Công Tôn thành – một toà thành trực tiếp lấy tên Công Tôn làm tên thành, chính là chủ thành của Công Tôn gia.
Phương viên của nó rộng mấy nghìn dặm, nếu đặt trong thế giới Tinh Châu
thì sẽ là một tòa thành hùng mạnh hạng nhất. Nhưng ở Đan Châu
lại chỉ là một tòa thành trì hạng ba.
Đây chủ yếu là bởi vì Đan
Châu thiếu biển, lục địa rộng lớn, nhân khẩu đông đảo. Môi trường
địa lý khác một trời một vực với Tinh Châu.
Đi theo đoàn người Công Tôn Ngọc Hoàn ra khỏi Loạn Cấm Sâm Lâm, Sở Vân liền đi tới Công Tôn Thành.
Phong thổ trong Công Tôn Thành thật ra cũng không khác biệt nhiều so với
Tinh Châu. Trong thành, Công Tôn gia là đệ nhất đại tộc, các tiểu tộc
như Tư Mã đều là phụ thuộc, cùng sinh tồn trong trong thành.
Công Tôn gia phủ tất nhiên chiếm diện tích rộng lớn, lầu son gác
tía, một dãi đất cẩm tú huy hoàng. Trong Công Tôn Thành đứng vị
trí tối cao.
- Tam tiểu thư, người đã trở về.
Khi Công Tôn Ngọc Hoàn đi vào Công Tôn phủ, lập tức liền có một đoàn nô tỳ vây quanh lại.
Công Tôn Ngọc Hoàn giới thiệu Sở Vân với mọi người:
- Ừm, các ngươi đều đến ra mắt Vân công tử. Người là luyện đan sư do bổn tiểu thư tự mình thỉnh về.
Mấy mươi nô tỳ nhất tề thi lễ, đồng thanh nói:
- Ra mắt Vân công tử.
Công Tôn Ngọc Hoàn lại hỏi:
- Thúy Hương, cha ta có nhà không?
Một đại nha hoàn lớn tiếng đáp:
- Hồi bẩm tiểu thư, một ngày trước gia chủ nghe nói Mục Bộ luyện đan đại sư xuất hiện gần Nghiêm Gia Thành. Sáng sớm hôm nay đã đích thân
đi mời rồi.
Công Tôn Ngọc Hoàn nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Sở Vân, khiêm tốn nói:
- Vốn dĩ định giới thiệu công tử với gia phụ, nhưng thật không đúng lúc. Công tử tạm thời ở lại trong phủ nghỉ ngơi, đợi ngày mai phụ
thân trở về, ta sẽ dẫn kiến với gia phụ. Người thấy thế nào?
Sở Vân nói:
- Tiểu thư khách sáo quá. Không biết quý phủ có chỗ nào đại loại như tàng kinh các, ta vốn thích đọc sách.
Công Tôn Ngọc Hoàn liền lấy ngọc bội bên hông ra đưa cho Sở Vân:
- Đây là ngọc bội thân phận của tiểu nữ, có thể ra vào hầu hết các nơi trong phủ viện.
Tàng kinh các vốn ra chỉ có đệ tử của Công Tôn gia ta mới có thể ra vào.
Nhưng công tử có thể dùng ngọc bội này vào đọc thư tịch ở tầng
thứ nhất và thứ hai. Còn muốn đi vào tầng thứ ba, đọc đan phương
trong đó thì cần phải gia nhập Công Tôn gia chúng ta, trở thành đan
sư cung phụng. Điều này xin Vân công tử thông cảm.
Sở Vân gật đầu, tiếp nhận ngọc bội:
- Đây là điều tự nhiên. Bây giờ ta có thể đi đến đó được không?
Nhìn Sở Vân đi ra khỏi đình viện, thân ảnh đi xa dần, thiếp thân nha hoàn của Công Tôn Ngọc Hoàn liền đi tới:
- Tiểu thư, đây là thần thánh phương nào, lại trông tuấn tú như vậy.
Trong mắt Công Tôn Ngọc Hoàn chợt loé tinh mang rồi lập tức biến mất:
- Là đan sư ẩn cư ta gặp được ở Loạn Cấm Sâm Lâm, thực lực có vẻ sâu không lường được, cho nên đã mời hắn về đây. Thúy Hương, ngươi
sắp xếp một chút, đi tìm vài người thăm dò thực lực của hắn.
Tàng kinh các của Công Tôn gia là tòa lầu các cao sáu trượng, cột xanh
ngói đỏ, xung quanh cây cối tươi tốt, bóng cây mát mẻ, gió nhẹ thổi tới, lá cây rung động sàn sạt, xuyên qua khung cửa, tràn đầy bên trong lầu các, gây cho người ta một cảm giác u tĩnh mát mẻ.
Sở Vân khép lại cuốn Đại Lục Thông Văn trong tay, đặt nó trở lại chỗ cũ trên giá sách.
Nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, bước đến song cửa, nhìn ra rừng cây xanh biếc bên ngoài cửa sổ, hắn chìm vào trầm tư.
Liên tục lật xem hơn mười quyển thư tịch có liên quan, một lượng lớn thông tin tràn ngập trong đầu hắn.
Lúc này, hắn cần phải điều chỉnh lại một chút.
Đan Châu và Tinh Châu có chỗ giống nhau và cũng có chỗ không giống nhau.
Tinh Châu hỗn loạn, Đan Châu thì lại trải qua mấy ngàn năm hòa bình rồi. Có thể nói là thái bình thịnh thế.
Diện tích lục địa Đan Châu căn bản không có biển, chỉ có hồ lục địa. Biên
giới xung quanh đại lục là từng mảng Loạn Cấm Sâm Lâm thật lớn.
Rừng rậm um tùm mà lại vô cùng nguy hiểm, có các loại yêu vật hoang
dại hùng mạnh sinh sống, nhiều không đếm xuể.
Đó là vùng đất thần bí duy nhất ở Đan Châu chưa được thăm dò rõ ràng.
Tại Đan Châu, không có khái niệm quốc gia, mọi người dựa vào quan hệ huyết
thống, ngưng kết thành thế lực gia tộc, đối kháng và chế ước lẫn
nhau.
Trên mảng đại lục này có mấy chục ngàn gia tộc. Gia
tộc nhỏ nhất chỉ có ba bốn mươi người. Gia tộc lớn nhất có nhân
khẩu trên trăm triệu người, chiếm giữ một phương.
Hiện nay,
Công Tôn gia mà Sở Vân đang ở, có thể coi là một gia tộc thượng
đẳng mới phát lên. Nhân khẩu gần triệu người, thành trì có bốn mươi
lăm tòa, tương đương với nửa Chư Tinh Quốc. Về mặt Cao thủ, có hai vị Quân Cấp, một vị Hầu Cấp, đều là nguyên lão trong Công Tôn gia tộc,
thường ngày đều ẩn tu. Gia chủ hiện thời là Công Tôn Đại Thạch, chỉ là cường giả cấp Hào Hùng.
- Tuy biết rõ hoàn cảnh hiện tại
của mình, nhưng về phụ mẫu song thân thì lại chưa thu thập được
chút đầu mối nào. Gia tộc ở Đan Châu này cũng không có gia tộc họ
Sở. Đây là chuyện gì thế này?
Gió nhẹ miên man thổi tới, nhưng lại không thể thổi tan nghi hoặc trong lòng Sở Vân.
Theo đạo lý mà nói, gia tộc có chiến lực Vương Cấp, chí ít cũng phải là gia tộc thượng đẳng. Ở Đan Châu hẳn phải là đại danh lừng lẫy mới
đúng, thế nhưng Sở Vân lại căn bản không tìm được chút tin tức liên
quan nào.