Tiếu Tiểu Hiền trăm triệu lần không ngờ được mình sẽ gặp phải tình huống như ngày hôm nay, ngoài ý muốn thu hồi được chiếc nhẫn chưởng môn.
- Lẽ nào nói, Tiểu Bá Vương Sở Vân chính là chủ nhân chiếc nhẫn chưởng môn, thực sự là chưởng môn chí tôn của Thần Thâu Môn?
Tiếu Tiểu Hiền không thể không nghĩ về điểm này. Nhưng hắn chợt từ trong khiếp sợ mà tỉnh lại.
- Không đúng. Nếu hắn thực sự được truyền thừa, sẽ không để ta dễ dàng
trộm mấy thứ đó như vậy. Khả năng lớn nhất là hắn tìm được di vật của tổ sư Thổ Hành Thần Sưu.
Tiếu Tiểu Hiền cũng là người có thiên tư thông minh, nhanh chóng suy đoán ra chân tướng sự việc không sai chút nào.
- Sự tình thật phức tạp. Hắn nắm giữ chiếc nhẫn chưởng môn, dựa theo
truyền thống của Thần Thâu Môn ta, có cơ hội tiến vào nơi truyền thừa
của tổ sư gia Thổ Hành Thần Sưu, tiếp thu truyền thừa. Nhưng địa phương
kia đã sớm bị ta nắm trong tay, tự mình tiếp thu tất cả rồi.
Tiếu Tiểu Hiền nhíu mày, cảm thấy vô cùng bối rối.
Theo truyền thống Thần Thâu Môn, nơi truyền thừa được thiết lập cho chưởng
môn qua các thế hệ, chỉ có truyền nhân cầm chiếc nhẫn chưởng môn trong
tay mới có tư cách vào nơi truyền thừa, tiếp thu y bát, kế thừa chưởng
môn vị.
Nhưng từ sau khi Thổ Hành Thần Sưu bị mất chiếc nhẫn
chưởng môn, dẫn đến truyền thừa đứt đoạn. Thần Thâu Môn cũng bởi vậy mà
rắn mất đầu, dần dần sụp đổ. Cho tới bây giờ cũng chỉ còn có một mình
Tiếu Tiểu Hiền.
Vào một tối mấy năm trước, cuối cùng Tiếu Tiểu
Hiền đã quyết định, không tuân thủ nghiêm ngặt truyền thống Thần Thâu
Môn, phá vỡ quy củ, dù không có chiếc nhẫn chưởng môn nhưng hắn dám dựa
vào thực lực và sự thông minh cơ trí của mình mà đoạt lấy truyền thừa.
Bởi vậy, thực lực của hắn tăng mạnh. Khi đi lại trong giang hồ. Để che giấu thân phận thực sự của mình, hắn đã có một danh hiệu, bị người gọi là
một trong bốn kẻ dâm tặc lớn nhất "Đông Dâm Tây Tiện Nam Tao Bắc Sắc".
Ban đầu, Tiếu Tiểu Hiền cho rằng hành động kế thừa truyền thừa là bất đắc
dĩ. Danh không chính ngôn không thuận, ngồi ở lên ngôi vị, chính là mưu
đồ cướp ngôi. Chẳng khác nào đã đoạt gì đó của Sở Vân.
Hiện nay, chiếc nhẫn chưởng môn lại đột nhiên xuất hiện, lập tức khiến Tiếu Tiểu Hiền rơi vào tình cảnh khó khăn này.
Cùng lúc đó, hắn cũng không muốn buông tha những yêu vật trong tay mình,
muốn ôm tất cả tài phú quang vinh vào trong tay. Về phương diện khác,
hắn lại có tình cảm sâu nặng với Thần Thâu Môn. Năm đó, trước khi sư phó của hắn chết, đã nhắc nhở hắn nhất định phải chờ đến khi chủ nhân chiếc nhẫn xuất hiện.
“Không ngờ trong hành trình tới Sa Nhãn Đôn
Hoàng lại bất ngờ gặp phải chiếc nhẫn chưởng môn. Mà thôi, gặp cũng đã
gặp rồi, cũng giải quyết được nỗi lo lắng của ta trong nhiều năm nay. Ta không muốn chắp tay dâng lên, cũng không muốn vi phạm truyền thống và
quy củ của Thần Thâu Môn. Ta cũng chỉ đành đánh một trận với Sở Vân.”
Nghĩ tới đây, đầu lông mày của Tiếu Tiểu Hiền đang nhíu chặt lại, liền giãn ra.
- Nếu ta thắng, chứng minh ta thực sự có tư cách kế thừa ngôi vị chưởng
môn của Thần Thâu Môn hơn so với Tiểu Bá Vương. Chiếc nhẫn chưởng môn sẽ là của ta. Nếu ta bại, cũng coi như không bằng người, gieo gió gặt bão, ta sẽ dùng hai tay dâng cho Sở Vân tất cả cùng với ngôi vị đại chưởng
môn đời thứ bảy mươi ba!
Giờ khắc này, hắn đã hạ quyết tâm. Gọi
ra một con yêu vật, xé mở không gian, đi nhanh cắt, bước vào giữa Bát
Quái trận chiến trận.
- Hử? Tây Tiện!
Sở Vân đã nhận ra hắn trước. Ánh mắt sắc như dao lập tức lao đi nhanh như chớp.
- Đánh!
Tiếu Tiểu Hiền không nhiều lời, trực tiếp xuất thủ, xông qua đánh.
Nói chung, khi ngự yêu sư đánh nhau, đều sử dụng chiến trận. Ngự yêu sư là
người chỉ huy, yêu vật là quân sĩ. Đối với việc hai quân cùng đánh nhau, phòng thủ nghiêm ngặt, không ngừng ra chiêu, cuối cùng tích lũy ưu thế, giành được thắng lợi.
Nhưng thức chiến đấu của Tây Tiện rất đặc biệt. Hắn cũng không sử dụng chiến trận, mà trực tiếp xông lên.
Người ta cảm thấy kỳ quái chính là tuy hắn đang ở giữa Bát Quái Chiến Trận
nhưng không bị sức chiến trận không hề suy giảm. Tốc độ của hắn cực
nhanh, quả thực nhanh hơn bình thường.
Sở Vân nín thở, hắn chưa bao giờ thấy người nào có tốc độ như vậy!
Quá nhanh!
Từ lúc Tây Tiện xuất hiện, chỉ trong nháy mắt hắn đã tới trước mặt Sở Vân.