Hai người đi vào tửu lâu, tìm được một bàn ngồi trong góc.
- Nếu là bí mật, vậy thường thường đại biểu cho lợi ích rất lớn. Không biết vãn bối có thể được chia một chén canh hay không?
Sở Vân khẽ cười một tiếng, thử thăm dò nói.
- Đề nghị của lão phu, không phải là một phần lợi ích rất lớn sao?
Tiên Nang Vương vừa nói, vừa kêu tiểu nhị lại, gọi hai phần rượu và thức ăn.
Sở Vân khẽ nhíu mày, trong lòng âm thầm thở dài:
- Hữu nghị của một người sắp chết, có ích lợi gì? Cho dù hắn là Vương
giả, Đế giả, cũng không có lợi ích gì đáng nói. Tiên Nang Vương này, vốn ta nghĩ dưới tình huống
này có thể trợ giúp ngươi thoát khỏi tử
kiếp trong kiếp trước, nhưng hiện nay ngươi giữ chặt bí mật, khiến ta
không thể nào xuống tay...
Sở Vân cũng không biết trong kiếp
trước, vì sao Tiên Nang Vương chết. Nhưng rõ ràng có thể cảm giác được,
điều đó có quan hệ với nguyên nhân Tiên Nang Vương thu thập tiên nang
thượng đẳng ở khắp nơi.
Nhưng Tiên Nang Vương cũng không muốn
tiết lộ bí mật này trước bất kỳ ai. Sở Vân có nghĩ trợ giúp Tiên Nang
Vương, cũng có lòng không có sức, không có biện pháp nào.
Dù sao
dò hỏi bí mật của một người, là phạm tối kỵ. Huống chi là Tiên Nang
Vương là Vương giả như vậy chứ? Quan trọng là, giao tình giữa Tiên Nang
Vương và Sở Vân, cũng không phải thâm sâu như với Tửu Hào Vương. Rất
nhiều điều, không thể nói ra.
Tiên Nang Vương thấy Sở Vân trầm
mặc không nói gì, còn tưởng rằng là lợi thế của mình quá ít, không khiến đối phương đồng lòng. Trầm ngâm một chút, lại lấy ra một tiên nang:
- Đây là tiên nang thượng đẳng của lão phu, Tiên Huyết Bình Nguyên, có thể trao đổi với tiểu hữu.
Sở Vân càng cảm thấy kỳ lạ:
- Tiền bối không phải người luôn thu thập tiên nang thượng đẳng xung
quanh sao? Hiện nay lại lấy tiên nang thượng đẳng tiến hành trao đổi.
Đây là đạo lý gì?
- Lão phu tự tay chế tiên nang không có tác
dụng. Điều thực sự cần là những tiên nang thượng đẳng do người khác chế
tạo. Trong tay lão phu vốn có ba tiên nang
thượng đẳng do mình tự tay chế tạo. Hiện nay cái này đã là cái cuối cùng. Còn mong tiểu hữu cho lão phu một chút thể diện.
Tiên Nang Vương nói đã đến mức này, Sở Vân cũng chỉ đành gật đầu đáp ứng.
Tiên nang Tinh Hải Long Cung đã đi theo hắn một thời gian dài. Hắn cũng
không tính đổi đi. Thôn Thiên Đại là tiên nang của Tham Lang Vương, nếu
lấy ra, bí mật mình giết chết Tham Lang Vương sẽ bị tiết lộ. Tất nhiên
cũng không thể dùng. Còn lại, cũng chỉ có tiên nang Thế Ngoại Thiêu
Nguyên của Đa Tình Vương.
Dù sao là trao đổi đồng giá, Sở Vân
cũng không phiền. Trên thực tế, không gian của tiên nang Tiên Huyết Bình Nguyên so với tiên nang Thế Ngoại Đào Nguyên còn lớn
hơn một chút. Cái trước thích hợp chuyên chở Yêu thú, cái sau thích hợp trồng Yêu thực.
- Không biết tiểu hữu có thể đổi tiên nang Tinh Hải Long Cung cho lão phu được không?
Lão phu có thể ra giá thu mua, đồng thời xuất lực cho ngươi, trong khai quốc đại điển ngăn cản Lục Kình Vương.
Tiên Nang Vương được voi đòi tiên, càng chú ý tới tiên nang Tinh Hải Long Cung của Sở Vân.
Sở Vân cười khổ lắc đầu:
- Nói thật, vãn bối đã mời Tửu Hào Vương ra tay. Và Vạn Độc Vương cũng có lời từ trước, việc ngăn cản Lục Kình Vương hẳn là không thành vấn đề.
Tuy nhiên yêu cầu của tiền bối, vãn bối cũng không muốn lập tức từ chối. Nếu tình huống có biến, khi đó thật sự còn mong tiền bối ra tay chiếu
cố giúp.
Hắn nói những lời này cực kỳ thành khẩn, Tiên Nang Vương trầm ngâm một lúc, cũng chỉ đành đồng ý.
Tiên nang thượng đẳng quan hệ đến việc hắn có thể tiến thêm một bước hay
không. Nếu là những người khác, nói không chừng hắn không nể mặt, tới
cướp đoạt.
Nhưng người ngồi đối ngồi chính là Sở Vân. Mọi người
đều biết về tiềm lực của hắn sâu không lường được, chỉ cần không có gì
bất ngờ xảy ra nhất định tương lai sẽ là
Vương giả mới. Hơn nữa sau lưng hắn còn có Tửu Hào Vương và Vạn Độc Vương.
Bởi vậy Sở Vân không đáp ứng, Tiên Nang Vương cũng chỉ có thể bất đắc dĩ.
Từ tửu lâu trở về, theo thường lệ Sở Vân ngâm dược tắm. Tỉnh lại một đêm
ngủ sâu giấc, lại đi tới khu nam tham gia tỷ thí giao lưu.
Hôm nay đã là ngày thứ sáu của đại hội Thư viện, cũng là ngày thứ ba bắt đầu luận bàn giao lưu.
Dựa theo sự bố trí, trận luận bàn đầu chính là hạng mục phong ấn.
Sở Vân đã đến đúng giờ, khiến nhân viên Thư viện chủ trì rất kinh ngạc. Lúc này tuyển thủ Vô Song lại không đến muộn!
Mà lúc này đối thủ của hắn, không phải ai khác, chính là thiếu niên ngạo khí Lý Nhị ở chỗ báo danh.
Lý Nhị rất khẩn trương, rất kích động. Ngược lại không phải bởi vì Sở Vân, hắn còn không biết chi tiết về Sở Vân, mà hắn thấy Mi Đao Đại Sư và Quỳ Hoa đại sư đứng bên sân luận bàn.
- Trời ơi! Hai vị đại sư quyền uy trong giới phong ấn. Ta lại may mắn có thể nhận được sự ưu ái của bọn họ sao?
Cảm xúc Lý Nhị dâng trào.
- Hôm nay thật khác thường, không ngờ bên đại hội lại ẩn núp xung quanh đây rất nhiều cơ sở ngầm.
Mi Đao Đại Sư thầm nhìn xung quanh một vòng, khẽ nói với Quỳ Hoa đại sư.
- Đó là điều tất nhiên. Biểu hiện của Vô Song quái vật như vậy, sớm hay muộn cũng sẽ khiến cho bên đại hội Thư viện chú ý.
Quỳ Hoa đại sư không thèm để ý.
- Thật ra đối thủ lần này của hắn, rất yếu nếu là vị đại sư nào đó thì tốt rồi.
- Xem ra, đứa nhỏ cũng được coi là tân tinh trong giới phong ấn. Chỉ mong lần này không bị đả kích quá lớn, mất đi niềm tin.
Mi Đao Đại Sư lo lắng liếc mắt nhìn Lý Nhị một cái.
Toàn thân Lý Nhị kích động đến run rẩy, hạnh phúc đến độ muốn ngất đi. Trong lòng hắn thầm rống to:
- Hai vị đại sư nhìn về phía ta. Ánh mắt bọn họ nhìn về phía ta là ánh
mắt cổ vũ! Lý Nhị, ngươi nhất định phải cố gắng, đánh bại vở hài kịch
phía đối diện xuống, không được phụ sự kỳ vọng của hai vị đại sư!
Hắn xiết chặt nắm tay, cố khích lệ bản thân mình.
- Đề thi lần này, là kết ba đạo phong ấn trên quyển trục để trống. Phong
ấn chia thành ba hệ thuộc tính là hỏa, thủy, thổ. Thời gian ba canh giờ, lấy mức độ mạnh mẽ của phong ấn là tiêu chuẩn tham khảo chính. Bắt đầu
đi.
Nhân viên Thư viện chia cho Sở Vân và Lý Nhị, mỗi người một phần quyển trục trắng.
Nhìn hai người lần lượt tiến vào mật thất hai bên, Quỳ Hoa đại sư nói:
- Ngươi nói lần này hắn có thể giải quyết một lần là xong. Trong bao lâu sẽ thiết lập phong ấn?
- Sao ta biết được?
Mi Đao Đại Sư tức giận lườm Quỳ Hoa đại sư một cái. Cảm xúc của nàng rất
phức tạp, có chờ mong, lại không muốn Sở Vân thật sự giải quyết được
trong chốc lát.
Đương nhiên Sở Vân không thể khoảnh khắc hoàn
thành đề thi này, Hóa Đạo chi pháp chỉ có thể dùng cho giải trừ phong
ấn. Nhưng lập phong ấn, còn phải dựa vào các tiên phi đại sư trong Cực
Nhạc Hoan Hỷ Thuyền.
Cuối cùng, hắn tốn nửa canh giờ, từ trong mật thất đi ra, giao tác phẩm của mình.
- Thủ đoạn tốt! Ba đạo phong ấn hỏa, thủy, thổ, chồng lên một khối, tạo
thành một hệ thống, khiến mức độ phong ấn tăng gấp ba. Nhưng đây cũng
không phải phong ấn hợp hình, khó khăn không cao, thời gian tiêu hao rất ít.
Tuy rằng Quỳ Hoa đại sư rất đàn bà, nhưng dù sao cũng là đại sư, ánh mắt vẫn tinh tường.
Từ xa liếc mắt nhìn một cái, liền thưởng thức ra sự ảo diệu trong đó.
- Không hề nghi ngờ, đây thật sự là dấu vết của cấp đại sư.
Mi Đao Đại Sư cũng cảm thán nói.
Lại qua hai canh giờ, Lý Nhị ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra mật thất, trong lòng tràn ngập khát vọng đối với thắng lợi.
Nhưng sự thật lại tàn khốc.
- Sao, sao có thể?
Khi thấy thời gian hoàn thành tác phẩm của Sở Vân, Lý Nhị thoáng giật mình tỉnh mộng.
Hắn khó có thể tin được nhìn về phía thiếu niên trước mắt này. Đây rõ ràng
là dấu vết của cấp đại sư. Đối phương là quái vật sao?
Trận luận bàn này không hề có điều gì đáng lo lắng, Sở Vân chiến thắng Lý Nhị với ưu thế thật lớn.
- Thiếu nữ xinh đẹp của ta, tiền đồ của ta...
Vừa nghĩ vừa quan sát hai vị đại sư ở bên cạnh, Lý Nhị khóc không ra nước mắt. Sao mình có thể gặp tên Sở Vân biến thái này.
- Không, không có khả năng! Ngươi và ta không chênh lệch nhiều về tuổi
tác, sao có thể lợi hại như thế! Ngươi gian dối, nhất định là gian dối!
Lý Nhị rống to lên, ngón tay chỉ vào Sở Vân, lông mày dựng thẳng, trong mắt lộ ra sự tức giận.
Sở Vân cũng không thèm liếc hắn một cái. Loại người thua không chịu nổi
này, ngay cả khả năng chấp nhận thất bại cũng không có, căn bản không có tư cách trở thành đối thủ của hắn. Hiện tại như thế, tương lai cũng như thế.
- Đúng vậy, đúng vậy! Ngươi gian dối điên cuồng, ngươi còn
muốn rời khỏi? Ngươi phải giải thích rõ ràng, mình gian dối như thế nào. Tranh thủ đại hội thư viện xử lý nhẹ tay.
Thấy Sở Vân rời khỏi, Lý Nhị vội bước tới, lớn tiếng khiển trách, đứng chặn ở trước mặt Sở Vân.
Sở Vân gian dối sao?
Đương nhiên không có!
Bản thân Ngự yêu sư chính là ỷ lại yêu vật trong tay. Mặc kệ là luyện binh, luyện đan vân vân, đều cần dựa vào yêu vật, tiến hành chế luyện.
Chỉ là yêu vật của Sở Vân đặc biệt một chút. Năm đó, Đường Cẩm Quốc chủ đã
phải trả giá diệt quốc để tạo ra Cực Nhạc Hoan Hỷ Thuyền. Kiếp trước,
phần lớn Cực Nhạc Tiên Phi, đều là thiên chi kiêu nữ cấp đại sư, các
nàng trả giá bằng sinh mạng của mình, trở thành yêu binh. Tài nghệ bản
thân cũng được kế thừa xuống.
Sở Vân trực tiếp dựa vào các nàng,
tiến hành luyện binh, luyện đan các loại, tính chất giống với những
người khác, đều là dựa vào yêu vật. Lý Nhị cũng không thể chỉ dựa vào
mình, đi vẽ phong ấn. Chắc chắn phải dùng đến yêu vật, thi triển đạo
pháp.
Căn bản Sở Vân không gian dối, chỉ các Cực Nhạc Tiên Phi,
thật sự là quá cường đại, quá độc đáo. Có được các nàng, sẽ có được vô
số đại sư làm hậu thuẫn cho mình.
Ai kêu những người khác không có các Cực Nhạc Tiên Phi trợ giúp?
Sở Vân căn bản không gian dối. Nếu nói hắn gian dối, chẳng phải rất không
công bình đối với chủ nhân của Cực Nhạc Hoan Hỷ Thuyền? Ngay cả Đường
Cẩm Quốc chủ dưới suối vàng có biết, chắc cũng nhảy ra phản bác - mụ nội nó, năm đó lão tử trả giá thảm khốc như vậy, tạo ra Cực Nhạc Hoan Hỷ
Thuyền trước chưa từng có, sau cũng không có, mới có được những ưu đãi
đó.
Làm sao, nhìn không quen? Nhìn không quen thì ngươi cũng tạo ra một cái xem!
Quỳ Hoa đại sư cùng với Mi Đao Đại Sư đều không hẹn mà cùng nhíu mày.
- Đứa nhỏ này cố tình gây sự. Khí lượng nhỏ hẹp, đánh mất phong độ phong
ấn sư chúng ta. Không thể chấp nhận được người cùng thế hệ cường đại hơn so với mình. Thành tích tương lai khẳng định cũng sẽ rất có hạn.
Quỳ Hoa đại sư nói.
- Quan trọng là hắn nói càn, không có bất kỳ chứng cứ chính xác nào. Hiển nhiên chỉ vì không tiếp nhận được sự thất bại của mình, mà muốn tìm một cái cớ, để an ủi mình, tìm lý do khác để biện minh cho sự thất bại của
mình.
Mi Đao Đại Sư khẽ lắc đầu, tương đối thất vọng đối với Lý Nhị.