Hiện nay, Sở Vân đã là người đứng thứ mười bốn trong Kỳ Nhân bảng. Danh
tiếng của yêu binh Túy Tuyết Đao và danh tiếng của yêu thú Thiên Hồ sớm
đã được mọi người biết tới.
Túy Tuyết Đao vừa ra, thân phận của hắn đã hoàn toàn bị bại lộ.
- Biết thì đã làm sao?
Sở Vân cười lạnh một tiếng. Giải quyết xong Tấn Ảnh Độc Hạt, hắn lập tức
giậm xuống một bước, phịch một tiếng, bụi bậm tung bay. Hắn dùng Nhất
Phi Trùng
Thiên, nhanh như chớp hung hăng đánh về phía Thượng Quan Thiên Dực.
- Chờ một chút! Ta không biết ngươi là Tiểu Bá Vương. Tất cả đều là hiểu lầm. Chúng ta có thể làm bằng hữu.
Cây có bóng, người có tên. Khi Thượng Quan Thiên Dực biết thân phận của Sở
Vân, lập tức sợ đến mức không còn chút máu, vừa thối lui, vừa kêu to.
Sở Vân mắt điếc tai ngơ, vỗ nhẹ vào tiên nang, gọi Tám đầu Linh Yêu.
Bát Quái Chiến Trận!
Thoáng một cái, trận pháp đã cuốn Thượng Quan Thiên Dực đi vào.
- Bát Quái Chiến Trận...
Hiển nhiên, Thượng Quan Thiên Dực cũng biết đòn sát thủ này của Sở Vân. Hắn
rơi vào trong trận, vẻ mặt hoảng hốt lo sợ. Tiếng thét chói tai mang
theo âm rung cao độ.
Dư âm giống như dây cung bị bắn mạnh lên.
- Không phải ngươi muốn giết ta sao? Vì sao không động thủ?
Sở Vân cười trêu tức.
Ầm!
Một tiếng vang giòn. Thượng Quan Thiên Dực bỗng nhiên cứng rắn tát vào mặt
mình một tát. Hắn dùng hết sức để làm như vậy, cho nên ngay sau đó, mắt
thường cũng thấy được nửa bên mặt của hắn sưng đỏ, có thể thấy được cái
tát này không nhẹ.
- Đây là do tiểu đệ có mắt không tròng! Không
biết đại ca đến Đôn Hoàng quốc. Nếu như sớm biết, tiểu đệ nhất định sẽ
mở tiệc chào mừng đại ca, làm chủ nhà tận tình. Đại ca người không biết, tiểu đệ vẫn rất thần tượng đại ca. Đại trượng phu nên như đại ca vậy,
tung hoàng ngang dọc nơi sa trường, không người địch nổi! Đại ca, xin
người bớt giận. Tiểu đệ có lớn mật hơn nữa, cũng không dám đối nghịch
với đại ca. Những bảo vật vừa mới mua được, tiểu đệ đều đưa hết đại ca,
mong đại ca nhận cho.
Thượng Quan Thiên Dực tru lên, mắt nước mắt lưng tròng.
Đối mặt Sở Vân, hắn hoàn toàn không thể kiêu ngạo được nữa. Hiện nay, Chư
Tinh Quần Đảo thống nhất, tương đương với Đôn Hoàng quốc khi chưa có
loạn trong nước. Tuy rằng phụ thân Thượng Quan Phong Dạ của hắn là lão
đại một phương, nhưng bất quá cũng
chỉ giống như khi Thiết gia, Thủy gia, Thư gia thời điểm tranh bá mà thôi.
Bất luận là bối cảnh, hay chiến tích, hoặc là chiến lực của cá nhân Sở Vân, đều vượt xa hơn Thượng Quan Thiên Dực. Thượng Quan Thiên Dực ở Đôn
Hoàng quốc, thật là một vị thiên chi kiêu tử, tuổi còn trẻ đã có năm đầu Linh Yêu, phía sau lại có thế lực lớn chống đỡ, tiền đồ vô cùng sáng
lạng. Thế nhưng đụng tới Sở Vân, thật sự giống như là thủ lĩnh chim sẻ
gặp phượng hoàng. Lập tức buồn bã không chút ánh sáng.
- Hừ, ta giết ngươi, những bảo vật này cũng sẽ là của ta.
Sở Vân cười nhạt.
- Đừng! Đại ca, ta sai rồi. Tiểu đệ thực sự sai rồi. Mắt bị mù rồi!
Nhìn thấy Sở Vân lại muốn đánh tới, Thượng Quan Thiên Dực liền giật mình một cái, sợ hãi thét lên đầy chói tai.
Ầm ầm ầm
Lập tức, hắn tay năm tay mười, hai tay như con bướm bay lượn, dùng sức chào hỏi trên mặt mình. Khi tiếng giòn tan cuối cùng vang lên, gương mặt vốn trắng nõn của hắn, đã sưng lên như đầu lợn. Hai bên gương mặt đều đỏ
rực.
Ngay cả hai bàn tay của hắn, cũng bị chấn động mà đỏ bừng, không ngừng run rẩy.
- Ừ, nhìn ngươi thành tâm như vậy, ta tạm tha cho ngươi một mạng đi.
Ngươi bỏ hết vũ trang, yêu vật mà ngươi sở hữu đều đặt ở tiên nang, giao cho ta bảo quản. Toàn bộ bảo vật trên người ngươi nộp hết cả đi. Còn
suy nghĩ cái gì? Muốn chết sao?
Sở Vân trừng mắt, Thượng Quan
Thiên Dực như bị điện giật, toàn thân run rẩy. Chỉ là nghe được vậy,
trên mặt hắn vừa sợ hãi vừa vui mừng.
Dù sao cũng bảo vệ được cái mạng nhỏ.
- Đại ca, người khoan dung, đại nhân đại lượng. Cảm ơn! Cảm ơn để cho
tiểu đệ một con đường sống, tiểu đệ cảm động đến rơi nước mắt. Những bảo vật này cũng không đủ để biểu đạt lòng biết ơn của tiểu đệ. Hiện trong
phủ thiếu chủ của tiểu đệ còn có giấu rất nhiều
loại yêu vật quý, ngọc cổ tinh xảo, tranh chữ của các danh gia. Còn có nữ tử thượng đẳng
được giáo dục bồi dưỡng tỉ mỉ. Đại ca, tiểu đệ thật lòng mời người ở lại Thành Thượng Quan mấy ngày, để tiểu đệ chiêu đãi đại ca cho tốt, thực
sự xóa bỏ những hiểu lầm trước đây!
Thượng Quan Thiên Dực nói với vẻ nhiệt tình dào dạt, nghe vô cùng bùi tai. Thế nhưng Sở Vân cũng đã
nắm được, ở sâu trong đáy mắt của hắn chợt lóe sự tàn nhẫn thâm độc.
“Chỉ cần tới Thành Thượng Quan, ta phải khiến ngươi có đến mà không có về.
Cái gì Tiểu Bá Vương, trước mặt cha ta, ai có thể dám xưng vương xưng
bá? Ta muốn đánh ngươi máu thịt lẫn lộn, dằn vặt cho ngươi sống không
bằng chết. Yêu vật Túy Tuyết Đao, Thiên Hồ của ngươi, vân vân, toàn bộ
sẽ trở thành của ta. Ta đánh bại ngươi, lại có thể leo lên đầu bảng, ta
mới là thiên chi kiêu tử, ngươi sẽ trở thành bàn đạp cho ta!”
Trong lòng hắn đang rít gào như vậy.
- Ngươi nói nhảm quá nhiều, tâm tư cũng không nhỏ. Ngươi ngốc còn chưa tính, còn khiến ta trở thành kẻ ngu ngốc như ngươi sao?
Sở Vân cười lạnh, rút ra Tâm Ý Cổ Tiên ra.
- Đại ca người, ngươi muốn làm gì?
Sắc mặt Thượng Quan Thiên Dực trắng bệch, mồ hôi lạnh không ngừng rơi xuống.
Hắn cảm nhận được Sở Vân không hề che giấu sát ý, vẻ mặt càng thêm hoảng sợ, liên tục lui về phía sau, hét lớn.
- Không phải ngươi đã nói sẽ không giết ta sao? Tất cả những bảo vật mà
ta sở hữu đã giao cả cho ngươi rồi. Tiểu Bá Vương, người là cao nhân
trong bảng Kỳ Nhân, một lời nói ra nặng tựa chín núi, nói rồi sao có thể không tính!
- Ta đương nhiên giữ lời. Ta nói rồi, ta tha cho
ngươi một mạng. Thế nhưng thuộc hạ yêu vật của ta không buông tha ngươi. Đó là hai việc khác nhau.