắn là nam tử trẻ tuổi, vừa là huyết khí phương cương. Loại nam thanh niên này sau khi vừa tỉnh lại, đúng là lúc huyết khí thân thể vượng thịnh nhất, hơn nữa trong người đang ôm một cô gái cơ hồ nửa thân xích lõa, tự nhiên là khó tránh cơ thể có chút phản ứng bình thường.
Nguyệt Hoa mặt đỏ bừng cơ hồ muốn xuất huyết, lí nhí: "Anh …… anh ……"
Tiểu Lôi lập tức tỉnh ngộ, cười gượng: "Xin lỗi …… ta, để ta đứng dậy thôi."
Nguyệt Hoa lại ôm chặt Tiểu Lôi, thì thầm bên tai hắn: "Đừng …… đừng …… em muốn anh, ôm em đi ……" Dừng một chút, Nguyệt Hoa đột nhiên cắn răng, ánh mắt nhìn Tiểu Lôi, thanh âm lí nhí như muỗi kêu: "Anh …… anh có phải là rất muốn …… rất muốn ……"
Tiểu Lôi không nói gì, chỉ cảm thấy đầu tựa như đóng băng, chỉ cố gắng nuốt nước bọt, lúc này trong lòng mới hiểu rõ một chút, đang muốn nói, ánh mắt Nguyệt Hoa đột nhiên trở nên kiên định, kề miệng, hai phiến môi mềm mại thơm ngát đã dán chặt, ngăn chận lời nói của Tiểu Lôi ……
Tiểu Lôi phản ứng tự nhiên, lập tức hai tay ôm lấy Nguyệt Hoa, chỉ cảm thấy đôi môi thơm ngát, không cần người dạy, hắn mặc dù đầu óc đang hôn mê, cũng tự nhiên vươn lưỡi, khai mở răng của Nguyệt Hoa, tiếp xúc với lưỡi đối phương ……
Sau một nụ hôn dài, Nguyệt Hoa thở hổn hển, trong lòng Tiểu Lôi lại dần dần có chút hồ đồ, vừa định nói vài câu gì đó, Nguyệt Hoa lại thấp giọng thì thầm bên tai hắn: "Chúng ta …… chúng ta khốn ở chỗ này, cũng không biết sinh tử …… nhưng em …… tối hôm qua anh cùng em, đối với em như vậy, em trong lòng không hề hận anh, rất, rất vui mừng ……"
Sau đó, Nguyệt Hoa lại kề tới hôn lấy đôi môi Tiểu Lôi.
Tiểu Lôi lập tức hiểu ngay. Hắn mờ mờ hiểu được một chút ý vị trong ánh mắt Nguyệt Hoa. Cô gái này hiển nhiên có tình ý đối với mình. Nếu là đang bình thường, với tính khí của nàng mặc dù thích mình, cũng là tuyệt đối không làm ra chuyện to gan thế này. Nhưng hiện tại hai người bị nhốt ở chỗ này. Trong lòng nàng băn khoăn chuyện sinh tử ……
Con người là như thế, tại lúc băn khoăn về sinh tử, ngược lại sẽ kích thích xuất ra một ít hứng thú kỳ quái, làm ra một vài chuyện mà trong dĩ vãng không có dũng khí làm.
Theo một tiếng thở dài xa xôi, đôi môi Nguyệt Hoa lại kề bên miệng Tiểu Lôi. Tiểu Lôi trong lòng hỗn loạn, không biết mình có nên đẩy Nguyệt Hoa ra hay không.
Nhưng hắn vốn đã không phải là cái gì chính nhân quân tử, hơn nữa nữ hài trong lòng đối với mình rất có tình ý, mà mình cô gái xinh đẹp thiện lương này ở chung vài ngày, sinh tử có nhau, nếu là không có động tâm, thì chỉ là nói dóc.
Vì vậy, Tiểu Lôi thoáng gắng gượng một chút, đặt ra lựa chọn trong lòng.
Hắn ôm lấy Nguyệt Hoa, sau đó hôn đắm đuối ……
Trong thần điện rét lạnh, dường như xuân về hoa nở, đôi trẻ tuổi nam nữ, nằm trong túi ngủ, cố sức quấn lấy nhau, trong không khí chỉ có tiếng thở gấp dồn dập của hai người.
Qua một lát, chỉ nghe thấy vang lên thanh âm của cô gái, một tiếng rên thống khổ hòa lẫn vui sướng