Cuồng Nho Tướng Quân tán thưởng Sở Vân.
- Ủa? Rốt cục đây có phải là Cuồng Nho Tướng Quân hay không?
Quả thực Cuồng Nho Tướng Quân rất tốt tính, khiến cho Bạch Miễn cảm thấy nghi hoặc.
- Như vậy rất đáng ngờ sao? Kỳ thực ta cũng không muốn làm kẻ cuồng ngạo, cậy tài khinh người, thật không ngờ khiến cho người ta căm ghét sao?
Cuồng Nho Tướng Quân cười rộ lên, nhãn thần như mây khói, trong đầu tràn ngập ký ức.
- Thế nhưng không có cách nào khác. Ta không cuồng ngạo như vậy, ắt sẽ
không thể khiến người ta buộc tội để giảm chức tước. Những năm gần đây,
dù lập không ít công lao cho Giang Hán Quốc, thế nhưng cũng chỉ là một
Thiên Tướng Quân mà thôi.
Hắn nói ra, khiến cho người ta cảm thấy khó hiểu.
Nghe lời này của hắn, nguyên lai vẻ cuồng ngạo chỉ là để hắn ngụy trang, thực sự không phải là bản tính của hắn.
Bản thân Cuồng Nho Tướng Quân không có cuồng ngạo hay sao?
Hắn thở dài, lại tiếp tục nói:
- Ta muốn nói cho các ngươi một bí mật. Quả thực ta cũng là người trên
Chư Tinh Quần Đảo. Ta sinh ra tại Môi Quáng đảo, đó là một đảo cấp thôn. Cũng giống như các quần đảo khác, chịu đủ sự chà đạp của chiến hỏa. Ta
là người có tư chất, trong lễ thành niên đạt được vị trí thứ nhất, vốn
có thể vào Thiên Ca Thư Viện học tập. Nhưng mà thôn trưởng vì tôn tử của chính mình đã ám toán ta, muốn đưa ta vào chỗ chết. Cái chết ở ngay
trước mắt, bỗng nhiên có người cứu ta, hắn đưa ta vào một tổ chức bí
mật, dày công đào tạo, biến ta thành một người khác.
- Ở nơi nào
đó ta trở thành người nổi bật, rốt cục trong một ngày nào đó đã gặp mặt
Giang Hán Quốc chủ. Nguyên lai Giang Hán Quốc đã âm thầm chuẩn bị mấy
trăm năm, cho nên bí mật đào tạo ta trở thành người như vậy. Chư Tinh
Quần Đảo là nơi ta sinh ra và lớn lên, nhưng lại phục vụ cho Giang Hán
Quốc. Chính là sau này muốn mượn tay của chúng ta, thống nhất Chư Tinh
Quần Đảo, quay về gây ảnh hưởng tới yêu vật số
mệnh của năm vị đức vương thượng cổ.
- Như vậy ta mới có thể biết toàn bộ chân tướng, ta cũng bị kẻ khác lợi
dụng mà sinh thù hận. Trong thời loạn thế, bị kẻ khác lợi dụng, đã chứng minh và khẳng định được giá trị của ngươi. Trên thực tế, ta rất cảm
kích Giang Hán Quốc. Có câu nói, dù xuống hoàng tuyền cũng phải báo đáp. Thế nhưng, quan trọng chính là Giang Hán Quốc chủ có thể giúp Chư Tinh
Quần Đảo thu được hòa bình.
- Hòa bình! Là hòa bình a!
Nói đến đây, giọng nói của Cuồng Nho Tướng Quân không kiềm chế được liên
run lên, bao hàm một loại tình cảm động lòng người. Hắn chăm chú nhìn về phía Sở Vân mà nói.
- Ngươi cũng hiểu được ý nghĩa của hòa bình
sao? Mấy trăm vạn năm nay, trên Chư Tinh Quần Đảo đều là chiến tranh,
phụ mẫu phải nhìn con lên chiến trường, phần lớn tình nhân hoặc là thê
tử phải nghe tin báo tử. Trong ký ức của ta, Chư Tinh Quần Đảo luôn tràn ngập đau thương. Mọi người rất mong muốn hòa bình. Từ hòa bình trong
mắt mọi người đã trở thành khát vọng lớn lao, giống như mộng ảo.
- Thế nhưng cũng không phải là không thể. Yêu vật số mệnh của năm vương
giả giao cho một người có thành tựu cường giả Vương Cấp có thể sẽ đạt
được thành tựu khai thiên lập địa, xây dựng sự nghiệp vĩ đại của một
quốc gia. Các ngự yêu sư sở hữu yêu vật số mệnh nhiều năm như vậy, bọn
chúng đều là thân gia hoàng tộc, rồng trong loài người. Không ai phục
ai. Căn bản tất cả mọi chuyện rất chớ trêu hay sao? Năm đầu yêu vật bảo
vệ Chư Tinh Quần Đảo không cho ngoại nhân xâm phạm, được nhân dân trên
Chư Tinh Quần Đảo cảm tạ cũng chính là nguyên nhân chính dẫn tới nỗi
thống khổ và đau thương!
Ngừng lại một chút, Cuồng Nho Tướng Quân dùng ngữ khí rất chân thành nói với Sở Vân:
- Ta cảm thấy thống nhất Chư Tinh Quần Đảo, khiến cho nhân dân quá nhiều
khổ cực, mấy trăm vạn năm nay cũng không có được hòa bình! Hòa bình sẽ
mang đến hạnh phúc, sẽ không còn đau thương do chiến tranh gây lên,
người người an cư lạc nghiệp, người thân
đoàn tụ, mọi người trở
nên thân thiết. Bất luận là kẻ nào cũng đều không muốn vì chiến tranh mà phải xa gia đình. Mọi người cũng sẽ có ruộng đồng, có cuộc sống yên ổn. Đây chính là khát vọng ẩn chứa trong lòng mỗi người dân trên Chư Tinh
Quần Đảo!
- Tiểu Bá Vương, ngươi cảm thụ được loại khát vọng này sao? Chỉ cần ngươi thu tay lại, hòa bình sẽ hiện ra trước mắt.
Nói đến đây, dĩ nhiên Cuồng Nho Tướng Quân khom lưng cúi đầu trước Sở Vân.
- Ta khẩn cầu ngươi thu tay, không để nên vì ân oán riêng tư, nhiệt huyết sôi trào mà bỏ mặc nỗi thống khổ của dân chúng.
- Cuồng Nho Tướng Quân...
Bạch Miễn lộ rõ vẻ xúc động, hắn hoàn toàn không ngờ rằng, Cuồng Nho Tướng
Quân sẽ nói ra những lời như vậy. Xúc động như vậy, xót thương như vậy,
hòa bình, liên mình, những điều này đều dẫn phát mãnh liệt trong lòng
hắn.
Chán ghét chiến tranh, chán ghét chiến đấu, chét thấu xương thấu thịt.
Thế nhưng trong tình thế bắt buộc, bản thân Thỏ Tướng Quân cũng không ngờ chính mình trở thành võ tướng trên sa trường.
Bỗng nhiên Bạch Miễn cảm thấy, dường như chính lần đầu tiên nhận thực được
bản chất thực sự của Cuồng Nho Tướng Quân. Trong mắt nam tử này, không
chỉ bội phục có chiến lực của hắn, mà còn đồng cảm với ước vọng truy cầu hòa bình, thương xót dân chúng của
hắn.
“Cuồng Nho Tướng Quân, thực sự rất lợi hại!”
Sắc mặt Sở Vân không hề thay đổi, nhưng thực tế cũng không nói thành lời, giật mình không ngớt.
“Cuồng Nho Tướng Quân, Cuồng Nho... Cuồng ngạo chỉ là lớp ngụy trang, thật
không ngờ tài ăn nói của hắn rất rất lợi hại, giống như một nho sinh.
Đúng là trắng đen lẫn lộn, chỉ hươu nói ngựa. Rõ ràng là Giang Hán Quốc
xâm lược, nhưng lời hắn nói rất có đạo lý, khiến hắn trở thành người cứu vớt sinh linh trong lúc dầu sôi lửa bỏng! Nếu như ta ở kiếp trước, e là lúc này trong lòng sớm đã dao động, không còn ý chí chiến đấu?”