- Ở chỗ các ngươi có Hỏa Đồng hay không? Lấy ra cho ta xem nào.
- Nguyên lai công tử muốn ấp trứng yêu thú!
Mặt mũi nhân viên cửa hàng tràn đầy khôn khéo, ánh mắt linh động, nhìn thấy trong ngực Sở Vân căng phồng, hắn liền đoán được ý đồ của Sở Vân đến tám chín phần mười. Lập tức rất nhiệt tình, biết rõ những thứ tài liệu liên quan đến yêu thú, đều có giá xa xỉ.
Hắn vội vàng lấy từ phía sau tủ trưng bày ra, lấy ra một hộp Hỏa Đồng, bày ở trước mặt Sở Vân, đôi môi mấp máy, ba hoa chích chòe rất khoa trương về Hỏa Đồng, giống như thế gian này chỉ có một. Nếu có người không nhìn ra, khi đó đúng là thiên hạ đệ nhất đại ngu.
Sở Vân duỗi ngón tay trắng nõn ra, cầm lấy một căn trong đó, tùy ý quan sát. Bằng vào kiếp trước kinh nghiệm, hắn phát hiện những Hỏa Đồng này, chất liệu chỉ có thể coi trung đẳng, hơn nữa giống như đã để lâu, hơi ẩm ướt, hơi nóng ẩn chứa trong đó đã tiêu tán hơn phân nửa.
Hắn cũng không nói gì, buông Hỏa Đồng này ra, lại hỏi Hỏa Tinh, Khổ Vị Hương Trà..., bàn bạc giá cả. Những tài liệu này có quan hệ tới việc ấp trứng yêu thú, cho nên mặt mũi của nhân viên cửa hàng này tràn đầy phấn khởi, biết lần này là một đại sinh ý. Nhưng hắn không biết, trong túi của Sở Vân có chút ngượng ngùng, Hỏa Đồng cũng mua không đến nửa cân.
- Nhân viên cửa hàng, Khảm Sơn Đao của ngươi bán thế nào?
Bỗng nhiên lời nói của Sở Vân xoay chuyển, hỏi thanh Khảm Sơn Đao đang treo trên vách tường.
- Ah, những thanh đao kia à, giá tiện nghi! Tán Địa Sát Thạch Tệ một thanh.
Nhân viên cửa hàng cũng không nghi ngờ gì, tùy ý trả lời.
- Còn cái Hương Hòe Mộc Côn này?
- Năm Địa Sát Thạch Tệ.
Nhân viên cửa hàng dựng thẳng ngón tay lên, năm ngón tay được mở ra.
- Còn dây thừng Thiết Đằng này?
- Một trượng giá một Địa Sát Thạch Tệ.
Sở Vân nhíu mày, thầm nói:
- Mắc như vậy, dây thừng Thiết Đằng này ta mua năm trượng.
Đúng là như thế, những vật này trên thị trường có chút quý giá. Nhưng hắn cũng nhìn ra, những vật này đều là tinh phẩm, làm cho hắn tâm động. Trong kế hoạch kế tiếp của hắn, có rất nhiều trợ giúp.
- Công tử, ngài không biết a, những vật này đều là tinh phẩm. Ngươi xem, thân đao sáng sủa, dây thừng thì rắn chắc...
Nhân viên cửa hàng dùng ngòn tay chỉ vào thân đao, lại cầm một đoạn dây thừng lên dùng sức kéo mạnh. Trong miệng nói không ngừng, nước miếng bắn ra, tròng mắt lại chằm chằm vào Sở Vân, nhìn mặt mà nói chuyện. Khi hắn phát hiện thần sắc của Sở Vân không được kiên nhẫn, trong lòng xiết lại.
Chợt thấp giọng nói:
- Được, ta thấy hợp ý với công tử. Nếu công tử muốn, mười lăm Địa Sát Thạch Tệ thì ngài cứ lấy đi.
- Mười, số lẻ vướng bận.
Con mắt nhân viên cửa hàng trừng lớn, biểu lộ ủy khuất, trong miệng lại cực kỳ quyết đoán nói:
- Cái này, cái này là vốn và lợi nhuận xấp xỉ, lời không có bao nhiêu đồng. Công tử, ngài quá ác.
Sở Vân không nói hai lời, quay người rời đi.
- Công tử, công tử...
Nhân viên cửa hàng vội vàng kêu lên. Nhưng Sở Vân lại không quay đầu lại, trực tiếp đi ra khỏi cửa hàng Thiên Bảo.
Nhân viên cửa hàng đuổi theo một lúc, trùng hợp nhìn thấy bóng lưng Sở Vân biến mất trong dòng người.
- Ai, đầu óc chết tiệt của ta! Hồ đồ a!
Nhân viên cửa hàng cắn răng, hận đến mức dùng sức vỗ vào ót của mình. Sau đó đứng ở trước cửa hàng, nhìn quanh một hồi. Xác định Sở Vân không quay đầu lại, lúc này mới buồn vô cớ xoay người lại đi vào trong.
Đi trong đám người, trên mặt Sở Vân lộ ra thần sắc cười khổ.
Ngự yêu sư một là cần thiên phú, hai là chức nghiệp cần đại lượng tài phú chống đỡ. Trong lòng ngực của hắn có 30 Địa Sát Thạch Tệ, đủ cho một gia đình bình thường sống trong một tháng. Nhưng nếu muốn dùng nó mua tài liệu ngự yêu, ngay cả thứ bình thường nhất là Hỏa Đồng, ngay cả nửa cân cũng mua không được.
Sở Vân nghèo, rất nghèo, phi thường nghèo.
Nếu chỉ đơn giản dựa vào tài phú của mình, ngay cả bước đầu tiên là ấp trứng yêu thú hắn cũng làm không được.
Ấp trứng yêu thú, có rất nhiều chuyện phức tạp vụn vặt, nhưng lại phi thường trọng yếu. Cần mua rất nhiều tài liệu, và cần chuẩn bị rất nhiều thứ.
- Kiếp trước nếu không có bọn người Hồng Thương gia gia giúp đỡ, ngay cả ấp trứng Thiên Hồ ta cũng làm không được. Loại cảm giác nhỏ yếu này làm cho người ta chán ghét thật, ai...
Thở dài một hơi, Sở Vân không tự chủ nắm chặt hai tay lại.
- Sở Vân! Sở Vân!
Trong đám người ầm ĩ, có một âm thanh to lớn lọt vào tai Sở Vân.
Sở Vân quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh, nhìn thấy một người vừa cao vừa gầy, một lão nhân quắc thước tinh thần khá tốt, đứng cách một đám người, đứng ở cửa ra vào của một cửa hàng muối, đang ngoắc chính mình.
Trên mặt không tự chủ xuất hiện một nụ cười ôn hòa, hắn đi xuyên qua dòng người, bước về phía trước, hướng lão nhân vấn an nói:
- Hồng Thương gia gia, người khỏe.
Lão Hồng Thương cười ha hả, vỗ vỗ bả vai hắn, sắc mặt vui mừng, ngữ khí dồn dập hỏi thăm:
- Tiểu gia hỏa, xem ra ngươi đã chọn xong trứng, đến cùng là chọn thứ gì, lấy ra cho lão đầu tử nhìn một cái.
Trong nội tâm Sở Vân cảm động, biết rõ vị lão nhân trước mắt này quan tâm hắn thật lòng, giống như kiếp trước, lấy trứng Thiên Hồ trong ngực ra.
Thần sắc lão Hồng Thương có chút thất vọng, nhưng chỉ lóe lên trong chốc lát, chợt nói:
- Trứng Hỏa Hồ, là trứng yêu thú rất không tồi. Uh, tiểu gia hỏa biết cách làm thế nào để ấp trứng hay không?
Khóe miệng Sở Vân tươi cười, bộ dáng tự tin thong dong chuẩn bị tinh thần cho việc ấp trứng, các hạng mục cần chú ý trong việc ấp trứng, các công việc sau khi ấp trứng, nói tất cả không sót một chi tiết nào. Trong lòng của hắn khẽ động, thêm một câu kiếp trước hắn không có nói:
- Hồng Thương gia gia, người cứ yên tâm đi. Tâm lý của ta rất nắm chắc.
Trong nội tâm lão Hồng Thương cảm động, hắn đã đứng ở cửa ra vào của cửa hàng từ sớn, đợi Sở Vân như ôm cây đợi thỏ. Bộ dáng của hắn thở dài, trong nội tâm lại mềm nhũn, vội vàng mời tới. Sau một phen hỏi đáp, vị thiếu niên trước mặt lại không đề cập tới khốn cảnh của mình, trái lại còn an ủi mình, làm sao mà mình lại không lo lắng cho được.
Phần khí độ này, phần tâm tính này...
Trong nội tâm cảm khái lấy, lão hồng miệng súng ở bên trong lại trách nói:
- Tiểu gia hỏa thành thật một chút, còn dám bảo lão đầu tử ta không nên lo lắng. Ta hỏi ngươi, tài liệu chuẩn bị ấp trứng ngươi đã chuẩn bị tốt chưa? Đừng lừa gạt ta, coi chừng lão già ta giáo huấn ngươi bây giờ!
Sở Vân thấy lão Hồng Thương giống hệt kiếp trước, mở to hai mắt, ánh mắt áp bách nhìn mình. Đành phải vuốt cái mũi, cười khổ một tiếng, nói:
- Mặc dù không có chuẩn bị tốt, nhưng ta tin tưởng ta có thể.