Sao Hoa Mai ta có thể thất tín bội nghĩa? Nếu đã hợp tác, cần phải cùng tiến cùng lui!
Hoa Mai quay đầu liếc nhìn Sở Vân, toàn thân nàng thướt tha giữa không trung, tóc mai nghịch ngợm trong gió, trên khuôn mặt hiện ra vẻ tươi cười.
- Trong tình cảnh này, căn bản không thể trốn thoát. Nếu như bội nghĩa buông tay, sau này sẽ phải nuối tiếc.
Cái chết trước mắt, nhưng Dịch Yên vẫn tỏa ra dung quang sáng lạ, đẹp không sao tả xiết.
Ngay cả hai mắt Tiểu Phi Yến cũng tỏa ra tia sáng lấp lánh, biểu hiện khí phách không chút sợ hãi.
Sở Vân liếc mắt nhìn quanh, trông thấy nét mặt người nào cũng giống vậy. Bỗng dưng trong lòng bừng tỉnh:
- Đúng vậy, đây chính là du hiệp.
Du hiệp là gì?
Chính là trong lúc sống chết mạo hiểm, tình cảm mãnh liệt, nhiệt huyết, ân nghĩa. Bọn họ có thể là những người có thực lực thấp, có thể là người đấu tranh vì cuộc sống ấm no, có thể là người có thân phận hèn mọn... Bọn họ giống như cỏ dại, sinh mệnh tràn đầy, lửa rừng thiêu đốt, gió xuân bất tận thổi lại hồi sinh.
Bọn họ chính là đám người có sinh lực sống mạnh mẽ nhất Tinh Châu. Trong các cuộc thám hiểm, lửa sinh mệnh bốc cháy, tràn đầy nhiệt huyết! Bọn họ tuyệt đối không cúi đầu, luôn khiêu chiến với số phận.
- Đúng vậy, ta cũng là một du hiệp!
Trong thời khắc này, Sở Vân cảm thụ được một mùi vị quen thuộc. Một mùi vị tự do tự tại dâng trào, thức tỉnh dũng khí và ý chí chiến đấu.
Hắn thuộc về giới du hiệp. Kiếp trước như vậy, và kiếp này cũng vậy.
Dù cho hiện tại hắn đường đường là thiếu chủ Thư gia, thế nhưng không hề nghĩ tới thân phận cao quý của chính mình.
Thân phận cũng không có nghĩa là cao quý.
Hắn là một Sở Vân sống trong phú quý hay nghèo hèn. Đối mặt với tình thế nguy hiểm như vậy, trong tư tưởng của hắn thoáng hiện lên luồng điện, vắt óc suy nghĩ, muốn tìm ra một con đường sống trong tuyệt cảnh.
Ngược lại, trong tuyệt cảnh, lại càng khiến ý chí chiến đấu cuộn trào mãnh liệt.
- Trên thế giới này không có tuyệt cảnh, chỉ có con người cảm giác tuyệt vọng. Nhất định có biện pháp thay đổi cục diện, nhất định có!
Hai mắt Sở Vân phóng ra thần quang, trong lúc đó tựa hồ bắt được một tia linh cảm.
- Đúng, chính là hắn! Ba vị đại nhân hãy buông tha cho ta, ta và bọn chúng không có quan hệ gì. Thậm chí còn là kẻ thù.
Bắc Quang Quang bị bắt trong tay Kiếp Yêu Vân Sí Hổ, trông giống như con gà con.
Người này là cao thủ dâm tặc thành thành danh đã lâu, khả năng chạy trốn để người đời theo không nổi, nhưng lần này hoàn toàn khác. Hắn cảm thấy rất bất ngờ, trong quá trình chạy trốn lại gặp phải ba đầu Kiếp Yêu!
Đây là số kiếp chó má gì vậy!
Quả thực Bắc Quang Quang khóc không ra nước mắt. Trong lúc đó, hắn phát hiện gặp phải Sở Vân, đã là điều vô cùng xui xẻo.
Đầu tiên, Tiểu Phi Yến sắp chạy tới miệng, bỗng nhiên Sở Vân xuất hiện, không biết ma xui quỷ khiến gì đó mà khăng khăng muốn đoạt được Tâm Ý Tiên. Kết quả, chính mình mất đi Tâm Ý Tiên, hơn nữa hồn phách còn bị thương.
Hồn phách bị thương cũng thôi, nhưng Sở Vân lại một mực truy sát. Uy danh tích lũy cả đời, trong nháy mắt đều tiêu tan hết. Sau cùng bị ép vào Khu rừng vô tận, trên đường chịu không biết bao nhiêu khổ cực.
Cũng may Khu rừng vô tận không lâu sau mở cửa, giúp hắn có thể nghỉ ngơi lấy lại sức, cuối cùng không làm được gì khác, đành phải buông tha cơ hội tốt Khu rừng vô tận mở ra.
May mà hắn có đạo pháp Triều Tư Mộng Tưởng, có thể thấy được ảnh tượng không rõ ràng của mục tiêu trong phạm vi nhất định, do đó xác định Yên Chi Môn đã thu được bí mật truyền thừa của Vạn Thú Vương.
Lúc đó hồn phách của hắn bị thương, vẫn chưa khỏi hẳn. Cộng thêm việc lo lắng Yên Chi Môn đuổi tới, cướp đi bảo vật, hắn không thể làm gì khác hơn, đành phải phóng tin tức, mượn đao giết người.
Hắn vạch ra kế hoạch ngư ông hưởng lợi, thế nhưng kết quả sau đó, hắn kinh ngạc phát hiện ra thực lực của Sở Vân, dĩ nhiên là hắn càng khó có thể tin vào mắt mình.
6 đầu Linh Yêu!
Sở Vân mới chỉ có 15 tuổi cũng đã vượt qua hắn, như vậy dựa vào cái gì mà hắn tự xưng là cao thủ đã thành danh!
Mặc dù trong lòng vừa đố kỵ, vừa hận. Nhưng hắn phải thừa nhận, chiến lực của Sở Vân tăng vọt, đã có đủ tư cách để ganh đua với chính mình. Hơn nữa, chiêu Đạo Pháp Hồng Lưu, uy lực mạnh mẽ, lấy thế áp người, ngay cả hắn cũng không dám đối đầu.
Lần thứ hai, hắn bắt được Tiểu Phi Yến, kết quả đối phương có thân pháp cấp số tuyệt phẩm. Hắn đành phải đưa ra lựa chọn sáng suốt, thả Phi Yến đi, sau đó lui lại, bảo toàn thế chủ động.
Thế nhưng, bây giờ nhìn lại, hắn cảm thấy lựa chọn này giống như phân chó ah!
Tại sao lại gặp phải 3 đầu Kiếp Yêu?
Chẳng phải quá xui xẻo sao?
3 đầu Kiếp Yêu này có chiến lực xuất chúng, bọn chúng không phải yêu thú hoang dại, mà đã từng là chiến lực tin cậy do Vạn Thú Vương đích thân đào tạo thành!
Đây chính là 3 đầu yêu thú đã từng tung hoành một thời.
Quan trọng hơn, chính là Kiếp Yêu dẫn đầu kia còn có đạo pháp truy tung.
Bắc Quang Quang biết rằng độn pháp của chính mình cũng không thể làm khó chúng!
- Sớm biết đụng phải 3 đầu Kiếp Yêu này, ta thà quyết chiến cùng bọn Sở Vân còn hơn!
Toàn thân Bắc Quang Quang bị trói chặt, không thể cử động. Lúc này chỉ có thể ấm ức trong lòng, nuốt nước bọt giậm chân mà thôi.
Quả thực hắn quá xui xẻo!
Thông thường Kiếp Yêu đều ẩn cư tại lãnh địa, nghỉ ngơi dưỡng sức, đối kháng thiên kiếp. Thế nhưng, hắn đã hoàn toàn vượt qua lãnh địa của Kiếp Yêu, thế nhưng vẫn bị Kiếp Yêu truy kích theo sau.
Vẫn có 3 đầu!!!
Muội muội ah!
Bắc Quang Quang khóc không ra nước mắt, hắn cảm thấy chính mình bị oan ức, rõ ràng bản thân có thực lực. Vậy mà kết quả lại ra nông nổi này.
- Sở Vân, chính là tên tiểu tử Sở Vân! Tất cả là do hắn hại ta!
Hắn hận Sở Vân tới tận xương tủy, dù dùng nước sông Trường Giang cũng khó có thể tẩy sạch!
- Ba vị, người mà các vị muốn tìm đã tìm được rồi. Căn bản ta và hắn không có quan hệ, vả lại chúng ta còn là kẻ thù! Hắn đoạt Kiếp Yêu tinh của các vị, ta từng tận mắt trông thấy hắn sử dụng hầu như không còn. Giết gà không cần dùng dao mổ trâu, hãy để ta xuất thủ, thay các vị giết hắn. Địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu. Trong lúc này, chúng ta chính là bằng hữu!
Trong lúc sinh tử tồn vong, Bắc Quang Quang vội vàng kêu lớn.
- Câm miệng!
Kiếp Yêu Vân Sí Hổ nhướng mày, dùng sức xiết chặt. Bỗng nhiên nghe thấy tiếng cọt kẹt, hình như là tiếng động dưới chân. Nhất thời Bắc Quang Quang kêu lên một tiếng thảm thiết. Ngũ La Lạn Hoa Yên bảo vệ quanh thân hắn bị đè nén, dán chặt vào thân thể, khiến hắn nói không thành lời.