Trên cánh cửa lớn màu đỏ có dán giấy niêm phong. Trên giấy niêm phong
viết - Mấy chữ lớn: “Thượng Quan Phong Dạ đích thân niêm phong, người
động vào phải chết!”
- Xem chữ như xem người. Mấy chữ này bộc lộ
rõ tài năng, sát ý mạnh mẽ, có thể thấy được Thượng Quan Phong Dạ này là kẻ giết người thành tính, âm hiểm hung ác.
Hồng Thường Tiên Tử thấy mấy chữ lớn này liền nhận xét.
- Trong Đôn Hoàng Quốc đang loạn, phân thành mười lăm thế lực lớn. Tể
tướng Đôn Hoàng quốc triều trước - Thiết Sơn có thế lực lớn nhất. Thượng Quan Phong Dạ chính là thủ lĩnh có thế lực lớn thứ hai. Mà Đôn Hoàng
công chúa người sau vượt cái trước, dựa vào sức kêu gọi của vương thất,
trở thành thế lực lớn lớn thứ ba. Ba thế lực lớn này có hy vọng nhất
trong trận đấu giành ngôi vị chủ Đôn Hoàng quốc. Hiện nay tiểu tử Thạch
Gia
Minh kia cũng đang là người hầu cận của Đôn Hoàng công chúa.
Trước hết, ta mang những võ bị trong kho này đưa cho hắn coi như một
phần đại lễ.
Sở Vân nhìn cánh cửa lớn này, ánh mắt chợt hiện hung quang.
- Ấy!
Thành chủ Thành Trân Châu đang ở trong tay hắn nghe xong những lời hắn vừa
nói, cuối cũng đã hiểu rõ mình đắc tội với một nhân vật to gan lớn mật,
hung tàn thành tính ra sao. Nghĩ đến sơ suất của chính mình khi trấn thủ thành trì lớn như vậy, sẽ phải nhận được cái kết cục gì, nhất thời bị
dọa ngất đi.
- Cẩn thận, giấy niêm phong này kỳ thực là một Tiểu
Yêu binh, ẩn chứa đạo pháp đặc biệt. Có thể người viết nó đã âm thầm hạ
ấn ký tinh thần.
Ngay khi Sở Vân vươn tay ra định xé bỏ giấy niêm phong này, Cực Nhạc Hoan Hỷ Thuyền rung lên, truyền đến giọng nói của
Phi Dương tiên tử.
- Xem ra có vài thông tin thật sự chính xác.
Thượng Quan Phong Dạ không chỉ là một vị ngự yêu sư cường giả, sở hữu
chiến lực Kiếp Yêu, đồng thời còn là một vị đại sư luyện binh.
Sở Vân dừng tay lại.
- Đúng. Ta xem qua kẽ hở, chỉ cần phá giải chữ Phong ở trung tâm giấy
niêm phong này là có thể hoàn toàn hủy diệt được nó. Sẽ không để nó phát huy tác dụng.
Rất nhanh, lại có giọng nói rất nhỏ của Phi Dương tiên tử truyền đến.
Thượng Quan Phong Dạ là đại sư luyện binh, nàng cũng vậy. Xem ra để Cực Nhạc
Hoan Hỷ Thuyền trên người, thật sự là lựa chọn sáng suốt.
Trong
tiếng kêu lên kinh hãi của những tinh binh đang đứng xung quanh, Sở Vân
chém ra một đao. Hung hãn phá vỡ giấy niêm phong. Nhấc chân đá một cái,
đá văng cửa lớn, rảo bước, nghênh ngang đi vào.
Trong kho vũ khí
chất đầy đao thương búa rìu, có nhiều hơn cả dự liệu. Sở Vân nhìn sơ bộ, có thể đoán được những vũ khí này có thể trang bị đủ cho hai vạn người!
- Đây là yêu binh gì?
Ở sâu trong kho vũ khí ở chỗ sâu trong, bọn họ thấy một loại quả cầu to
bằng lòng bàn tay. Phía ngoài có yêu binh kỳ lạ hình châm cắm vào.
- Đây là Bạo Châm cầu. Dưới trướng Thượng Quan Phong Dạ, có một chi tinh
binh bạo châm, trong đó có trang bị chính là thứ này. Thứ này được nhân
lên cho khoảng ba nghìn tinh binh, là trang bị át chủ bài của hắn. Bình
thường không sử dụng tới, chỉ khi có chiến dịch then chốt mới lấy ra
dùng. Quả nhiên là bách chiến bách thắng, không có lần nào bị thua.
Sở Vân trầm giọng nói. Hắn đã chuẩn bị rất đầy đủ. Khi ở Hỏa Đức Thành tìm hiểu rất tỉ mỉ về các tin tức của Đôn Hoàng quốc.
- Hơn một nghìn tinh binh cũng đã có thể địch nổi vạn quân đội bình
thường. Mà Tinh binh Bạo Châm, lại có đủ ba nghìn người. Ngay cả Cuồng
Nho Tướng Quân cũng không dám trực tiếp đối kháng với sức mạnh này. Thảo nào hắn lại có chiến tích hiển hách như vậy.
Hồng Thường Tiên Tử nói, đôi mắt đẹp chăm chú nhìn vào Bạo Châm cầu.
Nàng bỗng nhiên cười rộ lên:
- Những vật nhỏ này có hình dáng rất thú vị. Thẳng thắn mà nói, để ta
mang tới Cực Nhạc Hoan Hỷ Thuyền, để bọn tỷ muội cùng đùa chơi. Bọn tỷ
muội thích luyện binh, nhất định sẽ rất cảm thấy hứng thú.
- Nàng cứ cầm đi. Các quân trang khác, ta đều phải hủy diệt hết. Dứt khoát náo loạn một hồi! Khi Sa Nhãn ở Đôn Hoàng được mở ra, sẽ khiến loạn trong
nước Đôn Hoàng quốc càng thêm hỗn loạn. Chúng ta đốt kho quân bị này,
lại cướp sạch bảo vật trong kho Thành Trân Châu, tin tức sẽ lập tức bay
xa. Trong biển người mênh mông này, lãnh thổ Đôn Hoàng quốc rộng lớn như vậy, lực lượng của Thượng Quan Phong Dạ có thể
nhẫn nại, cũng không tìm được chúng ta.
Tài phú đang ở trước mặt, hơn nữa sự tình đã náo loạn tới mức như vậy, Sở Vân không có khả năng thu tay lại.
- Ha ha, chơi hay. Càng ngày càng chơi hay!
Hồng Thường Tiên Tử hài lòng vỗ tay, vô cùng hưng phấn.
Bất chợt hai người náo loạn Thành Trân Châu, đốt kho quân bị còn không tính, còn cướp đoạt luôn hai kho tiền, một kho bảo vật.
Thành Trân Châu là thành thị ven biển vô cùng giàu có và đông đúc, cũng là
thành trì hậu cần trọng điểm của Thượng Quan Phong Dạ. Trong tài khố
tích trữ rất nhiều địa sát thạch tệ, thiên cương thạch tệ. Sở Vân đã cảm thấy hối hận, vì sao mình chuẩn bị đầy đủ như vậy. Khi hắn ở Hỏa Đức
Thành, đã chuẩn bị trong tiên nang Tinh Hải Long Cung hai núi thạch tệ.
Lúc này tiên nang đã không thể để thêm vào nữa, may mà còn có Cực Nhạc Hoan Hỷ Thuyền. Chiến thuyền này, không hổ danh là yêu binh được chế tạo từ
Đường Cẩm quốc xưa kia, phải khuynh toàn quốc lực mới thành công. Mỗi
một vật được mỹ nhân yêu binh lắp ráp, nó có thể tự mình biến đổi. Ba
mươi vị phi tiên liên thủ, Sở Vân liều mạng dùng hết toàn lực, cũng
không phải là đối thủ của các nàng.
Để làm hài lòng Hồng Thường
Tiên Tử, thạch tệ cũng nhanh chóng chất đống trong Cực Nhạc Hoan Hỷ
Thuyền. Mà trong bảo khố, ngoài ý muốn phát hiện một yêu binh mỹ nhân.
Đây là một trong những người trên Cực Nhạc Hoan Hỷ Thuyền đã từng lưu
lạc ở bên ngoài.
Trong Bảo khố còn bắt được không ít kỳ trân dị
bảo. Có vài yêu binh kỳ lạ, có vài loại trứng yêu thú hiếm thấy. Hàng mỹ nghệ, đồ cổ vân vân, cũng không phải là ít. Tất cả đều là vật có giá
trị cao.
Về phần lệnh bài tham gia hội đấu giá chợ đêm còn phải tới quý phủ của thành chủ quý phủ để cướp đoạt.
- Hết rồi, ta xong rồi.
Trên nửa đường tới đó, Thành chủ Thành Trân Châu mới tỉnh dậy, sau đó vẫn bị giữ trong tay Sở Vân, đã tận mắt thấy một nam một nữ vô pháp vô thiên
này không hề kiêng nể cướp đoạt Thành Trân Châu.
- Ta hoàn toàn
xong rồi. Ngay cả lão đa cũng không thể bảo vệ được ta nữa rồi. Các
ngươi giết ta đi, cho ta một cái chết thoải mái!
Hắn kinh hồn bạt vía, đấm ngực giậm chân, tức giận thống hận tới mức mất đi lý trí.
- Cha ngươi không phải Lý Cương sao?
Sở Vân trêu chọc nói.
- Cha ta là Lý Cương, nhưng không phải Thượng Quan Phong Dạ…