Cuối cùng, dưới sự kiên trì của Sở Vân, Nhị Lang Thiên Quân nhận một gốc cây Xích Diễm Kim Tham Thụ cấp số Kiếp Yêu.
Dựa theo lời nói của Tửu Hào Vương lúc trước, Yêu thực này là của quý có giá trị nhất ở trong thế giới Long Môn tầng thứ năm.
Bởi vì cành Kim Tham Chi của nó là thiên tài địa bảo có thể ăn sống. Tuy
rằng hương vị cực kỳ khó ăn, nhưng lại có tác dụng giống Long Tình Quả - có thể tăng phúc tố chất thân thể, nhưng không có tính kháng dược.
Đương nhiên, chu kỳ sinh trưởng quá dài là thiếu sót lớn nhất của nó. Nói
chung, một gốc cây Kim Tham Chi mỗi lần sinh trưởng ra một thước, cần
thời gian mười năm.
Trong Thôn Thiên Đại, Tham Lang Vương cất
chứa tài vật của nhiều lần tiến vào thế giới Long Môn, vơ vét đến hai
mươi sáu gốc cây Chu Xích Viêm Kim Tham Thụ. Trong đó chỉ có một gốc cây dài đầy Kim Tham Chi. Những cây còn lại thưa thớt. Tất cả Kim Tham Chi
đều bị Tham Lang Vương ăn sạch.
Đây là một gốc cây Xích Diễm Kim
Tham Thụ cành lá tươi tốt duy nhất. Dựa theo phán đoán của Sở Vân, hẳn
cây này là do Tham Lang Vương vơ vét được trong chuyến tới thế giới Long Môn lần này, còn chưa bỏ vào miệng.
Sở Vân đã chia Chu Xích Diễm Kim Tham Thụ này cho Nhị Lang Thiên Quân.
Nhị Lang Thiên Quân trì hoãn. Tuy nhiên hắn cũng thực sự cần cây yêu thực này.
Cuối cùng đã nhận lấy. Để đáp lại, hắn đem một vài tâm đắc của mình đối với
Ngự yêu sư tu hành, không hề giữ lại, tặng cho Sở Vân.
- Năm đó,
ta vừa mới sinh ra, đã bị Sở Bá Vương thu vào trong Ngọc Thanh Tâm Liên, lấy bí pháp dày đặc, chôn dấu ở dưới Nhị Lang Sơn Thủy Liêm Bộc Bố
dưỡng một trăm năm. Khi ta sinh ra cũng là từ trong Ngọc Thanh Tâm Liên, nên đối với phương diện nước tự nhiên từ trên núi chảy xuống, có cảm
giác thân thiết không gì so sánh nổi.
Hắn công bố ra một bí mật kinh người.
Đây là bí pháp Thiên Sinh Địa Dưỡng.
Pháp môn cao nhất để đào tạo thần thai.
Sở Bá Vương già sắp chết, đối với người con trai duy nhất của mình, thật sự đã tốn tâm huyết khổ công rất lớn.
Tuy nhiên Nhị Lang Thiên Quân lại không tha thứ cho hắn được. Chính bởi vì
Sở Bá Vương rời đi, mới khiến mẫu thân Nhị Lang buồn bực mà chết. Cho
nên cho tới bây giờ, Nhị Lang Thiên Quân gọi Sở Bá Vương, đều gọi thẳng
danh hiệu của hắn, cũng không gọi là các loại xưng hô như "phụ thân".
Giờ Sở Vân mới biết, vì sao Nhị Lang Thiên Quân có thể sớm lĩnh ngộ ra con đường của mình như vậy.
Loại pháp môn thần kỳ huyền diệu này, giống như chuyển thiên địa trở thành
mẫu thân thứ hai của trẻ sơ sinh. Ở trẻ con ngậm chắc một ngụm Tiên
Thiên Chi Khí, tâm linh trong sáng, như nước tinh khiết không nhiễm một
hạt bụi, nhận được giáo dục về đạo và lý trong thiên địa.
- Mỗi
người, đều có con đường thích hợp của mình. Nhưng muốn tìm đến đường như vậy, cần vô cùng hiểu rõ chính mình, mới có thể đi chính xác được.
Trong việc này, rất nhiều Ngự yêu sư, đều luẩn quẩn trong Quân Cấp và
Hầu cấp. Bọn họ thường thường bước sai, lầm đường, cuối cùng không thể
không sửa chữa lại đường.
Nhị Lang Thiên Quân chậm rãi nói:
- Bí pháp Thiên Sinh Địa Dưỡng, là do dựa trên căn nguyên để giải quyết vấn đề này.
Khi còn là trẻ sơ sinh, chưa trải qua bất kỳ điều gì, chủ động đưa Đại đạo
thiên địa tự nhiên tới dưới chân trẻ con. Bởi vậy, ngay từ đầu, ta cũng
đã xem đạo nước từ trên núi chảy xuống, cho rằng con đường của mình
chính là điều này.
Mỗi người, đều chỉ có thể ở mười ba tuổi, mở
ra linh quang, chính thức bắt đầu Ngự yêu sư tu hành. Nhưng Nhị Lang
Thiên Quân lại lấy một loại cách thức độc đáo như vậy, tu hành sớm hơn
một trăm năm.
Khó trách hắn tác dụng chậm mười phần.
Cũng
bởi vậy, hắn đối với lý giải về đạo, vô cùng khắc sâu. Trên phương diện
này, Sở Vân còn cách xa. Khiến Nhị Lang Thiên Quân cũng đủ tư cách làm
lão sư của Sở Vân.
Sau khi Sở Vân ở nhận rõ điểm này, vô cùng
khiêm tốn, liền thường xuyên thỉnh giáo Nhị Lang Thiên Quân, thu hoạch
được rất nhiều.
Sau khi Nhị Lang Thiên Quân biết được đường của Sở Vân, cũng có vẻ giật mình:
- Sở huynh, ta có chút hiểu biết về đường của ngươi. Đây là nhân đạo.
Nhân đạo, là phấn đấu, là kiên trì, là thực hiện. Người so sánh với toàn bộ thiên địa, vô cùng nhỏ bé. Từ khi ra đời, sức mạnh của con người vốn không mạnh mẽ như Yêu thú. Con người cũng không sống lâu bằng Yêu thực. Thân thể con người lại gầy yếu. Ngay cả một Yêu binh bình thường cũng
không bằng. Nhưng con người cũng luôn luôn sáng tạo ra kỳ tích. Bởi vì
con người có tâm, con người có ý chí, con người có trí tuệ.
- Ta
chưa từng gặp qua con đường như vậy. Cho đến nay, Ngự yêu sư đều là mượn vật bên ngoài, để học thiên địa. Ta ví dụ, đạo của ta chính là đạo nước từ trên núi chảy xuống. Đạo của Tửu Hào Vương, là đạo rượu. Đạo của Vạn Độc Vương là đạo độc. Đạo của Vô Thường Hầu, là đạo quỷ. Mà ngươi cũng
không mượn vật bên ngoài, chỉ nhận thức chính mình. Nhân đạo, ta đã được mở rộng tầm mắt. Ta có một loại trực giác, đi theo con đường này, sẽ
không giống như những con đường khác, cũng có thể đạt được thành tựu
chưa người nào đạt được!
Mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, Sở
Vân đều đấu tranh. Bất luận là hiểm cảnh tuyệt địa, hay vận mệnh tàn
khốc, không thể khiến hắn đánh mất chí chiến đấu của mình.
Đối
mặt với Tham Lang Vương trong trạng thái ngộ đạo, hắn xem nhìn thấy
những điều đã trải qua trong đời, trong khoảnh khắc lĩnh ngộ được hàm
nghĩa vĩnh hằng.
Do đó dưới áp lực cực lớn, tìm được con đường của mình.
Nhân đạo!
Thiên địa không thể có tâm, dũng cảm tiến tới, bách chiết không buông tha, phát ra hào quang nhân đạo.
Thoạt nhìn dường như được giải quyết trong chốc lát, kỳ thực cũng là tích lũy của hai kiếp của Sở Vân, hậu tích bộc phát.
Bước trên con đường này, Sở Vân thầm hiểu, đây chính xác là đường của hắn.
Trong khi trao đổi với Nhị Lang Thiên Quân, hắn càng cảm thấy rõ ràng về điểm này. Nhân đạo, chính là con đường thích hợp nhất đối với hắn. Hắn không mượn vật làm đường, đào móc bản thân, hỏi lòng mình, đi theo đạo của
mình!
Hai ngày sau, cuối cùng trạng thái của bốn người đã khôi
phục tới đỉnh phong. Lúc này bọn họ hủy bỏ chiến trận, không sợ tiết lộ
hành tung, dũng khí mười phần tiến về phía tòa thành đã phát hiện lúc
trước.
Nhưng còn cách Thạch Chuy Thành năm mươi dặm, họ đã bị một đám người chặn lại.
- Đứng lại! Các ngươi là ai? Muốn tiến vào Thạch Chuy Thành, báo lai lịch của các ngươi trước.
Người trung niên dẫn đầu, vẻ mặt tối tăm, ngồi trên lưng Yêu thú cao lớn, từ trên cao nhìn xuống, quan sát bốn người.
Hắn còn chưa nói xong, chợt nghe bên cạnh có người không kiên nhẫn kêu lên:
- Sư huynh, dông dài với bọn họ làm gì. Những người này vừa thấy cũng
biết đều là người ngoài. Nhất định là du hiệp tiến vào thám hiểm Long
Môn. Mỗi người các ngươi đều giao ra một nửa thu hoạch, xem như tiền mua đường cho chúng ta. Nghe rõ không?
Người trung niên cau mày,
nhưng thấy bốn người Sở Vân tuổi còn trẻ, bên mình lại người đông thế
mạnh, cũng không nói gì nữa, chỉ lạnh như băng nhìn chằm chằm vào bốn
người Sở Vân, trong ánh mắt lộ ra áp lực.
- Hả? Là người Hoang Long Hội sao...
Tiếu Tiểu Hiền nhìn thoáng qua trang phục trên người đối phương, nhướn mày, kéo dài tiếng.
Tinh Châu có mười tám thế lực du hiệp siêu nhất lưu. Hoang Long Hội chính là một trong số đó. Tương tự như Yến Vương Kiếm Phủ, Cửu U thành.
- Hừ hừ, đúng vậy! Chúng ta chính là thành viên của Hoang Long Hội. Các
ngươi nhanh đưa một nửa những thứ thu được trong Long Môn dâng lên đây.
Các ngươi may mắn không đụng tới đội m Dương Lâu. Người của m Dương Lâu, không nói hai lời, trực tiếp đánh cướp. Hoang Long Hội chúng ta từ tâm
nhân hậu, chỉ lấy một nửa thu hoạch của các ngươi.
Trong đám người, một vị du hiệp nheo mắt nghiêng đầu, nói với bốn người Sở Vân.
- Nói như vậy, chúng ta bị các ngươi cướp bóc, ngược lại phải cảm ơn các ngươi.
Sở Vân cười mà như không cười.
- Điều này cũng chỉ là cá lớn nuốt cá bé, không có cách nào khác. Ai kêu thế giới Long Môn ở Đại Hoang quốc chúng ta?
Du hiệp vừa mới nói chuyện kia, giang rộng hai tay, giống như rất bất đắc dĩ.
- Các ngươi là những du hiệp thân đơn bóng chiếc, xứng đáng bị cướp bóc.
Tuy rằng Đại Hoang quốc là quốc đảo, nhưng cũng không có chính quyền thống
nhất. Trong nước, môn phái du hiệp rất đông. Trong đó hai đầu sỏ lớn
nhất chính là Hoang Long Hội và m Dương Lâu.
Đều là thế lực du hiệp siêu nhất lưu, cũng giống như rắn độc ở nơi này.
Long Môn mở ra, bọn họ ngoại trừ phái đội đi săn ra, còn có thể chờ sau khi
Long Môn đóng cửa, đánh cướp những du hiệp từ nơi khác tới.
Nhất là những người giống như đám người Sở Vân, bốn người trẻ tuổi yếu đuối.
- Người trẻ tuổi, nên khôn hơn một chút. Không cần cậy mạnh. Đây là hiện thực tàn khốc.
Nói xong lời này, thủ lĩnh trung niên thấy bốn người Sở Vân nhìn nhau, thờ
ơ, trong mắt giống như còn có ý cười. Nhất thời, trong lòng hắn nảy sinh chút cảm giác không ổn.
Vì thế hắn lại nói tiếp:
- Đương
nhiên, nếu các ngươi là thế lực thân cận với Hoang Long Hội chúng ta, đó là lũ lụt vọt miếu Long vương. Chúng ta không nói hai lời, lập tức tha
cho các ngươi đi.
Hắn muốn dùng lời này, nói với đám người Sở
Vân. Thấy bọn hắn không sợ hãi, thủ lĩnh trung niên cũng sợ chọc tới
nhân vật có bối cảnh thâm hậu.
Tiếu Tiểu Hiền cười ha ha:
- Nói vô nghĩa như vậy làm gì, thu hoạch của chúng ta sao có thể giao cho các ngươi, những tên khốn không làm mà hưởng. Muốn cướp, mau động thủ
đi.
Trong lòng người trung niên dao động, cảm giác không ổn càng ngày càng mãnh liệt.
Nhưng vào lúc này, đồng bọn bên cạnh hắn đã không nhịn được:
- Hừ! Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Cướp sạch của bọn họ, nam giết, nữ lưu lại!
Thành viên của Hoang Long Hội gầm lên một tiếng. Ba con Linh yêu, mười sáu
con Đại Yêu, đủ các kiểu dáng, cùng tấn công bốn người Sở Vân.
- Hắc!
Tiếu Tiểu Hiền cười lạnh một tiếng. Hắn tiến ra khỏi đám người kia, đột nhiên phát ra linh áp.
- Linh áp Quân cấp!
Vô số người đối diện phát ra tiếng kêu kinh ngạc. Vốn đang hùng hổ tấn
công, coi như thủy triều gặp đá ngầm, đột nhiên bị kiềm hãm.
- Bằng hữu, đây đều là hiểu lầm!
Trong phút chốc, người trung niên đầu đầy mồ hôi lạnh, vội vàng kêu to.
- Hắc hắc hắc, ta thích hiểu lầm. Xem Ngân Kiếm của ta!
Bỗng dưng Tiếu Tiểu Hiền hét lớn, vỗ tiên nang. Nhất thời một đạo kiếm hồng bắn ra.
Con Yêu thú này, không phải gì khác, chính là Cực Không Phi Kiếm Ngư.