Thiện ý của Cù Mộc Vương, khiến Sở Vân thu hoạch tương đối phong phú.
Cuối cùng hắn đã biết, thì ra Cửu Châu trong thiên hạ không phải là
không thể qua lại, mà có sự liên hệ mật thiết. Hắn cũng không phải là dị nhân duy nhất. Ở trong Tinh Châu cũng có không ít người có huyết mạch
của châu khác.
Cuối cùng, Cù Mộc Vương liền lấy ra Thái Cổ Kim
Thân Giáp, hơn nữa còn buông ra phòng ngự, khiến Sở Vân đơn phương câu
thông linh quang của hắn, phục chế lại đạo pháp thần thông "Như Lai" của Khổ Đà Vương.
Sở Vân cảm thấy điều này có chút khó hiểu. Dường
như Cù Mộc Vương đã có chuẩn bị trước khi đến, không ngờ lại mang theo
trấn tự chi bảo Thái Cổ Kim Thân Giáp trên người.
Cù Mộc Vương
cười. Trên thực tế trước lúc đi, bỗng nhiên hắn sử dụng được đạo pháp
"Như Lai", đã biết trước kết quả lần này. Vì thế, đã có chuẩn bị đầy đủ.
- Thì ra là thế.
Sở Vân hiểu ra, khó trách Cù Mộc Vương dễ dàng đồng ý như thế, hóa ra trước khi đến đã có chuẩn bị tâm lý.
Hiện nay, Bắc Quang cũng đã sớm bị hắn lấy từ trong tay Bạo Động Viên ra,
giam giữ ở trong nhà giam ngầm dưới Hỏa Đức Thành, sẵn sàng chờ đợi.
Lúc này, Sở Vân sai người đưa hắn tới.
Vẻ mặt Bắc Quang có phần đau khổ, khi nhìn thấy lão tổ tông huyết mạch chi thứ Cù Mộc Vương, hắn lập tức hiểu mình được cứu.
Nhưng hắn không có chút tình cảm vui sướng nào, chỉ phát ra một tiếng thở dài khe khẽ.
Cù Mộc Vương thấy vậy, không khỏi mỉm cười hỏi:
- Bắc Quang, sao ngươi lại thở dài?
- Bẩm lão tổ tông, vãn bối than thở nhân sinh đau khổ mới là chân lý
sống. Không tức là sắc, sắc tức là không. Tất cả những điều có thể hay
không có thể, đều là vô căn cứ. Buồn cười cho người đời lại không biết
điều đó. Vãn bối hồ đồ vô số năm tháng, cũng gặp kiếp nạn này, mới biết
được dụng tâm của lão tổ tông khi đó đã xuống tay phát hoa cúc, muốn ta
xuống núi.
Bắc Quang đáp lại.
Sở Vân trợn mắt há hốc mồm.
Không ngờ hiện nay Bắc Quang này có được loại khí chất đại sư ngày tận
thế. Xem ra Cù Mộc Vương nói không sai, hắn thật sự đã thay da đổi thịt, hoàn toàn thay đổi.
- Thiện tai, thiện tai.
Cù Mộc Vương khẽ cười một tiếng, vô cùng ung dung.
- Được như vậy, cho dù ta qua đời, cũng yên tâm.
- Ừ, đúng rồi. Trước khi từ biệt, còn mong Vô Song Vương các hạ trả lại Đại Lực Kim Cương Xử của bản tự.
Cù Mộc Vương đứng dậy, chấp tay hành lễ, thi lễ với Sở Vân.
Đại Lực Kim Cương Xử, chính là Kiếp Yêu binh cấp số nghìn vạn năm. Tuy rằng không phải là yêu binh Tiên Thiên, nhưng là yêu vật khí vận. Năm đó
từng hiện thân gây khó dễ với Sở Vân, kết quả bị Bạo Động Viên đánh tơi
bời, lập tức trở nên hiền lành. Dù sao chỉ cần Bắc Quang còn sống, xem
như nó đã hoàn thành nhiệm vụ.
Năm đó khi còn là yêu binh của Khổ Đà Vương, nó cũng rất khinh thường kẻ bất lực như Bắc Quang.
Sau này, ngược lại hắn và các yêu vật Khu rừng vô tận ở chung một thời gian lâu, ở quan hệ cũng có chút thân mật.
Thời gian không đến một chén trà nhỏ, nó nhận được thông báo, thông qua bảo thạch mật môn từ Khu rừng vô tận chạy về.
- Tham kiến lão Vương gia.
Sau khi thấy Cù Mộc Vương, nó liền quỳ xuống cúi đầu. Ngay sau đó nó liền
phóng ra một màu vàng rực chói mắt, từ hình dạng một đại hán, hóa thành
một cây cương xử có ánh vàng rực rỡ.
- Đừng để ta nhìn thấy!
Bắc Quang lập tức run rẩy, thất thanh kêu to, lần đầu tiên tỏ ra thất lễ.
Vẻ tươi cười còn đọng lại trên mặt Cù Mộc Vương.