Người tới cười một tiếng, tràn ngập vẻ giễu cợt, âm ngoan và khinh
thường. U Minh Tán nhẹ nhàng di chuyển, phát ra một tiếng động u minh,
chỉ một thoáng bắn xuyên qua không gian, hiện ra trước mặt Nhân Ngư
Vương.
- Cẩn thận!
Vạn Độc Vương di chuyển thân thể, thay Nhân Ngư Vương ngăn cản một đòn trí mạng này.
- A!
Nhân Ngư Vương bị biến hóa xảy ra quá bất ngờ, biến nàng trở tay không kịp.
Người tới cũng không phải là Phong Hồn, nhưng hắn có yêu binh U Minh
Tán. Mà Vạn
Độc Vương không ngờ lại xả thân cứu mình. Tất cả những điều này cuối cùng là chuyện gì?
Trúng một đòn trí mạng, thân hình Vạn Độc Vương nhanh chóng suy yếu. Toàn bộ thân hình bay đi giống như lông chim bay trong gió.
Ôm Vạn Độc Vương trong lòng, Nhân Ngư Vương cảm thấy vô cùng hoang mang:
- Vì sao, vì sao ngươi phải bảo vệ ta?
Nàng gỡ mũ che đầu củaVạn Độc Vương xuống.
- A, mặt của ngươi!
Nhân Ngư Vương vô cùng kinh ngạc.
Dưới lớp mạng che, cuối cùng Vạn Độc Vương lộ ra diện mạo thật của mình.
Đây là gương mặt khiến người ta sợ hãi kinh hoàng. Các vết sẹo giăng khắp
nơi, giống như từng bị vạn trùng gặm cắn, khiến người nhìn qua cũng phải cảm thấy lạnh người.
Vạn Độc Vương từng xinh đẹp cỡ nào, cùng
với mình được người đời gọi là "Song bích". Nhưng hiện nay lại thành bộ
dạng như vậy. Cuối cùng nàng đã trải qua chuyện gì? Vì sao lại thay mình đỡ lấy một đòn trí mạng?
Đến lúc này vô số quan niệm trong lòng
Nhân Ngư Vương đều ầm ầm sụp đổ. Trong lúc nhất thời, nàng điên cuồng
muốn tìm ra chân tướng.
Nhưng đối mặt với sự nghi vấn của Nhân
Ngư Vương, Vạn Độc Vương lại chỉ mỉm cười, dùng ánh mắt trong suốt ôn
nhu nhất, lẳng lặng nhìn Nhân Ngư Vương.
Điều này khiến Nhân Ngư Vương bỗng nhiên nhớ tới lúc các nàng kết nghĩa kim lan.
- Từ hôm nay trở đi, chúng ta chính là tỷ muội thân nhất!
Nhân Ngư Vương chính trực xuân xanh, nhảy nhót cười vui.
- Muội muội tốt, ta sẽ luôn chăm sóc cho muội.
Vạn Độc Vương dung mạo đẹp tuyệt luân, nhìn Nhân Ngư Vương nhanh nhẹn nhảy múa, dịu dàng cười, khẽ nói nói.
Chuyện cũ từ nghìn năm năm trước hiện ra trước mắt.
Trong chớp mắt, tỷ muội kim lan trở mặt thành thù, ân oán dây dưa, đã là nhìn vật không nhìn người.
Nhưng ánh mắt này, vẫn nhu tình như nước, xuyên qua nghìn năm, thì ra vẫn không có thay đổi.
- Cuối cùng là vì sao! cuối cùng giữa ngươi và Phong Hồn đã xảy ra gì? Vì sao ngươi giết hắn, lại sát hại con trai. Ngươi cố ý thua trong tay của ta, vì sao muốn một lòng muốn chết? Nói cho ta biết, nói cho ta biết!
Nhân Ngư Vương nghẹn ngào, rơi lệ đầy mặt.
- Chết cũng không có nghĩa là chấm dứt, Nhân Ngư Vương.
Người thần bí cầm U Minh Tán trong tay, cười ha ha, thân hình mơ hồ như quỷ mỵ, chậm rãi đi tới.
Bóng đen của U Minh Tán hạ xuống qua mặt Vạn Độc Vương và Nhân Ngư Vương.
Nhân Ngư Vương ngẩng đầu lên, cuối cùng phát hiện người cầm ô, thực sự không phải Phong Hồn, mà là một vị thiếu niên trẻ tuổi, sắc mặt tái nhợt.
Ánh mắt Nhân Ngư Vương nhất thời cứng lại. Tuy rằng, nàng trải qua chiến
đấu kịch liệt, thực lực xuống tới mức thấp nhất, linh quang cũng đen tối mất sắc, nhưng mắt còn nhìn rõ.
Nàng lập tức cảm thấy sự bất
phàm của thiếu niên trước mắt, đứng ở trước mặt nàng, thâm trầm như vực
sâu, vững vàng như núi cao, không ngờ còn có khí độ rộng lớn uyên bác.
Tuy rằng tuổi của thiếu niên này không lớn, nhưng đôi mắt cũng tràn ngập tang thương, thâm thúy giống như bầu trời đêm. Giống như trải qua quá
rất nhiều suy sụp và đau khổ, xem đủ loại hồng trần, sâu không lường
được.
- Ngươi là ai? Ngươi có biết chuyện thực sự đã xảy ra trong năm đó?
Nhân Ngư Vương hỏi.
- Ha ha, có vài người đã chết, lại còn sống. Có vài người còn sống, cũng đã muốn chết.
Tuy rằng Phong Hồn của các ngươi muốn chết, lại còn sống. Tuy rằng ta còn sống, lại sớm đã chết.
Thiếu niên cầm ô mỉm cười nói một câu thâm ý sâu sắc.
Sau đó hắn tiếp tục nói:
- Mọi người từng gọi ta là Dạ Đế. Về phần hiện tại tên của ta, ngươi có
thể gọi ta là Quỷ Vương. Trên đường các ngươi tới hoàng tuyền, có gặp
Phong Hồn, đừng quên chuyển những lời này của ta tới hắn.
Vừa dứt lời, U Minh Tán từ từ di chuyển.
Vẻ mặt Nhân Ngư Vương khiếp sợ, trên dung nhan của nàng vân còn xinh đẹp, nhưng toàn thân đã mất đi khí tức sinh mạng.
Vạn Độc Vương cũng đã đi trước nàng một bước, hồn bay đi.
...
Chư Tinh Quần Đảo, không gian chiến trận.
Sau khi Lạc Anh Vương và Tửu Hào Vương dây dưa thật lâu, cuối cùng cũng đẩy trận chiến đấu này lên tới đỉnh điểm.
- Tửu Hào Vương, không thể tưởng tượng được ngươi bước qua một bước quan
trọng kia, đạt tới cảnh giới Vương cấp đỉnh phong, khụ khụ khụ...