Đúng là trước kia Thư Thiên Hào bị Tàn Lang ngang ngược đánh tới, rơi vào hiểm cảnh. Lần này vây công Phương Thiên Thương, cũng không phải mũi công kích chính.
Chủ yếu gánh chịu những đợt công kích của Sở Vân, bởi vì đao pháp của Thư Thiên Hào không có uy lực, mà phụ trợ một bên.
Có đao pháp xuất thần nhập hóa phụ trợ, giúp cho Sở Vân dễ dàng chiếm thế thượng phong. Mỗi chiêu thức đều có thể dựa theo ý nghĩ của chính mình tiến hành
tấn công, cảnh giới của Thư Thiên Hào đứng trên tất cả. Mượn thế lực của Sở Vân và Kim Bích Hàm, toàn bộ cục diện nằm trong tay chính mình.
Đánh tới năm mươi hiệp, Phương Thiên Thương bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.
Đánh tới sáu mươi hiệp, Phương Thiên Thương không thể duy trì được trận thế, kế đến vừa đánh vừa chạy.
Sáu mươi sáu hiệp, Phương Thiên Thương không chống đế được nữa, định dùng sức mạnh của đạo pháp phản công thế nhưng luôn bị Thư Thiên Hào gây rối.
Bảy mươi hiệp, Phương Thiên Thương bị cuốn theo đao thuật của Thư Thiên Hào, lộ ra kẽ hở. Sở Vân có được cơ hội tốt, trực tiếp thúc dục đạo pháp Tăng Quang Thiên Thải cộng thêm đạo pháp Đại Văn Long. Đánh ra một đạo long đầu màu trắng như ngọn núi nhỏ!
Đao khí như vòi nước tản ra sắc bén, một đao đánh xuống khiến cho Phương Thiên Thương không kịp phòng thủ. Ánh đao sáng như tuyết dư thế không giảm đánh lên vách núi.
‘Ầm’ một tiếng long trời nở đất vang lên, đao khí Long Đầu để lại một hố sâu trên vách núi.
Đường kính ước chừng mười trượng, từ miệng hố tản ra đao khí lãnh liệt làm người ta vô cùng sợ hãi.
Vệ gia đảo chủ đã tới, đúng lúc này trông thấy Phương Thiên Thương bị chém.
Lúc này toàn thân hắn chấn động, hoảng hốt hít một hơi thật sâu. Nhất là trông thấy Thư Thiên Hào, nhất thời sắc mặt trắng bệch, thất thanh nói:
- Chư Tinh Mãnh Hổ? Vì sao ngươi ở chỗ này?
- Ha ha ha! Vệ gia đảo chủ, Thư mỗ đến đây là lấy đầu hạng người như ngươi!
Thư Thiên Hào cười to, tiếng cười kích động, vang vọng khắp hẻm núi.
- Không ổn rồi! Thư Thiên Hào ở đây?
Phía trước hẻm núi, Phương Trúc nghe thấy tiếng cười này, nhất thời vô cùng sợ hãi.
Rốt cục biết chính mình đã trúng kế!
- Nhị đệ, tam đệ nguy rồi!
Sắc mặt hắn nhợt nhạt, dựa vào tài trí của hắn, rất nhanh liền nghĩ tới. Lập tức ra lệnh cho hạm đội, tăng tốc đi về phía trước. Mệnh lệnh một viên phó tướng đáng tin cậy, lưu lại một đội quân trấn giữ ngoài hẻm.
Thanh Trúc Hào dẫn đầu, bằng vận tốc tối đa. Xung phong liều chết tiến về phía trước cứu viện.
Đi được một đoạn, trông thấy đá bay cuồn cuồn, mưa tiễn rơi xuống. Sắc mặt Phương Trúc trầm xuống, sử dụng đạo pháp thúc dục Thanh Trúc Hào. Bỗng nhiên trên bảo thuyền hiện lên một mảnh rừng trúc lớn.
Trúc diệp tươi tốt, thân trúc vững chắc, tạo thành một lá chắn bảo vệ thân thuyền, bảo thuyền chạy liên tục không ngừng. Chỉ là hạm đội phía sau của hắn không tránh khỏi tổn hại. Bị hỏa lực mãnh liệt đánh cho không ngóc đầu lên được.
Thanh Trúc Hào dần dần tách khỏi đại đội, một mình xông về phía trước. Lúc này trong lòng Phương Trúc nóng như lửa đốt, một lòng muốn cứu hai tiểu đệ của mình, không nghĩ đến điều gì khác.
Khi hắn chạy tới chiến trường, lúc này Thư Thiên Hào độc đấu cùng Vệ gia đảo chủ, Vệ gia đảo chủ đã bị chém bêu đầu. Hạm đội Vệ gia đại bại, quân sĩ tan rã, đại quân Thư gia đã chiếm được Ưng Tường Hào, Mãnh Nha Hào.
Cộng cả bảo thuyền của Du Nha đại sư tạo ra, ba đại bảo thuyền giống như ba lưỡi đao sắc bén, như biển gào thét. Dùng tất cả khí thế đánh về phía trước.
- Nhị đệ! Tam đệ!
Phương Trúc trông thấy Ưng Tường Hào và Mãnh Nha Hào bị đoạt, trong lòng hoảng loạn vội vàng lệnh cho hạm đội đón đánh. Lại không thấy động tĩnh gì.
Nhìn lại, trừng mắt há mồm. Lúc này mới phát hiện Thanh Trúc Hào đã tách rời khỏi đại đội phía sau.
Trong lòng Phương Trúc trầm xuống, thiếu chút nữa cắn lưỡi tự tử, biết tuyệt đối không thể triệt thoái về phía sau. Chiến hạm chuyển đà vô cùng thong thả, nếu như triệt thoái về phía sau chính là tìm đến cái chết.
Sinh tử tồn vong, chỉ có thể xung phong liều chết xông về phía trước.
- Toàn bộ thuẫn binh tinh nhuệ ở đâu?
Phương Trúc thét lớn một tiếng.
- Toàn bộ Thuẫn binh đã có mặt! Xin nghe theo sự sai bảo của Đại Tướng!
Một trăm thuẫn binh tinh nhuệ đi tới khoang thuyền, khí thế nghiêm nghị kết thành một khối giống như bách tường thành vững chắc nhìn về phía đại quân Thư gia, sững sững bất động.
- Bảo vệ khoang thuyền, xung phong liều chết đi ra ngoài!
Phương Trúc thét lớn, lại thúc dục bảo thuyền Thành Trúc Hào. Rừng trúc trên thuyền ‘lục lục thông thông’ càng thêm rậm rạp tươi tốt. Trúc diệp bắn ra ngoài tạo thanh một trận mưa tên, bắn vào tới quân Thư gia, máu và thịt bay tung tóe.
Thanh Trúc Hào theo sau mưa tiễn phiến diệp này, có thêm động lực, liều chết xông lên tiến tới đại quân Thư gia.
- Chỉ cần ba bảo thuyền né qua, tiến về phía trước, những chiến hạm bình thường khác không đáng ngại!
Bộ dáng Phương Trúc không còn chút phong độ, thế cục chiến trường chuyển biến đột ngột, thực sự nằm ngoài dự tính của hắn. Chỉ là hắn đã thống lĩnh quân đột hơn ba năm, sớm đã có kinh nghiệm. Lúc này vứt bỏ hết tạp niệm, chỉ chăm chú xung phong liều chết chọc thủng vòng vây.
Kinh nghiệm chiến đấu trên biển của Thư Thiên Hào vô cùng phong phú, liếc mắt liền nhìn thấu được ý đồ của Phương Trúc.
- Chuyện này ngược lại rất tốt! Tăng Quang Thiểm Thải --- Đại Tuyết Nha!
Sở Vân hừ lạnh một tiếng, nhảy ra. Tại giữa không trung, cầm Túy Tuyết Đao khua qua múa lại.
Đầu tiên hắn dùng đạo pháp thúc dục ‘Tăng Quang Thiêm Thải’, tiếp đến sau đó hô lớn Tuyết Nha.
Lúc này, toàn bộ tướng sĩ đều quăng ánh mắt tập trung trên người Sở Vân.
Phương Trúc hung mãnh, muốn hạm sát vượt qua đại quân. So với hắn Sở Vân còn mạnh mẽ gấp bội! Muốn một đao bổ tới bảo thuyền của đối phương!
- Hừ, đúng là không biết lượng sức mình!
Phương Trúc liên tục cười nhạt, bỗng nhiên con ngươi co lại, trông thấy Túy Tuyết Đao của Sở Vân chợt léo sáng, ánh đao ngưng đọng sau cùng đại đao phát ra một đạo quang mang sáng như tuyết!
Bình thường sử dụng đạo pháp Tuyết Nha là có thể khiến Túy Tuyết Đao phình to gấp ba, giống như cánh cửa. Hôm nay tăng lên, hình thể càng lớn gấp khoảng chín lần! Sở Vân giơ cao chiến đao trong tay, chẳng khác nào con kiến vác một con dao lớn.
Nụ cười nhạt của Phương Trúc cứng lại, sắc mặt ngưng đọng, thần sắc của hắn hiện lên một tia hoảng loạn.
Phía sau, binh sĩ càng trở nên rối loạn.
Hắn mạnh mẽ trấn tĩnh trở lại, lạnh lùng quát lớn một tiếng:
- Binh tướng chớ hoảng! Nhìn ta chống cự!
Hắn đang muốn thúc dục đạo pháp chống đỡ, từ phía bên kia Kim Bích Hàm đã đợi cơ hội này từ rất lâu liền âm thầm sử dụng con bài chưa dùng đến, phát ra Kim Ngọc Tiên Điệp. Thúc dục đạo pháp tuyệt phẩm Phỉ Thúy Mộng Cảnh!