Tào gia thập bát kỵ hướng Đường Vô Tâm xin chỉ thị.
Tào Hữu Đạo trầm ngâm nói.
- Cũng được, các ngươi đi đi!
Thập bát kỵ lập tức cử ra một người, cẩn thận từng bước từng bước đi đến
trước cửa cung điện, thử đẩy đại môn. Lập tức, hai cánh cửa chậm rãi dạt qua hai bên, tình hình bên trong cung điện hiện ra trước mặt mọi người.
Không ai ngờ được, đại môn cung điện cứ nhẹ nhàng như vậy đã được mở ra.
Trong lúc nhất thời mọi người có chút sững sờ.
Giật mình nhất chính là người đi tiên phong kia, hắn trợn trừng mắt, nhìn cảnh tượng trong điện, ánh mắt tràn đầy khiếp sợ.
Trong điện lơ lửng vô số bảo vật, còn có đủ loại ngọc giản, vô số trứng yêu
thú tuyệt phẩm, còn có hạt giống yêu thực, các loại yêu binh, đan dược,
tiên nang... Nhiều vô số kể. Chúng tản ra đủ loại màu sắc rực rỡ, mọi
người chỉ nhìn một lúc đã cảm thấy hoa cả mắt. Thập bát kỵ quay đầu nhìn nhau, trao đổi ánh mắt, sát cơ mịt mờ quét về phía Tiêu Yến. Những thứ
này đều là trọng bảo, nếu đồn ra bên ngoài, tuyệt đối sẽ dấy lên
một cuộc tranh dành. Vài món cá biệt trong đó, còn có ý nghĩa chiến lược.
Thà rằng mình không chiếm được, cũng không thể để cho ngoại nhân đoạt
được. Tiêu Yến chính là ngoại nhân. Nếu thiếu nữ này không lưu lại một
ấn tượng quá thần bí, sâu không lường được. Chỉ sợ những kẻ tâm ngoan
thủ lạt như bọn hắn đã sớm ra tay.
- Thiếu chủ, trong điện rất an toàn, không có bẫy rập!
Ngự yêu sư đi tiên phong quay đầu hô lớn.
Trên mặt Tào Hữu Đạo đã sớm tràn đầy kích động cùng hưng phấn, nhưng do dự
một chút, không có cất bước, mà quay đầu nói với thập bát kỵ đứng ở phía sau.
- Đây đều là cơ duyên, người hữu duyên đều sẽ có phần, các ngươi cũng vào luôn đi.
Thập bát kỵ vui mừng quá đỗi, nhao nhao tiến vào cung điện thủy tinh. Nhưng
đại môn đã được mở ra, không ngờ có một nhóm người bị một bức tường vô
hình ngăn cản ở ngoài điện không thể bước vào. Tính cả vị ngự yêu sư vừa mới đi vào, trong thập bát kỵ chỉ có bốn người thành công bước vào đại
điện.
- Bốn người này đều là nhân vận chi tử, quả nhiên suy đoán của ta không sai.
Sở Vân chứng kiến tình cảnh này, nội tâm càng thêm chắc chắn.
Rốt cục Tào Hữu Đạo cũng xác thực, không có bẫy rập.
Trong mắt lóe lên hàn mang, nhìn về phía Tiêu Yến trên mặt nở một nụ cười ấm áp.
- Có chút ý tứ, Tiêu cô nương, cô nương vào trước hay là ta vào trước?
Tiêu Yến có chút do dự, nhưng đúng lúc này trong đầu nàng vang lên thanh âm của Sở Vân.
Vì vậy thiếu nữ lập tức tiến vào cung điện thủy tinh. Nàng là địa vận chi
tử, vừa tiến vào đại điện, toàn bộ hào quang tỏa ra từ cung điện thủy
tinh lập tức chấn động, khiến cho mọi người nhao nhao quăng đến ánh mắt
kinh dị. Sắc mặt Tào Hữu Đạo trầm xuống, vô cùng hối hận. Sớm biết thế
này, vừa nãy đã động thủ tiêu diệt Tiêu Yến, còn thử dò xét cái gì. Bây
giờ thì hay rồi, bảo vật trong điện lại phải phân ra một phần cho Tiêu
Yến, chuyện càng ngày càng trở nên phiền toái.
Hắn vừa tính toán, vừa đi về phía đại điện.
Cung điện thủy tinh cảm ứng được sự tồn tại của thiên vận chi tử lập tức bộc phát ra ánh sáng bảy màu, trong lúc nhất thời quang huy rực rỡ, xa hoa
hoàn mỹ.
- Rất tốt, rất tốt. Ta là người vô cùng hữu duyên, bảo vật ở đây đều phải thuộc về ta, thuộc về Tào gia chúng ta.
Tào Hữu Đạo vừa mừng vừa sợ.
Tiêu Yến lạnh lùng cười, nhìn Tào Hữu Đạo cuồng tiếu.
- Ngươi nghĩ thực hay.
Khuôn mặt Tào Hữu Đạo âm trầm, thanh âm lạnh lùng.
- Như thế nào, Tiêu cô nương, cô nương còn chưa rõ thế cục? Kẻ thức thời mới là Tuấn Kiệt, cô nương...
Hắn còn chưa nói xong đã bị Tiêu Yến ngắt lời.
- Ngươi bị mù hay sao, coi hàng chữ khắc trên mái vòm thủy tinh đi? Mỗi
người chỉ có thể lựa chọn ba bảo vật, lấy nhiều hơn sẽ bị trừng phạt.
- Gì? Có chuyện này?
Tào Hữu Đạo ngẩng đầu nhìn lên, quả thực đúng là có hàng chữ này!
Hắn phẫn nộ nhìn bốn người thuộc hạ, ánh mắt phún lửa rõ ràng là đang nói:
Sao các ngươi không phát hiện ra chuyện này, hại ta xấu mặt như vậy!
Bốn người thuộc hạ tràn đầy ủy khuất, bọn hắn đều bị những bảo vật lơ lửng
trên không trung hấp dẫn, ai quan tâm đến mấy hàng chữ khắc trên mái
vòm? Hiện tại quan sát, mới phát hiện ra đây là văn tự cổ đại của Quỷ
Châu, ghi lại nguồn gốc của cung điện thủy tinh. Mọi người quan sát một
cách cẩn thận, thần sắc tràn đầy kích động.
- Không ngờ tòa cung điện này lại có lai lịch lớn như vậy!
- Đây là do Quỷ Châu tam hoàng ngũ đế kiến lập, mục đích là muốn thu đệ tử, lập giáo phái.
- Đúng vậy, chỉ cần thu được những bảo vật cùng ngọc giản có liên quan
trong đại điện, có thể trở thành môn hạ của những chúng Đế Hoàng. Đến
lúc đó thì phát tài rồi.
Bốn người thuộc hạ càng nói càng kích động, nước miếng văng tứ tung.