Mà Đôn Hoàng quốc hắn thực sự có thể dựa vào vào, lúc này lại ở cách xa
vạn dặm, bị Giang Hán quốc bí mật điều động quân chặt chẽ kiềm chế.
Lại nhìn xa về phía trước, Lục Kình rộng lớn bao la hùng vĩ, như đại lục
nhẹ nhàng bay đến. Trên lưng Lục Kình, vô số chiến kỳ. Đông Hải Phái sẵn sàng ra trận, ý chí chiến đấu xông lên. Lấy khí thế lớn mạnh hủy thiên
diệt địa, công kích trực tiếp Hỏa Đức Thành.
Phía trước là hổ mạnh mẽ đánh tới, bên cạnh là đàn sói cắn trả.
Mai phục tám hướng, bốn bề có địch. Lên trời không đường, xuống đất không cửa!
Đường cùng!
Nhưng càng đường cùng, Sở Vân lại càng bình tĩnh.
Hít thở của hắn trở nên càng thêm bình thản. Ánh mắt sâu kín, hai mắt như
thiên cổ bích đàm. Hắn ngồi trên ghế, không hề động đậy. Chỉ có vẻ mặt
lạnh lùng, mái tóc đen của hắn như nổi bật trên nền áo trắng, giống như
khối ngọc lạnh.
“Động thủ đi, động thủ đi. Chỉ cần một người động thủ, ta liền bạo động!”
“Thư Gia chắc chắn kết thúc rồi. Nhưng nhất định có không ít thứ tốt. Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, là điều ta thích nhất."
“Giết, giết thằng nhãi Sở Vân này. Cư nhiên tu hành tới Hầu cấp, loại thiên tài này nên bóp chết!"
Lục Dục Tâm Ma Hạt âm thầm thôi động lên, tất cả tâm tư cảm xúc của mọi
người, truyền vào trong lòng Sở Vân. Vô số người hai mắt đỏ đậm, thở hổn hển, trong lòng đang rít gào, điên cuồng gào thét.
Những tiếng lòng, tràn ngập khát máu, bạo ngược, trong lúc đó liền tạo thành tiếng gầm mãnh liệt, cuộn trào trong lòng Sở Vân.
Sở Vân như là một người đối mặt sóng thần hung dữ, tứ cố vô thân, tận thế hủy diệt sắp xảy ra.
Nhưng trước hết thảy những điều này, ngược lại khiến ý chí chiến đấu của hắn tăng tới vô hạn!
Càng đánh càng mạnh, càng gian nan khốn khổ, ý chí chiến đấu của Sở Vân càng sục sôi.
Giờ phút này, đầu của hắn bình tĩnh giống như băng sơn, máu trong cơ thể lại sôi trào giống như nham thạch nóng chảy!
Trong lòng hắn, một tiếng nói vang vọng:
“Đến đây đi, kẻ địch! Đến đây đi, vận mệnh! Không bạo phát trầm mặc trong, khiến cho ta trầm mặc trong diệt vong!”
Bỗng nhiên hắn ngửa đầu, cười ha ha.
- Hả, vì sao bật cười?
- Hừ, cố ý làm ra vẻ huyền bí. Sở Vân đã bị buộc tới đường cùng!
- Cười đi, cái chết ở phía trước. Cứ cười đi, bằng không sẽ không còn cơ hội nữa.
Trong lòng, lập tức lại truyền đến tiếng lòng sôi trào của mọi người. Trong đó có trào phúng, đắc ý, khinh miệt.
- Theo thứ tự trước sau, các ngươi không cần sốt ruột. Việc này đều do ta xử lý. Đến đây, trình bức tranh lên, ta muốn nhận lòng tốt này của
Giang Hán quốc!
Sở Vân cất cao giọng nói.
- Đây đã là lúc nào, không ngờ hắn còn có tâm tư thưởng thức bức tranh?
- Đây là đường cùng, Sở Vân đã bị ép tới điên rồi!
Trong lòng Hắc Sơn Man Quân cười to.
- Hắn còn đang giả vờ, giả vờ giống như tất cả đều nắm chắc trong tay, bộ dạng bày mưu nghĩ kế. Thật sự nghĩ có thể lừa gạt được ta sao? Nghĩ quá ngây thơ.
Cửu Mệnh Yêu Quân híp mắt.
- Tuy nhiên, Lục
Kình Vương đã hướng thiên hạ tuyên bố lá thư khiêu chiến, Thư Gia không
có khả năng không có chuẩn bị. Hiện nay cao tầng Thư Gia, ngoại trừ Sở
Vân, Hoa Anh ra, không nhìn thấy những người khác. Cũng được, ta nhẫn
nại một chút, nhìn xem đến tột cùng hắn đùa bỡn mê hoặc gì.
Ánh mắt Thiện Quân lóe ra ánh sáng bất định.
- Vốn còn tưởng rằng lần này đã không có cơ hội, không thể tưởng tượng được ngươi lại tự mình đưa lên cửa.
Tử Tiêu cúi đầu, vì không thể giết đang vặn vẹo bức họa trong tay.
Dưới sự trợ giúp của Lục Dục Tâm Ma Hạt, tâm ý của mọi người đều phản ánh tới Sở Vân.
Sở Vân thầm cười lạnh một tiếng, đây đều nằm trong dự kiến của hắn.
- Thiếu quốc chủ có thể xem tại hạ giang sơn xã tắc mưu đồ, đây là vinh hạnh cao nhất.
Tử Tiêu cung kính đi lên trước, cầm bức hoạ trong tay từ từ mở ra.
- A...
Mọi người đứng ngoài quan sát, cũng không nhịn được phát ra một tiếng kêu kinh hãi.
Bức tranh này, thật sự là tác phẩm xuất sắc tuyệt thế, bút tích cấp đại sư. Mở đầu của bức hoạ, xuân ý dạt dào, mặt trời mới mọc lên, khiến người
người lạc vào cảnh giới kỳ lạ, trong lòng lay động.
Bức tranh từ
từ quay, chỉ thấy dãy núi liên tục phập phồng, cây cối xanh ngắt, trăm
chim bay qua. Chính xác là nét bút tràn trề niềm vui, lực bút khoẻ mạnh, hình thần gồm nhiều mặt, có ý nhị khác. Khiến tâm tình người xem, cũng
theo đường cong dãy núi khó ổn định được.
- Bức tranh tốt. Khó trách trước kia, ngay cả Trữ Thiên Vương cũng phải mắc nạn.
Trong lòng Sở Vân cũng tán thưởng.
Lúc này, tranh cuốn chậm rãi dừng lại. Ánh mắt Tử Tiêu chợt lóe, chỉ vào một cảnh trong bức tranh, giảng giải nói:
- Còn đây là Đường Cẩm Quốc, Hổ Cứ Sơn!
Núi này hiểm trở, cao ngất trong mây, nguy nga bao la hùng vĩ. Nhưng tại
đây giữa một màu xanh ngắt xanh um giữa, đã có đống phế tích Hổ Cứ Quan, khiến người tinh tế thưởng thức, liền cảm thấy tại đây trong cảnh hùng
vĩ nguy hiểm, lại tràn ngập sự vội vàng của năm tháng, phồn hoa giống
như giấc mộng, bi ai và thương cảm.
Kiếp trước của Sở Vân, Tử
Tiêu đã mượn cảnh này, mượn cơ hội biểu đạt "nước mất, núi sông còn,
thành xuân cỏ mọc đầy" để khơi gợi sự thương cảm, mở ra một lỗ hổng
trong tâm tình của Trữ Thiên Vương.
Lúc này Tử Tiêu thu sát ý đến mức tận cùng, dư quang trong mắt lướt nhanh bốn phía, chỉ thấy không ít người đã vây lại, nhìn vào trong bức tranh, trên mặt không khỏi hiện ra vẻ đau thương và cảm khái nhàn nhạt.
Lại nhìn mục tiêu Sở Vân,
thấy hai mắt hắn cũng sâu kín, chăm chú nhìn bức tranh đẹp, Tử Tiêu lập
tức đắc ý, trong lòng âm thầm cười lạnh.
Nhưng hắn đang muốn mở miệng, lấy lời nói công phá tâm tình Sở Vân, lại nghe bỗng nhiên Sở Vân khẽ cười một tiếng, ngâm nói:
- Phong hổ vân long trò cười hưng vong, bao nhiêu thất bại thành công?
Thế giới bao la công danh là bụi đất, vẫn như trước trời cao biển rộng.
Trong lòng Tử Tiêu lập tức chấn động.
Mọi người đứng ngoài quan sát, ánh mắt đều sáng ngời, tình cảm đau thương
trên mặt trở thành hư không, vẻ lo lắng lướt nhanh qua như trời xanh
được tẩy rửa.
Thế sự biến ảo, như gió nổi mây phun, long tranh hổ đấu, con người khó có thể dự đoán. Rất nhiều đả kích thình lình xảy ra, nối gót tới, có thể khiến người ta rơi xuống vực sâu, vạn kiếp bất
phục.
Nhưng vậy thì như thế nào?
Thất bại không thể sợ, diệt vong không phải sợ.
Ta muốn cười trước hưng vong, chỉ điểm giang sơn, nói hết thành bại.
Thế giới quá lớn, rất uyên bác. Con người như những hạt bụi, bé nhỏ không đáng kể.
Thành lập công danh, cũng chỉ có thể hiển hách một thời, nhiều năm lúc sau
cũng giống như Hổ Cứ Quan của Đường Cẩm Quốc, trở thành phế tích, hóa
thành bụi đất.
Nhưng trời vẫn là trời, núi vẫn là núi. Làm gì phải rối rắm như thế, tự ti hối tiếc.
Không ngại học trời đất, học tâm của trời đất, thoát ra ngoài, có thể thấy trời cao biển rộng!
Tử Tiêu càng thưởng thức lời nói này của Sở Vân, trong lòng càng chấn động.
Lại nhìn trong bức tranh Hổ Cứ Sơn, bi thương và ai oán ban đầu đột nhiên
biến mất, thay vào đó chính là uyên bác trời cao địa xa, dãy núi vô tận
đầy khí phách và hùng tráng!
“Những lời này của Sở Vân chính là
nói bức họa này, cũng ám chỉ tuyệt cảnh của hắn lúc này. Thật không ngờ, không ngờ nam nhân trước mặt ta lại đại khí phách, đại khí lượng như
vậy!"
Trong lúc nhất thời, Tử Tiêu chỉ cảm thấy lòng mình đầy
phiền táo, chấn động không định. Tay cầm bức tranh, không ngờ có chút
run rẩy. Hắn cố gắng tự kiềm chế cảm xúc trong lòng, lại chậm rãi đẩy
mạnh bức họa.
Bức họa cuộn tròn đi được tới vị trí trung tâm, hắn lại dừng lại, chỉ vào Trường Giang Tứ Xuyên trong bức tranh, giải thích nói:
- Nơi này từng là ngọn núi cao nhất trong trời đất mênh mông, cao tới ba
nghìn trượng. Lại từng bị Kiếm Vương Yến Nhất Kiếm, thi triển đạo pháp
thần thông Đại Kiếm Bộc, một chiêu mà diệt. Bởi vậy ngọn núi bị tiêu
hủy, hình thành con sông, tạo thành Trường Giang hôm nay. Đáng tiếc dãy
núi che không được, vẫn chảy về hướng đông. Kiếm Vương ngày xưa, cũng bị dòng chảy lịch sử cọ rửa không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Mọi người cùng than thở.
Sở Vân lại cười ha hả, nói:
- Trường Giang đi về hướng đông, sóng đào đã nhấn chìm bao nhiêu anh hùng Hào Kiệt. Trăm triệu năm, tiếng sóng vẫn còn, cuộn trào máu lửa Tinh
Châu!
Giọng nói của hắn, tràn ngập sự kích động thâm tình vô tận trong ngực hắn lúc này.