- Cứ như vậy, trong cuộc chiến này có hai trọng điểm. Một là đến tột
cùng Thư Gia có công chiếm căn cứ Lục Kình của Đông Hải Phái, đánh bại
Đông Hải Phái được hay không. Điểm thứ hai là chiến lực Vương cấp của
Lục Kình Vương có thể bị ngăn chặn hay không.
- Không sai. Lục
Kình Vương muốn nhất thống Chư Tinh Quần Đảo, chắc chắn phải có nhân
thủ. Nếu không, cho dù giết chết cao tầng Thư Gia, Chư Tinh Quần Đảo
cũng
sẽ trở lại quần hùng chia cắt, cục diện hỗn loạn. Một khi
Lục Kình Vương không ổn định được cục diện trước, đến lúc đó thế lực
Giang Hán quốc đang chờ tất nhiên cũng
sẽ xuất binh. Lục Kình Vương sẽ không còn cơ hội.
- Đồng dạng, mặc dù quân Thư Gia đánh bại Đông Hải Phái. Nếu cao tầng bị
Lục Kình Vương tàn sát không còn, cũng chẳng khác gì thất bại. Hậu quả
cũng là hỗn
loạn. Giang Hán quốc đến nhặt tiện nghi. Nói cách
khác, chắc chắn hai bên đều chú ý tới cuộc chiến này. Cá nhân các cường
giả chiến đấu, đại quân liên hợp chiến cũng phải giành được thắng lợi,
mới có thể chân chính được tính là người thắng.
Trong bữa tiệc
rượu, khắp nơi đều là cường giả, ánh mắt khôn khéo, kinh nghiệm phong
phú. Khai chiến còn chưa được bao lâu, cũng đã phân tích rành mạch về
trọng điểm của trận chiến tranh này.
- Trong Thư gia, lực lượng
đối phó với Lục Kình Vương, cũng chỉ có Sở Vân. Hắn có thể giết chết
Tham Lang Vương, điều này thực sự không thể tưởng tượng được. Thế nhưng
lại là sự thực. Như vậy xem ra, cũng chỉ có hắn có thể ngăn chặn Lục
Kình Vương. Hả? Sở Vân đi đâu rồi?
Lúc này bỗng nhiên có người phát hiện, Sở Vân đã lặng lẽ biến mất, vội vàng hỏi.
- Trên không trung!
Bỗng nhiên, một người chỉ vào không trung, hô to một tiếng.
- Hả? Tay trái hắn cầm kiếm, tay phải cầm đao, đạp khoảng không, nhìn
thẳng về hướng Lục Kình Vương, nhưng không tiến tới xung phong liều
chết. Hắn định làm gì?
Mọi người ngửa đầu nhìn lại, trong lòng đều dâng lên cảm giác nghi hoặc.
Đứng cách mặt biển đến nghìn trượng, gió gào thét ở bên tai, quét trên mặt, giống như đao cắt.
Nhưng Sở Vân lại vẫn không có cảm giác, toàn bộ chú ý của hắn đều tập trung trên chiến trường phía xa.
Những làn sóng màu đỏ dài dằng dặc, đã tràn lên trên lưng Lục Kình. Rất nhiều Tinh binh chuông đồng dưới sự chỉ hủy của hai lão tướng, lão Hồng
Thương, Kiều Lão Hầu Tử, xông lên đánh vào trận tuyến của Đông Hải Phái.
Hai bên đánh giáp lá cà, thật sự là sức chiến đấu hơn người. Trong lúc nhất thời cục diện giằng co, đao quang kiếm ảnh nhấc lên, gió tanh mưa máu.
Hô... Hấp...
Hô... Hấp...
Trên trời cao, chỉ có duy nhất một mình Sở Vân, có thể nghe rõ ràng tiếng tiếng hít thở.
Trong lúc hoảng hốt, giót biển thét gào bên tai dần dần suy yếu, ngược lại
tiếng tim mình đập, lại càng ngày càng lớn, càng ngày càng vang.
Hắn có thể nghe được rõ ràng tiếng tim mình đập, như trống trận lôi động!
Trong tiếng tim đập như tiếng trống trận, hắn chậm rãi giơ đao kiếm trong tay lên.
Đao, là Túy Tuyết Đao.
Kiếm, là Băng Hà Kiếm.
Đinh. Một tiếng thủy tinh chạm vào nhau vang lên. Hai đầu đao và kiếm của Sở Vân tương giao.
Hô...
Lúc này, Sở Vân dùng hết sức thở mạnh một tiếng, đồng thời linh quang trong cơ thể hắn bắt đầu được phát động. Chậm rãi phát sáng, càng lúc càng
phát sáng. Sau mấy lần hô hấp, tăng tới mức phát sáng lớn nhất!
Cũng bởi vậy, trong khoảnh khắc, linh áp Hầu cấp phát ra, lại một lần nữa
xác nhận chiến lực thực sự của Sở Vân đích thực là Hầu cấp cao đoạn!
Ở sâu trong linh quang, Đại Kiếm Bộc biến thành luyện không thác nước,
Thiên Tịch biến thành thủy tinh không trung, tất cả đều vùng lên, cô
đọng ra hai sợi đạo tơ lý tuyến, như giao long bay lượn, lần lượt thu
vào trong Băng Hà Kiếm và Túy Tuyết Đao.
Đạo pháp thần thông, bởi vì liên quan đến pháp tắc Đại Đạo thiên địa, lấy trí tuệ của yêu vật
khó có thể lý giải, chỉ có thể tồn tại trong linh quang của Ngự yêu sư.
Khi sử dụng, cũng phải tạm thời thu vào trên thân yêu vật.
- Sở Vân hắn đang làm gì?
Trong tiệc rượu Hỏa Đức Thành, rất nhiều người đều ngửa đầu nhìn lên trời, có phần nghi hoặc.
- Làm tư thế như vậy có ích lợi gì? Chẳng lẽ đây là vũ khí bí mật để hắn giết chết Tham Lang Vương sao? Hừ!
Có người cười nhạo. Cho dù có Chân Tâm Linh Lung Thạch làm chứng, cũng không tin Sở Vân có thể giết cường giả Vương cấp.
Nhưng đúng lúc này...
Một sự thay đổi lớn.
Thời tiết vốn âm u mây trắng lan tràn, đột nhiên gió nổi mây phun, vô số mây trắng bắt đầu cấp tốc khởi động, như vạn thú lao nhanh, tản về bốn
hướng.
Gần như trong lúc đó, lấy Sở Vân làm trung tâm, lộ ra bầu
trời trong xanh với bán kính vượt qua trăm trượng. Một khoảng không
không tỳ vết.
Dựa theo lẽ thường, mây tản đi, tất nhiên ánh mặt
trời chiếu xuống, một khoảng trời xanh thẳm. Nhưng cũng không phải như
thế. Khoảng không gian trên đầu Sở Vân, lộ ra một mảng trong suốt đến kỳ lạ. Giống như đã ngưng tụ thành thủy tinh màu trắng.
- Đây là có chuyện gì? Trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng trống vắng và cô độc.
Có người che ngực, khó chịu, nhíu mày.
- Tuyết, không ngờ trên bầu trời có tuyết rơi.
Có người hoảng sợ la lên.
Bất tri bất giác, không khí đã trở nên rét lạnh. Với mắt thường có thể thấy được những bông tuyết trắng mịn không tỳ vết, đang rơi với tốc độ cực
nhanh, càng ngày càng nhiều. Trong chớp mắt, liền hình thành tuyết lớn
rơi đầy trời.
- Còn chưa thi triển đạo pháp ra, chỉ cần mở đầu,
không ngờ đã khiến tuyết bay đầy đất. Đây là hiện tượng quấy nhiễu Đại
Đạo thiên địa, thay đổi sự vận chuyển của tự nhiên.
- Đúng vậy, trên thế gian này chỉ có đạo pháp cấp thần thông, mới có thể có khí tượng dồi dào như vậy!
Trong bữa tiệc rượu tất nhiên có đủ cường giả, nhưng bọn họ lại không biết được danh tác "Song thần thông" lần này của Sở Vân!
Băng Hà Kiếm cùng Túy Tuyết Đao!
- Thiên Tịch Đại Kiếm Bộc!!
Sở Vân bỗng dưng quát lớn, âm thanh như Tình Thiên Phích Lịch. Hắn vận
dụng sức mạnh toàn thân, đao kiếm điên cuồng chém xuống, quan tâm tới
khoảng cách nghìn trượng, ngang nhiên chém về phía Lục Kình Vương.
Ầm ầm ầm...
Giờ phút này, mọi người kinh hãi phát hiện - thiên phá!
Bầu trời như thủy tinh trên đầu Sở Vân, trong như mặt gương rơi xuống mặt
đất. Chỉ một thoáng xuất hiện vô số vết rạn kinh khủng. Vết rạn nổ lớn,
ánh đao kiếm quang vô cùng vô tận, giao hội thành thiên hà chậm rãi,
trút xuống.
Trong khoảnh khắc, cuồng phong nổi lên bốn phía, tuyết bay rít gào!
Ánh đao sáng như tuyết, diệt tất cả trở ngại. Kiếm quang chói mắt, phá hết
vạn pháp thế gian. Băng Hà Kiếm phối hợp Túy Tuyết Đao, thuộc tính gần
giống nhau, đều là Kiếp Yêu binh tu vi mấy trăm vạn năm, biến đổi hai
đạo pháp cấp thần thông, hình thành đòn công kích kinh khủng tuyệt luân
này!
Uy áp khôn cùng, như núi lớn vô hình ầm ầm đè xuống trong
lòng đám người Cửu Mệnh Yêu Quân. Rất nhiều người ở phía trước cùng hộc
máu. Hỏa Đức Thành to lớn đã bị đao kiếm thiên hà lan đến, phát ra tiếng gào thét run rẩy.
Ù ù ù ù...
Đây là không thua gì tiếng
Trường Giang Tứ Xuyên lao nhanh về phía đông. Thật sự giống như thiên hà rơi xuống, đao quang kiếm ảnh tầng tầng lớp lớp, tạo thành vô số tuyết
bay. Đầu tiên, chúng bao phủ thân hình nhỏ bé của Sở Vân. Sau đó mang
theo khí thế khủng khiếp hủy thiên diệt địa, chậm rãi, nhằm về phía trên lưng Lục Kình.
- Hai, hai đạo pháp thần thông!
Tinh Ngân đại sư nhìn thiên hà rít gào, dâng lên cuồn cuộn, tuyết bay đầy trời, sắc mặt trắng bệch.
- Đây là sức chiến đấu sánh ngang Vương giả! Đến tột cùng, cường giả Hầu cấp kia là ai?