Trận chiến này có liên quan tới Thư gia, Chư Tinh Quần Đảo, thậm chí còn liên quan tới thế cục Tinh Châu! Như vậy, bỗng nhiên gánh nặng đặt trên vai Sở Vân, thế nhưng trong con mắt hắn chỉ hiện lên vẻ xúc động, không có mê man nửa điểm.
- Cũng tốt! Để Sở Vân ta trở thành nhân vật chính trên sân khấu, sự thống trị sẽ do chính tay ta thực hiện!
Trong mắt Sở Vân bắn ra quang huy. Trong thời khắc then chốt, đột nhiên hắn tiến vào một loại trạng thái vô cùng kỳ diệu!
Hắn có thể cảm giác trái tim của chính mình như trống trận nổ vang, máu như dòng sông lớn chảy trong cơ thể, chiến ý như lửa đốt, thế nhưng trong
suy nghĩ của hắn vẫn lãnh tĩnh như băng.
Mà khí thế của hắn, đột nhiên hòa hợp với Túy Tuyết Đao thành một thể thống nhất, tạo ra đao phong vô cùng mãnh liệt.
Loại cảm giác đặc biệt này, quả thực khó có thể dùng từ ngữ nào để diễn tả.
Hắn có cảm giác rất cổ quái, dường như trong tay trống trơn, căn bản
không có nắm giữ Túy Tuyết Đao.
Đao như tâm ý, như có như không.
- Đây là chuyện gì?
Sở Vân thầm hỏi chính mình, không sao giải thích được.
- Tiểu Bá Vương là cái quái gì, hãy để Phong Bách Hành ta đến lấy đầu ngươi!
Đúng lúc này, một vị võ tướng địch lớn tiếng gào thét, hướng tới Sở Vân.
Hắn cưỡi yêu thú cấp Linh Yêu, cầm Cương Thương cấp Linh Yêu trong tay, âm
thanh như cuồng phong, mạnh mẽ quét ngang về phía Sở Vân.
Nếu như bị một thương này hung hăng đánh trúng, nhất định Sở Vân bị chém thành hai đoạn, là điều không cần bàn cãi.
Thế nhưng trong mắt Sở Vân, thương này rất thong thả. Loại cảm giác chậm mà cũng không phải chậm, mà là cảm giác rất khó chịu.
Không chỉ cảm thấy khó chịu, hơn nữa trực giác của Sở Vân mách bảo hắn. Nếu
như liều mạng xuất đao, không chỉ chống đỡ được một kích cuồng bạo của
đối phương, thậm chỉ còn có thể nhân lúc đối phương chưa kịp phòng bị,
trực tiếp chém đứt đầu.
Hắn cũng không thể giải thích rõ ràng,
quả thực loại cảm giác này được bắt nguồn từ trực giác mà ra. Thế nhưng
vừa nghĩ tới đây, thân thể thuận thế di chuyển. Đồng thời thúc dục đạo
pháp Tuyết Nha, đạo pháp Tuyết Nguyệt Thiên Trùng.
Xoạt!
Ánh đao sáng như tuyết, thiếu chút nữa chọc thủng mắt những kẻ xung quanh.
- Đây là loại đao pháp gì?
Hai mắt Phong Bách trừng lớn, đầu óc quay cuồng, trước khi chết lẩm bẩm đặt ra câu hỏi.
- Đây chính là đao xuất thần nhập hóa!
Nhất thời Sở Vân xuất đao, lúc này cũng đã bừng tỉnh đáp lại.
- Thật khó trách đạo pháp phòng ngự của ta không thể chống đỡ được, trực tiếp bị chém trúng...
Nói xong lời này, Phong Bạch Hành từ trên lưng yêu thú ngã quỵ xuống dưới.
Dưới áp lực khổng lồ, Sở Vân lâm trận đột phá, đao pháp cảnh giới đại thành tăng nhanh thành đao pháp xuất thần nhập hóa!
Đao pháp cảnh giới xuất thần nhập hóa này, không thể nào truyền thụ. Thư
Thiên Hào cũng có đao pháp đạt cảnh giới xuất thần nhập hóa, thế nhưng
không thể truyền thụ cho Sở Vân. Loại cảnh giới như thế này, hoàn toàn
dựa vào thực lực của cá nhân để lý giải.
Một khi lĩnh ngộ, lực
công kích sẽ nhận được sự chuyển biến của thiên địa, mỗi một kích đều
phù hợp với một phần của thiên địa, tuân theo một quy luật nào đó, bởi
vậy rất khó có thể chống đỡ.
Tại thời điểm đạt tới cảnh giới
Vương giả, loại cảnh giới xuất thần nhập hóa này có thể diễn biến thành
đạo pháp thần thông. Đạo pháp Kiếm Bộc của Kiếm Vương, chính là trường
hợp như vậy.
- Tiểu tử Sở Vân, kẻ khác sợ ngươi, nhưng Long Bân ta không sợ ngươi!
Một viên đại tướng Thủy gia, thân thể cường tráng, khí thế hừng hực, cầm
hai thanh đoản thương cấp Linh Yêu trong tay, xung phong liều chết đánh
về phía Sở Vân.
- Tới tốt!
Xoạt, Sở Vân mạnh mẽ chém xuống một đao, Long Bân liền kêu lên một tiếng thê thảm, đứt thành hai đoạn,
máu tươi phụt ra, nội tạng văng ra khắp nơi.
- Đã vậy còn kiêu ngạo! Ta không giống như Long Bân, ta muốn đấu với ngươi ba trăm hiệp!
Ngay sau đó, có một vị chiến tướng khoác trên mình chiến giáp ánh vàng, cầm
Phương Thiên Họa Kích trong tay, cưỡi một đầu Man Ngưu, liều chết xông
về phía Sở Vân.
Đây tuyệt đối là một viên đại tướng, có ba yêu
vật gồm chiến giáp, Phương Thiên Họa Kích và Man Ngưu. Tất cả đã cấu
thành một hệ thống chiến thuật vô cùng nhuần nhuyễn.
Keng keng keng!
Sở Vân cũng chỉ sử dụng Túy Tuyết Đao để chiến đấu cùng hắn.
- Ngươi cũng không có gì hơn cái này sao?
Viên đại tướng kia chiếm được thế thượng phong, liền cười ha hả.
Đột nhiên ánh đao của Sở Vân lóe lên, thân đao lật lại, tạo ra sát chiêu không thể tượng tượng được.
Bỗng nhiên tiếng cười của viên đại tướng kia dừng lại, động tác từ từ ngưng
đọng, hắn ngồi trên Man Ngưu, liếm liếm môi, đưa tay sờ sờ lên cổ của
chính mình.
Hắn nhìn trên bàn tay, trông thấy trên lòng bàn tay đều là máu tươi, con ngươi lập tức co lại!
- Tại sao lại như vậy?
Vừa dứt lời, đầu liền hắn lệch sang một, máu tươi từ cổ phun ra như suối!
- Quả thực quá cường hãn.
- Không thể nào tin được, hai viên đại tướng Phong Bách Hành, Long Bân
liên tục đón nhận cái chết thê thảm dưới lưỡi đao của Sở Vân!
Sở
Vân nhanh chóng chém chết hai viên đại tướng của Thủy gia, nhất thời
khiến cho các tướng sĩ Thủy gia đều phải trừng mắt há mồm, cảm thấy khó
có thể tin được.
- Xuất thần nhập hóa, rõ ràng hắn đã có được
cảnh giới xuất thần nhập hóa rồi! Quả thực không thể độc đấu với hắn!
Mau vây công hắn, vây công hắn! Để kỹ xảo của hắn cũng trở nên vô dụng,
khiến hắn phải mệt mỏi chống đỡ, yêu nguyên hao tổn mà chết!
Cuồng Nho Tướng Quân liên tục huy động chiến kỳ, đối với Sở Vân vừa hận vừa đố kỵ.
Từ trước tới nay, hắn chưa bao giờ có cảm giác như vậy.
Cảnh giới xuất thần nhập hóa, ngay cả hắn cũng không thể đạt được. Loại cảnh giới này, không chỉ dựa vào nỗ lực của bản thân và thời gian tích lũy.
Mà còn cần có cơ duyên và ngộ tính.