Chí Tôn

Chương 177: Q.3 - Chương 177: Chém chết tươi (thượng)






- Hai lão già kia, ta muốn nện các ngươi thành bùn nhão.

Trần Bác liếm liếm môi, trong mắt dần hiện lên hào quang khát máu, bỗng nhiên cảm thấy rùng mình một cái, chậm mất nửa nhịp, hai vị lão tướng thừa dịp này lập tức bình yên lui lại phía sau. Trần Bác theo cảm giác nhìn về phía trước. Chỉ thấy Sở Vân cưỡi trên Thiên Hồ, đang xông đến chỗ mình.

- Rốt cục hắn cũng xuất thủ!

Trông thấy Sở Vân cưỡi Thiên Hồ bay vút lên bầu trời, từ trên xuống dưới thủ lãnh liên quân đều có cảm giác như đang ngồi trên đống lửa.

- Tất nhiên Sở Vân phải xuất thủ. Mấy người Lão hồng thương đều rất chiếu cố đến hắn từ khi hắn còn chưa có tiếng tăm gì. Giao tình giữa bọn hắn rất sâu đậm. Bằng không, không có Sở Vân hồi báo, ba vị lão tướng sao có thể có được phong quang như ngày hôm nay?

Có người biết chuyện, híp mắt giải thích.

- Sở Vân xuất thủ, không biết Đại tướng Trần Bác có thể chống cự được không?

Rất nhiều người vô cùng khẩn trương, chăm chú quan sát tình cảnh trên chiến tràng.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt của mấy vạn người đều tập trung trên hai người Sở Vân cùng Trần Bác. Trong Chư Tinh Quần Đảo, thiếu tướng thường sở hữu một đầu Đại Yêu, thượng tướng thì sở hữu nhiều đầu Đại Yêu, còn khi bước vào đẳng cấp đại tướng, trong tay nhất định phải có Linh Yêu. Chiến lực cấp Linh Yêu, lực ảnh hưởng đã rất lớn. Cải biến kết quả của một chiến dịch nhỏ hoàn toàn là một chuyện dễ dàng. Đối với chiến dịch lớn như ngày hôm nay cũng đóng vai trò hết sức quan trọng. Bởi vậy, kết quả chiến đấu giữa Sở Vân cùng Trần Hiếu, đều tác động đến tư tưởng mỗi người.

Nếu Sở Vân bại trong tay Trần Bác, như vậy sẽ là một đả kích trí mệnh đối với sĩ khí Thư gia quân. Uy tín Tiểu Bá Vương Sở Vân đã ăn sâu vào nội tâm tướng sĩ Thư gia. Chỉ cần nghe thanh âm hò hét kinh thiên động địa tràn đầy cuồng nhiệt lúc này của Thư gia quân là có thể hiểu được địa vị của Sở Vân trong lòng bọn họ. Dưới vạn chúng chú mục, Sở Vân cũng cảm thấy áp lực khá lớn.

- Trận chiến này nhất định phải thắng. Bên ta chỉ có hai đại tướng là phụ thân cùng ta, Thương Lam Hải Long của phụ thân vẫn đang trọng thương, không thể đánh trường kỳ. Mà đối phương lại có đến ba đại tướng, chiến lực cao giai hơn hẳn phía ta...

- Ngươi chính là Sở Vân? Ha ha, rất tốt! Gần một năm nay, danh tiếng của ngươi không ít! Hảo hảo mà quý trọng lấy, hôm nay sẽ là lần biểu diễn cuối cùng của ngươi. Kết cục của ngươi sẽ là tan xương nát thịt dưới Liệt Thiên Côn của ta!

Trong mắt Trần Bác hung quang chớp động, hắn trực tiếp buông tha cho Lão Hồng Thương cùng Lão Ngư Vương. Xích Luyện Lưỡng Dực Xà dưới háng phát ra thanh âm Xi…Xiiii, dang đôi cánh đỏ rực ra, xông tới phía Sở Vân.

- Đảo loạn càn khôn!

Trần Bác hét lớn, thần sắc cực kỳ dữ tợn. Liệt Thiên Côn trong tay lập tức phát ra hồng quang xích diễm, hào quang ngưng tụ thành thực chất, hình thành lên một hư ảnh Liệt Thiên Côn cực lớn. Tướng sĩ hai bên đồng thời phát ra tiếng kinh hô, thế công của Trần

Bác thực sự quá dọa người, tựa như là vác một cây cột chống trời hung hăng đập xuống.

Thân ảnh của Sở Vân so với côn ảnh nhỏ bé không khác gì một con chuột.

- Thiếu đảo chủ!

Thư gia quân lo lắng hét lớn.

- Trần Bác này vừa vào trận đã lập tức tung ra át chủ bài. Ha ha! Lần này Sở Vân gặp đại nạn rồi!

Bên phía liên quân, đại tướng Nghi Tinh thấy vậy, chợt cười rộ lên.

- Đúng vậy! Phong cách chiến đấu của Trần Bác nổi tiếng là cương mãnh, hắn dùng chiêu đạo pháp thượng đẳng này để mở ra chiến cuộc. Nếu Sở Vân lùi lại, tất nhiên sẽ bị áp chế. Kế tiếp chính là thời điểm để hắn biểu diễn.

Vị đại tướng thứ ba cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nhìn Trần Bác rất hợp nhãn.

- Cương mãnh không thể lâu, phương thức đối phó tốt nhất lúc này chính là lấy phòng thủ làm chủ, đợi đến khi thế công của đối phương suy yếu, sẽ quay lại phản kích.

Thư Thiên Hào thấy thế công cuồng mãnh như vậy, khẽ nhíu mày, vô thức thay Sở Vân bày mưu tính kế.

- Tránh né cũng vô dụng thôi, ngươi chắc chắn phải chết!

Trần Bác nghiến răng nghiến lợi, hắn rất không vừa mắt với dạng người tuổi trẻ oai hùng giống như Sở Vân. Trong mắt hắn lấp lánh hung mang, giống như là đã thấy được cảnh tượng đầy mỹ diệu, Sở Vân bị cự côn của hắn đánh nát thành một đoàn huyết nhục. Nhưng chỉ một khắc sau, đồng tử Trần Bác đột nhiên co rụt lại, thần sắc tràn đầy hoảng sợ cứng lại trên khuôn mặt của hắn. Không chỉ là hắn, ngay cả những người khác cũng đều như vậy. Rất nhiều thủ lĩnh liên quân kìm lòng không được đều đứng bật dậy. Bọn hắn bị cảnh tượng trước mắt dọa cho ngây người.

Thủy Đức chân thân!

Tăng Quang thiêm thải Đại Tuyết Nha!

Tăng Quang Thiêm Thải Kỳ Môn Tam Tài Đao!

Ầm!

Trong nháy mắt công kích đánh xuống, Sở Vân dùng đạo pháp đột nhiên hóa thành Thủy Đức chân thân. Hắn thân cao hai trượng, hơi nước mịt mù, thụ đái phất phới bay, cơ bắp cuồn cuộn, khí vũ hiên ngang đến cực điểm. Đồng thời Túy Tuyết Đao cũng bạo trướng lớn gấp sắu lần, cùng với hình dáng của Thủy Đức chân thân hoàn toàn phù hợp.

Ngay sau đó, bởi vì thuộc tính của Thủy Đức chân thân cùng Túy Tuyết Đao tương thích, cho nên một lần nữa tăng phúc cho Túy Tuyết Đao. Thân đao Túy Tuyết Đao lại lớn thêm hai lần, còn khổng lồ hơn cả hư ảnh của Liệt Thiên Côn!

Ầm!

Đao đầu tiên của Sở Vân chém xuống, giống như là một đỉnh băng phong bay tới từ thiên ngoại. Hư ảnh Liệt Thiên Côn lập tức bị đánh tan.

Ầm!

Đao thứ hai xuất ra, Trần Bác trấn động, gầm lên giận giữ cùng thi triển đao pháp cứng đối cứng cùng Túy Tuyết Đao. Hàng loạt tiếng nổ vang lên, sóng xung kích truyền ra, nhấc lên sóng gió ngập trời.

Ầm!

- Ngươi dám cùng ta đối cứng? Tiểu tử ngươi còn quá non!

Trần Bác đùng đùng nổi giận, thét lên một tiếng, chủ động tiến công. Đao thứ ba của Sở Vân bổ tới, hai Đại Yêu binh đụng vào nhau hoa lửa bắn ra tung tóe.

Ầm!

Đúng lúc này đao thứ tư của Sở Vân đã bổ tới. Kỳ Môn Tam Tài Đao chính là chém ra ba đao liên tiếp chỉ trong nháy mắt. Sở Vân vì tăng thêm tốc độ tấn công, không sử dụng bất cứ loại đạo pháp nào khác, thuần túy chỉ là xuất đao, vận dụng phong nhận (lưỡi đao gió) của bản thân yêu binh.

- Đáng giận!

Trần Bác nghiến răng nghiến lợi, hai tay chống trụ Liệt Thiên Côn ngăn cản đao phong.

Ầm!

Đao thứ năm cơ hồ là cùng một thời gian bổ tới.

- Tốc độ xuất đao sao lại nhanh như vậy?

Khí thế của Trần Bác đã không còn hung hăng như lúc trước, nhìn lưỡi đao sáng như tuyết đang bỏ sước, kinh hãi thất sắc.

Hắn miễn cưỡng ngăn cản, một luồng cự lực cuồng mãnh truyền đến, rốt cục cánh tay hắn cũng không chống đỡ nổi, Liệt Thiên Côn bị đánh bay đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.