Thiếu nữ lắp bắp kinh hãi, ngữ khí mang theo vẻ thất vọng.
- Kiếp Yêu, đây chẳng phải là yêu vật chỉ có ngự yêu sư Hào Hùng cấp trở nên
mới có khống chế hay sao? Ta hiện tại mới là Dị Sĩ. Muốn dùng được nó
phải đợi đến năm nào tháng nào?
- Yên tâm, tu vi mặt Toàn Cơ Kính này đều đã bị phong ấn. Hiện tại, ngươi cởi bỏ tầng phong ấn thứ nhất,
tu vi của nó sẽ hồi phục đến đẳng cấp Đại Yêu là có thể sử dụng được.
Tấm kính này không tệ, thủ pháp luyện chế xảo diệu, có thể phản chiếu
cảnh tượng trong tương lai. Sau này sẽ mang đến cho ngươi trợ giúp cực
lớn, có thể tìm cát tránh hung.
Sở Vân từ từ giải thích.
- Bình ngọc kia cũng giống như vậy, là Kiếp Yêu tu vi hơn mười vạn năm
nhưng cũng đã bị phong ấn. Người từ từ cởi bỏ phong ấn, từng bước từng
bước khôi phục tu vi của nó.
- Sư phụ, bình ngọc này có tác dụng gì?
- Ha ha, đây là Hóa Hồn Hồ, chuyên môn đối phó với hồn phách. Chiếc bình
này có thể hút quỷ hồn tu vi chênh lệch không lớn vào trong, sau khi quỷ hồn tiêu tán sẽ biến thành một loại đan dược thượng phẩm --- Ngọc Hồn
Quỳnh Tương. Ngươi uống nó, có thể tăng thêm nội tình hồn phách. Tuyệt
đối là một kiện lợi khí phụ trợ tu hành.
Trên khuôn mặt Tiêu Yến lộ rõ nét vui mừng.
Ba bảo vật này, mỗi thứ một tác dụng, nhưng đều mang lại trợ giúp cực lớn cho Tiêu Yến.
Có được chúng, tốc độ tu hành sau này chắc chắn sẽ tăng gấp bội. Nhất là
kiện Hóa Hồn Hồ cuối cùng, giá trị hoàn toàn tương đương với Ly Sơn Long Nhãn Hoa Chi của Sở Vân lúc trước. Chỉ là hiện tại, linh quang Tiêu Yến đã đạt tới thừa nhận cực hạn, tạm thời không thể vận dụng ba bảo vật
này, trước tiên chỉ có thể thu lại.
- Ồ? Có người!
Trên
đường phi hành, Tiêu Yến chợt nhìn thấy phía trước không xa xuất hiện
một thân ảnh. Phong tư người này ngông nghênh, một thân hắc y, đeo một
chiếc mặt nạ quỷ dị mà tinh mỹ. Hắn chắp hai tay về phía sau lưng, lẳng
lặng đứng đó không nói một lời.
Trong lúc nhất thời mang đến cho Tiêu Yến một loại trùng kích tâm linh mãnh liệt.
Tựa như thần bí nhân này chính là trung tâm của vũ trụ, nhật nguyệt vận
chuyển xoay chung quanh hắn, thiên địa bị hắn dẫm đạp dưới chân.
- Ha ha, rốt cục người đầu tiên cũng đã tới…
Sở Vân chứng kiến thân ảnh này, lập tức cười lạnh một tiếng, lén dặn dò Tiêu Yến.
- Mặc kệ hắn, cứ thế bay qua.
- A!
Tiêu Yến đối với Sở Vân nói gì nghe lấy, lập tức dời ánh mắt đi, thay đổi phương hướng phi hành.
Dạ Đế buồn bực.
Hắn nhìn Tiêu Yến bay đi, im lặng không nói lời này. Hắn chính là muốn hấp
dẫn lực chú ý của thiếu nữ, sau đó dùng ngôn ngữ đả động nàng, thu nàng
làm môn hạ. Nhưng thực không ngờ mị lực cá nhân mà hắn mười phần tự tin
lại không hấp dấn được thiếu nữ này, ngược lại làm cho nàng thay đổi
phương hướng, chạy ra xa khỏi mình.
Dạ Đế sờ lên trên chiếc mặt
nạ đeo ở trên mặt, là thứ này làm hỏng việc sao? Ngẫm lại cũng đúng,
chiếc mặt nạ này ngăm đen, đích xác là mang đến khí tức khủng bố, khó
trách Tiêu Yến lại bỏ chạy.
- Bất quá, ngươi cho rằng cứ như vậy là đã chạy khỏi được tay ta rồi sao?
Dạ Đế hừ nhẹ một tiếng, trong phút chốc thân ảnh liền biến mất.
- Sư phụ người kia lại xuất hiện!
Một lát sau, Tiêu Yến lần nữa thấy Dạ Đế.
- Thật đúng là chưa từ bỏ ý định? Ha ha, ta hiểu rồi, xem ra Đế Hoàng Cửu châu không đồng tâm. Không cần sợ, lần này cứ trực tiếp bay qua mặt.
Sở Vân cười nói.
Dát dát dát…
Trớ Chú Nha vui sướng kêu lên, công khai bay qua đỉnh đầu Dạ Đế.
Dạ Đế.
- ...
- Ha ha, thiếu nữ này quá cá tính rồi!
Tam hoàng tứ đế một mực theo dõi chứng kiến Dạ Đế kinh ngạc, trên mặt đều tràn đầy vui vẻ.
- Xem ra chúng ta vẫn còn có hy vọng.
Trong mắt Hủ đế lóe lên tinh mang. Theo thứ tự hắn xếp thứ ba, thứ hai là Minh Đế.
- Hừ!
Dạ Đế phất tay áo, xuất ra Hóa Đạo Chi Quang. Mặc kệ tam hoàng tứ đế dùng
đạo pháp gì, quan sát tình cảnh tại đây đều sẽ bị Hóa Đạo Chi Quang phá
hủy.
- Hừ, Dạ Đế này chả có chút hài hước gì cả...
- Không thú vị!
- Lại có Thương Viêm Thần Ma xông qua ba cửa ải, chúng ta đi tiêu diệt
chúng. Dạ Đế cũng không dám đùa giỡn vi phạm minh ước đâu.
- Minh Đế, ngươi không đi sao?
- Ta không đi, có các ngươi ra tay, một đám Thương Viêm Thần Ma tình tính là cái gì? Lần này ta tuyệt đối không tranh giành!
Chúng Đế Hoàng biến mất, chỉ còn Minh Đế lẳng lặng đứng đó. Khóe miệng hắn nhếch lên nở một nụ cười ý vị thâm trường.
- Sở Vân, thì ra là ngươi...
…
Trớ Chú Nha mở hết tốc độ, toàn lực bay về phía trước. Tiêu Yến miệng đắng
lưỡi khôi, trái tim đập loạn xạ. Dạ Đế mang lại cho nàng áp lực quá lớn, Đế uy nhàn nhạt cũng đã khiến cho tâm thần thiếu nữ tràn ngập cảm xúc
kinh hoàng. Dù nàng biết rõ có sư phụ bên người nhưng vẫn không ngăn cản được cảm giác này. Bởi vì cảm giác này phát ra từ bản năng sâu thẳm
nhất trong mỗi con người, chính là linh quang song
phương chênh lệch quá lớn, tạo thành linh quang áp chế.
- Nhanh, bay nhanh lên một chút.
Tiêu Yến thúc giục Trớ Chú Nha đã dốc hết toàn lực.
- Tiểu nha đầu, có chút ý tứ, bất quá còn chưa hạ xuống cho bản đế.
Bỗng nhiên sắc mặt thiếu nữ biến thành tái nhợt.
Thanh âm Dạ Đế vang vọng bên tai nàng.
Một giây sau, linh áp Đế Cấp bàng bạc bao phủ khắp không gian.
Trớ Chú Nha kêu thảm một tiếng, tựa như chuột gặp mèo, ngã thẳng từ trên
không xuống dưới đất. Tiêu Yến không kịp chuẩn bị, chỉ kịp hét lên một
tiếng, mắt thấy sắp ngã bổ nhào xuống mặt đất. Cú ngã này nhẹ cũng phải
gãy vài cái xương. Nhưng Tinh Quỷ Hồn Giới chợt tràn ra ánh sáng màu lam trong suốt, bao trùm lấy thiếu nữ, khiến cho tốc độ rơi xuống của nàng
giảm xuống, bình yên hạ xuống mặt đất.