Người đi dò đường trước tiên, lập tức cao giọng kinh hô. Một cỗ hơi nóng cuồng bạo, cuốn tới, khiến cho đám đông mồ hôi đầm đìa. Hỏa diễm màu đỏ tươi lượn lờ, hừng hực thiêu đốt, khiến cho hy vọng trong nội tâm của mọi người vì run sợ mà rung động.
- Đây không là hỏa diễm phổ thông!
Sau khi quan sát thật kỹ, Lão Tổ Viêm Gia biến sắc: - Đây là tâm hỏa trong truyền thuyết!
Tâm hoả là một loại thiên tài địa bảo đặc thù, nhiên liệu của nó không phải là vật chất mà là tình cảm.
- Tiếp tục tiến tới.
Lão Tổ Viêm Gia quyết định, lập tức cất bước đi về phía trước.
Mọi người đi vào bên trong biển lửa, nhưng lại bình yên vô sự. Ngọn lửa táp qua thân thể mọi người, nhưng lại không tạo thành nửa điểm tổn thương. Đây là tâm hỏa, không giống với hỏa diễm phổ thông.
- A a a, ta chịu không nổi nữa rồi! Ta muốn phát tiết, ta muốn phá phách!
Chỉ đi được một lát, trong đoàn người bỗng xuất hiện tiếng kêu to, có người chợt xé rách y phục của mình, hai mắt đỏ thẫm, tỏa ra một luồng khí tức bạo ngược. Lão Tổ Viêm Gia cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, tâm hỏa sẽ dẫn phát tình cảm trong lòng người.
Hiện tại biển lửa mà chúng nhân đi vào, chính là tạo từ phẫn nộ tâm hỏa. Càng tiến vào sâu bên trong, sẽ càng nhen nhóm cảm xúc phẫn nộ trong lòng con người. Ngự yêu sư tâm chí không kiên định, hồn phách không mạnh mẽ, sẽ lập tức xuất hiện hiện tượng mất khống chế cảm xúc của bản thân.
Cuối cùng, người này phải lui lại phía sau vài chục bước, đứng nguyên ở nơi đấy.
Những người còn lại thì tiếp tục đi tới.
Trên đường đi, không ít người bị ép phải lui lại, số người tiếp tục tiến sâu vào bên trong càng ngày lại càng ít! Thế lửa càng ngày càng lớn, Sở Vân cũng đã cảm giác được sự phẫn nộ ở trong tâm bị tâm hỏa dẫn phát, đã bắt đầu rục rịch. Đám người xung quanh
so với hắn còn tệ hại hơn nhiều, rất nhiều người hai mắt tràn ngập tơ máu, bàn tay nắm chặt, thở dốc, cất bước vô cùng gian nan.
Địa đạo chợt chuyển thành bằng phẳng, mọi người đã tiến vào bên trong một cái động quật.
Trong động quật lại là một biển lửa. Trong biển lửa có một gốc cây đứng sừng sững!
- Ah! Tìm được rồi! Yêu thực khí vận truyền thừa của Viêm gia ta!
Đồng tử Thiếu Chủ Viêm Gia bỗng nhiên mở lớn, hưng phấn kêu to.
Trong biển lửa đang thiêu đốt hừng hực, một cây yêu thụ tự nhiên sinh trưởng, tán cây tỏa rộng. Từ biển lửa nhìn sang, Sở Vân phát hiện gốc yêu thụ này lớn lên mười phần kỳ dị, mặc dù cành cây rậm rạp, nhưng lại không có lá cây. Toàn thân đều bị hỏa diễm thiêu đốt. Đây là lần đầu tiên hắn thấy loại yêu thực này. Trong giây lát linh quang chợt lóe, buột miệng thốt ra:
- Bất Tận Mộc?!
Trong truyền thuyết, trên trời có một tòa tiên sơn, xưng là Nam Hoang Viêm Hỏa Sơn. Trên Hỏa Sơn vô số Bất Tận Mộc sinh trưởng. Chúng ngày đêm thiêu đốt, vĩnh viễn không bao giờ dừng lại. Cho dù là mưa sa, bão táp thế lửa cũng chưa từng bao giờ yếu bớt.
- Ngươi rất hiểu biết.
Thiếu Chủ Viêm Gia lạnh lùng nhìn Sở Vân, trong mắt toát lên thần sắc kiêu ngạo cùng đắc ý.
- Bất Tận Mộc chính là yêu thực tuyệt phẩm, so với Long Nguyện Thụ phế thải của các ngươi, còn hữu dụng gấp ngàn vạn lần.
- Ngươi đã biết rõ Bất Tận Mộc, chắc cũng biết được vương giả khí vận?
Tâm tình Lão Tổ Viêm Gia chuyển biến tốt, nhìn về phía Sở Vân, ánh mắt có chút phức tạp.
Cả quãng đường này, lão đều lưu ý tới Sở Vân. Mặc dù đứng ở dưới lập trường địch nhân, lão cũng không thể không thừa nhận, trong trong đám thiếu niên trẻ tuổi mà lão từ gặp qua, Sở Vân chính là tồn tại đỉnh phong. Tâm tính của hắn, ánh mắt của hắn, thực lực của hắn đều đã chinh phục Lão Tổ Viêm Gia, khiến cho lão sinh ra một tia lòng yêu tài. Nhất là đã đến hoàn cảnh này, trong mắt Sở Vân vẫn thanh minh, so với đám người xung quanh tốt hơn rất nhiều. Có thể thấy được hồn phách của hắn cực kỳ ngưng tụ, ý chí vô cùng kiên định.
- Nếu như ngươi có thể quy hàng Viêm Gia chúng ta, gốc Bất Tận Mộc này, lão phu ta có thể làm chủ, phân phối một ít cành cây, cấy ghép cho ngươi. Ngươi có được nó, sẽ có được một tia vương giả khí vận. Ngày sau thuận nước đẩy thuyền, trở thành cường giả Vương cấp, cũng không phải là ảo tưởng.
Lão Tổ Viêm Gia mở miệng, dĩ nhiên là trước mặt mọi người muốn chiêu hàng Sở Vân.
- Gia gia...
Thiếu Chủ Viêm Gia há miệng muốn nói gì, lại bị Lão Tổ Viêm Gia khoát tay ngăn lại.
- Không có hứng thú!
Sở Vân hừ lạnh một tiếng, quả quyết cự tuyệt.
- Hừ! Đồ không biết tốt xấu!
Thiếu Chủ Viêm Gia thấy Sở Vân cự tuyệt, lại càng thêm phẫn nộ.
- Ngươi cứ suy nghĩ cho kỹ, đừng vội trả lời.
Lão Tổ Viêm Gia dường như là đã đoán được Sở Vân sẽ cự tuyệt, nhưng chủ ý đã quyết, lão tuyệt đối sẽ không để Sở Vân chạy thoát. Tư chất của Sở Vân khiến lão kinh hãi, với người túc trí đa mưu như lão, tuyệt đối sẽ không làm ra hành động ngu xuẩn thả hổ về rừng.
Một đoàn người hướng phía Bất Tận Mộc áp sát. Thế lửa càng ngày càng mãnh liệt. Tuy rằng chỉ cách Bất Tận Mộc có gần một trăm bước, nhưng một trăm bước này lại giống như là một cái lạch trời. Rất nhiều người đều bị đẩy lui, không thể tiếp tục đi tới. Đến khi còn năm mươi bước, đòan người cũng chỉ còn lại có chín người.
Thiếu Chủ Viêm Gia nghiến răng nghiến lợi, nộ hỏa trong lòng bốc lên hừng hực, cơ hồ là khó có thể kìm chế.
- Không có khả năng! Ta lớn tuổi hơn Sở Vân rất nhiều, sao đến cả hắn ta cũng không bằng được?
Hắn rất muốn buông xuôi, nhưng khi nhìn thấy Sở Vân, lại tiếp tục chịu đựng. Trong nội tâm một luồng ý niệm không phục chèo chống để hắn tiếp tục đi tới.
- Đáng giận ah...
Đến khi còn bốn mươi bước, rốt cục hắn cũng chống đỡ không nổi, phải lưu lại. Hắn mở lớn hai mắt, cực độ không cam lòng nhìn bóng lưng Sở Vân rời đi.
- Ba mươi bước... Hai mươi bước... Hắn vẫn còn tiếp tục đi tới?
Ánh mắt Thiếu Chủ Viêm Gia vốn là cực độ không cam lòng, thời gian dần qua liền chuyển biến thành khiếp sợ. Tiến thêm một bước trong hoàn cảnh này có bao nhiêu khó khăn, hắn hoàn toàn hiểu rõ. Nhưng mà Sở Vân, không ngờ lại có thể đạt tới trình độ này
- Mười năm bước, cuối cùng hắn cũng dừng lại!
Thiếu Chủ Viêm Gia chú ý Sở Vân, thấy vẻ mặt hắn hiện lên sự giãy dụa, trong nội tâm rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm. Có thể tiếp tục đi tới, cũng chỉ còn lại Lão Tổ Viêm Gia.
- Bất Tận Mộc! Yêu thực thừa của Viêm Gia chúng ta, hôm nay rốt cục cũng là thấy được mẫu thụ!
Cảm xúc Lão Tổ Viêm Gia bành trướng, cắn răng kiên trì, cố gắng đi nốt mười bước cuối cùng. Bất Tận Mộc, đây là mục đích chủ yếu nhất mà lão tiến hành tìm kiếm Hỏa Đức Vương mật tàng.