Chí Tôn

Chương 187: Q.3 - Chương 187: Chấn động Tinh Châu (thượng)






Nhất là khi chứng kiến Sở Vân một mình tả xung hữu đột, tung hoàn bốn phía bên trong quân địch, đánh đâu thắng đó, không gì ngăn cản. Rất nhiều người ánh mắt tỏa sáng, hô hấp trở nên dồn dập. Có người liếm môi, có người mặt đỏ thẫm, có người nắm chặt chiến đao trong tay...

- Thiếu đảo chủ thần uy!

Chiến ý trong nội tâm tướng sĩ Thư gia rốt cục cũng đạt đến đỉnh điểm, bộc phát ra như lũ triều. Không biết là người nào ngửa đầu hét to một tiếng, phá tan sự im lặng bên trong đại quân.

Ầm!

Một tiếng hét này như mồi lửa châm vào kho hỏa dược, giống như là một ngọn núi lửa đã im lặng trăm, ngàn năm, đột nhiên bộc phát.

Toàn bộ đại quân lập tức vỡ òa!

- Thiếu đảo chủ thần uy!

Vô số Thư gia quân ngửa đầu gào thét, chiến ý cuồn cuộn, sát khí đằng đằng, kinh thiên động địa.

- Quân tâm khả dụng, sĩ khí như hồng!

Thư Thiên Hào cũng lập tức từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, hắn lập tức hạ một mệnh lệnh vô cùng sáng suốt.

- Toàn quân đột kích!

Chỉ thoáng chốc, toàn bộ Thư gia quân, giống như là một cơn đại hồng thủy phá tan được lớp đê cuối cùng, mang theo uy thế khủng bố, muốn nhấn chìm hết thảy thiên địa. Vô số chiến hạm giống như là lợi tiễn, trảm phong phá lãng, bắn thẳng vào bên trong liên quân vốn đã không còn chịu nổi một kích.

- Rốt cục cũng tới rồi ư?

Sở Vân chứng kiến Thư gia quân tham chiến, rốt cục cũng có thể trút bỏ tảng đá lớn đè nặng trong nội tâm. Hắn cười ha hả, đao thế lại càng thêm cuồng vũ, hắn hét lớn một tiếng.

- Xông lên! Hỡi các dũng sĩ Thư gia, hãy để cho chúng ta quét sạch địch nhân! Để cho tên tuổi nam nhi Thư gia uy chấn Tinh Châu!

- Nguyện ý đi theo Thiếu đảo chủ!

Tam quân tề hống, thanh âm chấn động biển đêm. Mặt biển dậy sóng, phảng phất như đang run rẩy trước uy thế của Thư gia quân. Liên quân lại càng thêm bất lực. Ý chí chiến đấu của bọn hắn vốn đã suy sụp. Lúc này, khắp bốn phía lại vang vọng thanh âm của tướng sĩ Thư gia, giống như là ngàn vạn đao quang kiếm ảnh sắp phủ xuống tặng cho bọn hắn một kích trí mạng. Một vài kẻ yếu bóng vía, thậm chí ngay cả chiến đao trong tay cũng không cầm nổi. Cứ đứng nguyên như vậy chờ binh sĩ Thư gia chém giết.

Bởi vì bởi vì thiếu đi người lãnh dạo, lại không có tướng lãnh nào có thể đứng ra ngăn cản Sở Vân. Thư gia quân không gặp phải bất cứ sự chống cự nào, chiến đấu trở nên vô cùng nhẹ nhàng. Quả thực không khác gì đang thái rau, bổ dưa.

- Để cho các ngươi biết rõ lực lượng của Thư gia!

Lão Hồng Thương dậm chân một cái, phi thân lên một chiếc chiến hạm bên địch.

Hồng Anh Thương đẳng cấp Đại Yêu quét ngang người một nhóm quân địch.

- Ha ha! Không thể tưởng tượng nổi Kiều Lão Hầu Tử ta đến tuổi này vẫn còn có thể tiếp tục tung hoành sa trường!

Kiều Lão Hầu Tử cười to đầy thoải mái, di chuyển như bay, xoát xoát xoát, trảo ảnh tung hoành, máu tươi tung tóe.

- Sở Vân, thiếu chủ đã vượt quá sự kỳ vọng của ba lão đầu tử này rồi. Hoàn toàn có thể kế tục được sự nghiệp của chúng ta rồi!

Lão Ngư Vương nhìn Sở Vân, trong lòng tràn đầy vui mừng, thở dài một tiếng. Lão ngồi trên lưng Hải Tri Chu, cầm trong tay Đại Yêu binh ngư xoa, tuổi già nhưng vẫn dũng mãnh, uy phong lẫm liệt.

- Còn chưa đầu hàng.

Lão chợt quay đầu quát. Một nhóm quân địch sắc mặt nơm nớp lo sợ, toàn thân run rẩy lập tức buông vũ khí, nhao nhao quỳ xuống mặt boong thuyền xin hàng.

- Thực may mắn! Có thể gia nhập Thư gia, đi theo Thiếu đảo chủ!

Vương Trạch Long từ dưới đáy biển nhìn lên, tư thế đầy oai hùng của Sở Vân đầy oai hùng, đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng hắn!

- Có cơ hội, nhất định sẽ có cơ hội! Đi theo người như vậy, lại có Hỏa Phương Văn Thư, nhất thống Chư Tinh Quần Đảo, tuyệt không phải là chỉ trong mộng tưởng!

Nữ tướng Viêm Gia Viêm Cơ Ti lại càng động dung, hai mắt nàng hơi đỏ, thất thần nhìn về phía Sở Vân, tâm thần không thể nào bình tĩnh được. Nhất thống Chư Tinh Quần Đảo đều là ước muốn của mỗi Viêm gia tộc nhân. Gia nhập Thư gia, mặc dù có Hỏa Phương Văn Thư, nhưng sâu trong nội tâm tướng sĩ Viêm Gia vẫn tồn tại một tia không cam lòng. Nhưng ngày hôm nay, chứng kiến Sở Vân tung hoành ngang dọc, không ai địch nổi, một tia kiệt ngạo bất tuân của tộc nhân cổ tộc trong lòng nàng đã hoàn toàn tiêu tán.

Ai có thể có được chiến tích như vậy? Dùng hai đầu chiến lực Linh Yêu, đánh tan đại quân mấy vạn người?

Sở Vân!

Mặc dù lịch sử Tinh Châu dài đằng đẵng, anh hùng xuất hiện tầng tầng lớp lớp, long xà hùng mãng. Nhưng chỉ có Sở Vân làm được chuyện này!

- Chiến, chiến đi, nhi tử của ta! Bắt đầu từ đêm hôm nay, tên tuổi của con sẽ chấn nhiếp toàn bộ Chư Tinh Quần Đảo, thậm chí cả Tinh Châu sẽ chấn động vì con!

Thư Thiên Hào thì thào, trong lòng hắn vô cùng minh bạch, chiến tích Sở Vân sáng tạo ra đêm nay, sẽ tạo ra chấn động đến cỡ nào.

Một trận hải chiến kéo dài từ lúc đêm khuya đến tận khi bình minh ló rạng. Ánh dương quang chiếu xuống, nơi trú quân của liên quân vốn tràn uy thế, chỉnh tề lúc này đã biến thành một mảnh hoang tàn. Cờ xí Thư gia tràn ngập khắp nơi, vô số người vẫn đang vẫn còn đang bận bịu dọn dẹp chiến trường, thu nhặt chiến lợi phẩm.

Thành quả thắng lợi thực sự là quá lớn, khiến cho mọi người đều có chút phát mộng.

Chỉ riêng tù binh đã có hơn ba vạn, vượt qua cả tổng số Thư gia quân. Vô số chiến hạm, đại đa số đều hoàn hảo, được thu lại một cách hoàn chỉnh. Đủ loại vật tư chiến tranh, có thể chất đống thành hơn mười tòa núi nhỏ, đây chính là toàn bộ hàng tiếp tế của liên quân.

- Đánh bại Thiết Ngao chỉ có thể coi là bước khởi đầu, kế tiếp chúng ta cần đẩy nhanh tốc độ hành quân, trong thời gian ngắn nhất, phải chi viện cho hạm đội chủ lực!

Hoàng Hiếu vô cùng minh bạch vai trò quan trọng của chi viện quân này đối với Thư gia. Lúc này hắn lòng dạ như lửa đốt, xuất lĩnh hạm đội, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới chủ chiến trường.

- Báo! Quân tình khẩn cấp, ngay tại đêm trước, quân ta kỳ tập liên quân thành công, bắt được vô số tù binh cùng thu giữ rất nhiều chiến hạm. Liên quân đại bại, trong thời gian ngắn không thể tác chiến!

Đúng lúc này có binh sĩ truyền tin chạy tới bẩm báo.

- Cái gì? Liên quân đại bại?

Hoàng Hiếu nghe vậy sững sờ, lập tức đoạt lấy quân tín trên tay vị binh sĩ, xem xét một cách đầy cẩn thận.

- Thì ra là như vậy!

Hắn nhìn quân tín trong tay, trở nên trầm mặc, nửa ngày sau mới thì thào một tiếng.

Trong giọng nói tràn đầy sợ hãi, thán phục, nhẹ nhõm phấn chấn còn có một chút thất lạc.

- Vốn còn đang muốn đại triển quyền cước. Không ngờ đợt chiến dịch này cứ thế đã kết thúc rồi. Ha ha!

Hắn chậm rãi lắc đầu, cười rộ lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.