Chí Tôn

Chương 14: Q.4 - Chương 14: Hiệp lộ tương phùng, dũng giả thắng (hạ)




Bắc Sắc thành danh đã lâu, hiển nhiên là vẫn còn dư lực. Lại có giao tình cùng Sinh Tử Cốc, huynh đệ chúng ta thực sự là không thể nào xuất thủ.

Độc Tinh Tử đáp.

Dược Tinh Tử muốn nói nhưng mà lại thôi, thầm than một tiếng. Huynh đệ hai người từ trước đến nay đều cùng tiến cùng lui, hắn với tư cách ca ca, từ nhỏ đến lớn đều thiên vị cho người đệ đệ này. Hôm nay Độc Tinh Tử đã quyết định như vậy, cuối cùng hắn cũng

không phản bác. Do dự một chút, Dược Tinh Tử mở miệng.

- Hai huynh đệ chúng ta đại biểu cho Sinh Tử cốc, rất nhiều việc cũng là thân bất do kỷ. Bất quá Phi Yến cô nương an tâm, chúng ta sẽ toàn lực bảo vệ an toàn cho nàng.

- Không cần các ngươi phải lo, ta muốn đi cứu Sở Vân ca ca!

Tiểu Phi Yến hừ lạnh một tiếng, coi như là đã nhìn thấu hai kẻ mà được thế nhân xưng tụng là thiếu hiệp Dược Độc Song Tinh này. Lời còn chưa dứt, nàng đã muốn lấy ra yêu thú từ trong tiên nang cứu viện Sở Vân. Đúng lúc này, Độc Tinh Tử lại giơ tay lên, ném

ra một chút khói màu. Phi Yến vừa ngửi vào một tia, đã ngã xuống hôn mê.

- Đệ đệ, ngươi đây là?

Dược Tinh Tử kinh hô.

- Ca ca, chẳng lẽ huynh không biết Phi Yến cô nương nổi danh là bướng bỉnh sao? Khuyên nhủ không được, chẳng lẽ chúng ta lại trơ mắt nhìn nàng đi chịu chết? Không bằng tiền trảm hậu tấu, hộ tống nàng quay trở lại Yên Chi Môn. Đến khi đó, thiện duyên kết xuống rồi, mà cũng bảo vệ được bản thân nàng. Không phải là vẹn cả đôi đường sao?

Trong mắt Độc Tinh Tử lóe lên âm mang, hắn chứng kiến trận chiến từ đầu, đối với Sở Vân vừa đố kỵ lại vừa ghen ghét, thực sự là không muốn xuất thủ tương trợ.

- Ai, cũng chỉ có thể làm như vậy!

Dược Tinh Tử thở dài.

- Ha ha, thất vọng rồi sao? Thực sự là đáng tiếc, ta và ngươi đều không thể động đậy, mặc người chém giết. Hai tên ngu ngốc kia lại buông tha một cơ hội tốt như vậy, ngươi đã không còn hy vọng chiến thắng nữa rồi. Kỳ thực, ngươi tội tình gì phải đấu đá cùng ta? Tiền đồ ngươi vốn đang sáng lạng, nhưng bây giờ chỉ có thể bỏ xác ở nơi này rồi. Bất quá chết trong tay ta, cũng coi như là vinh hạnh của ngươi?!

Bắc Quang Quang càng không ngừng cười âm hiểm, ý đồ dùng ngôn ngữ đánh tan ý chí chiến đấu của Sở Vân.

- Tâm ngươi kiên như thạch, ý ta cương tự thiết! Bắc Sắc, ngươi càng nói nhảm chỉ càng chứng minh ngươi yếu đuối mà thôi.!

Dáng người Sở Vân sừng sững như núi, ánh mắt kiên định như đao, nhìn thấu nội tâm của Bắc Quang Quang.

- Ngươi!

Bắc Quang Quang nhìn Sở Vân, trong lúc nhất thời á khẩu không phản bác lại được.

Sở Vân nói không sai, mặc dù hắn có Tâm Ý Tiên trong tay, cũng không cách nào đánh bại Sở Vân trong thời gian ngắn.

- Chúng ta cứ tiếp tục giằng co. Đại chiến lớn như vậy, tất nhiên sẽ lại có người đến. Rốt cục ta muốn xem là ai sẽ đến trước. Là cừu nhân của Bắc Sắc ngươi, hay là người mang chủ ý ngư ông đắc lợi?

Sở Vân nói đến đây, chợt nhàn nhạt cười.

- Ngươi là tên điên!

Bắc Quang Quang mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Sở Vân nói không sai, hắn cũng lo lắng nhất điểm này. Luận thanh danh, hắn tiếng xấu vang xa, cừu nhân vô số. Mà Sở Vân đến bây giờ chỉ hoạt động trong phạm vi Chư Tinh Quần Đảo, là một nhân vật hoàn toàn mới trong giới du hiệp. Vừa nãy, Dược Độc Song Tinh là do Bắc Quang Quang hắn dựa vào xảo trá lừa gạt mà đuổi đi. Nhưng thủ đoạn này chỉ dùng được một vài lần, sớm muộn gì cũng sẽ có người nhìn thấu. Sở Vân kiên định, khiến cho âm mưu của hắn hoàn toàn mất hiệu lực. Nếu còn tiếp tục giằng co, trái lại phần thắng của Sở Vân càng lớn. Đương nhiên Bắc Quang Quang cũng không phải là không có cơ hội, chỉ là cục diện thua nhiều mà thắng ít. Nhưng người sống càng lâu thì lại càng sợ chết, giang hồ càng lão luyện, lá gan lại càng nhỏ đi. Không hề nghi ngờ Bắc Quang Quang là người

từng trải, cừu địch khắp thiên hạ, tiếng xấu đồn xa, những năm gần đây dựa vào sự âm hiểm xảo trá, hung hăng ngang ngược, sống tiêu dao tự do tự tại. Nhưng nếu lần này rơi vào trong tay địch nhân, chỉ sợ....

Nghĩ đến đây Bắc Quang Quang lập tức rùng mình, chiến ý trong nội tâm đã gần như là tiêu tán.

- Đáng giận! Đáng giận! Xú tiểu tử, ngươi xong đời rồi. Lần này tạm thời để cái mạng nhỏ lại cho ngươi, cứ rửa cổ, chờ lão tử đến chém đi!

Đấu hồn phách, không có cách nào thối lui, chỉ có phân sinh tử. Nhưng Bắc Quang Quang nắm giữ quyền chủ động, có phương pháp rút khỏi trận chiến này. Đấy chính là buông tha cho Tâm Ý Tiên. Tâm Ý Tiên chính là chiến tràng, nếu không có Tâm Ý Tiên, căn bản hồn phách không thể trực diện câu thông. Bắc Quang Quang cũng là kẻ quyết đoán, hắn buông ra lời ác độc, sau đó cắn răng trực tiếp chặt đứng liên hệ cùng Tâm Ý Tiên, triệt để buông tha cho nó.

Dù là như thế hồn phách của hắn vận phải chịu cắn trả. Cả người choáng váng, mơ mơ hồ hồ, không thể tái chiến.

- Đi!

Mang theo hồn phách bị trọng thương, hắn dứt khoát ngồi xuống, thân thể phát ra ánh sáng chói mắt.

- Tâm Ý Tiên tạm thời để ở chỗ ngươi, ta sẽ đích thân đến đòi lại!

Hắn cực độ không cam lòng, nhưng lại bó tay, chỉ có thể hung dữ trừng mắt nhìn Sở Vân, chầm chậm lui lại. Ai ngờ, Tâm Ý Tiên sau khi Bắc Quang Quang chủ động buông tha đã trở thành vật vô chủ nhưng Sở Vân không thèm liếc mắt đến một cái, cười lạnh một tiếng, lập tức đuổi theo Bắc Quang Quang.

- Chỉ là một kiện yêu binh phế vật, sao có thể bằng tính mạng của ngươi?

- Ngươi!

Sắc mặt Bắc Quang Quang tái nhợt, ánh mắt nhìn về Sở Vân mang theo vẻ sợ hãi. Hôm nay hồn phách hắn bị thương, thần trí mơ hồ, mạch suy nghĩ vận chuyển chậm chạp, tuy rằng chiến lực vẫn còn nhưng không có cách nào tái chiến cùng Sở Vân.

- Bắc Quang Quang, nạp mạng đi!

Sở Vân khổ chiến rất lâu rốt cục cũng chiếm được thế thượng phong. Hiệp lộ tương phùng, dũng giả thắng, rốt cục hắn cũng nắm được quyền chủ động!

- Bách Lý Phi Đằng!

Bắc Quang Quang kinh hoàng hét lớn. Lần đầu hắn sử dụng môn đạo pháp gia tốc này là dùng để đuổi giết Thiên Hồ, nhưng đến lần này là dùng để chạy trốn giữ lại tính mạng.

...

Rừng núi liên miên bất tuyệt. Trong rừng, đủ loại thực vật từ tùng, bách, trúc, thông... Mọc sát sát nhau, hết lớp này đến lớp khác. Gió núi thổi qua, lay động cánh rừng bao la bạt ngàn tạo thành những gợn sóng nhấp nhô. Ánh dương quang phủ xuống, len lỏi qua cành lá rậm rạp, chiếu rọi gương mặt của một nhóm nữ tử. Đây là một đội ngũ du hiệp nhân số ước chừng năm mươi người, đều là nữ tử, mỗi người đều cưỡi trên một đầu

yêu thú, đang nhanh chóng di chuyển bên trong cánh rừng. Hai vị thủ lĩnh, một vị vận váy áo màu lục, tóc dài như suối. Vị còn lại một thân đường trang quý phái, phong tư trác tuyệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.