Sau bốn ngày lênh đênh trên biển, đám người Sở Vân cũng bước chân tới đất Đôn Hoàng quốc.
- Ở đây hẳn là một đoạn trong bờ biển Điền Binh. Ở đây rất gần với thành
trì ven biển, là Thành Trân Châu. Chúng ta từ Thành Trân Châu, thông qua cánh cửa bí mật Bảo Thạch, truyền tới Thành Trớ Chú. Nơi đó hẳn là có
một chợ đêm, đang buôn bán giấy thông thành vào Thành Cổ. Muốn đi Sa
Nhãn ở Đôn Hoàng, phải có giấy thông hành vào Thành Cổ.
Sở Vân
nói xong, thu tấm bản đồ lại, nhét vào trong người. Hắn đứng ở tại chỗ,
nhìn ba mươi vị tiên phi ở bên cạnh, nhẹ nhàng nhíu mày.
- Vậy đi thôi, còn đứng đây làm gì? Thành Trân Châu ở hướng nào?
Hồng Thường Tiên Tử cảm thấy khó hiểu hỏi.
Sở Vân lắc đầu thở dài:
- Mọi người đều quốc sắc thiên hương, xinh đẹp tựa thiên tiên như vậy,
chỉ cần một người xuất hiện, cũng làm cho người khác chú ý. Hiện nay có
đến ba mươi người, ta sợ nếu tới Thành Trân Châu, sẽ khiến người ta chen chúc tới nhìn. Điều này đối với kế hoạch tìm báu vật của ta sẽ vô cùng
bất lợi. Các ngươi đều trở lại Cực Nhạc Hoan Hỷ Thuyền. Ta mang theo
thuyền, dọc đường đi, các ngươi cũng đều có thể tận mắt tìm hiểu, chính
tai nghe được.
- Không phải chứ? Trở lại thuyền sao? Ta ở trong Cực Nhạc Hoan Hỷ Thuyền đã mấy nghìn năm, khó chịu muốn chết.
Lúc này, Hồng Thường Tiên Tử liền mở miệng, nũng nịu oán giận nói.
- Sở Vân công tử nói vậy, cũng không phải là không có đạo lý. Nhưng tỷ
muội chúng ta cũng muốn tự mình trải qua mọi việc, lĩnh hội được sự phồn hoa của nhân gian. Như vậy đi, tỷ muội chúng ta chỉ xuất hiện một
người, đi cùng với công tử. Cách một thời gian, lại thay một người khác.
Người nói chính là Phi Dương tiên tử.
Toàn thân nàng mặc bộ váy màu vàng nhạt, thanh thoát ấm áp. Bên hông là một
đai lưng bằng gấm màu trắng ngọc mềm mại. Nhìn nàng rất trong sáng, hiểu biết. Nàng búi tóc. Mái tóc đen dày cắm một con bướm vàng nạm ngọc,
càng nhìn càng rực rỡ. Giữa trán nàng có điểm một chấm đỏ, làm nàng càng thêm kiều diễm. Nàng có một đôi mắt trong suốt như nước, lông mi dày
hình như bàn chải. Lúc này, nàng đang duyên dáng
yêu kiều, nhìn
Sở Vân, đôi môi non mềm như cánh hoa hơi nhếch lên, mỉm cười, lộ ra một
sự hấp dẫn. Khiến toàn thân nàng như có ánh nắng chiếu vào người, càng
hiện ra sự khả ái.
- Không được.
Sở Vân lắc đầu. Hắn rất
muốn để tất cả các nàng đều trở lại Cực Nhạc Hoan Hỷ Thuyền. Tốt nhất là ngay cả một người cũng không được đi. Thế nhưng các nàng đều rất kiên
trì. Cuối cùng bọn họ đã thỏa thuận được, mọi việc sẽ tiến hành theo như ý kiến của Phi Dương tiên tử.
Hồng Thường Tiên Tử là người đầu
tiên được giữ lại. Hai mươi chín người còn lại thì trở về Cực Nhạc Hoan
Hỷ Thuyền. Mô hình Cực Nhạc Hoan Hỷ Thuyền bị Sở Vân cất trong ngực, cứ
như vậy dọc đường đi đường, các tiên tử này cũng có thể tận mắt thấy
được được mọi chuyện xảy ra.
Đôn Hoàng quốc là vùng đất sa mạc,
chủ yếu chỉ có Sa mạc. Trung tâm đất nước là một giải đất cằn cỗi,
Chuyến này, Sở Vân muốn đi Sa Nhãn ở Đôn Hoàng, ngay vị trí trung tâm.
Thành Trân Châu chỉ nằm gần biển, đất đai màu mỡ, phong cảnh tuyệt đẹp.
Gió
biển thổi vào cây dừa, cây cọ. Trong vẻ xanh tốt của cây cối, hiện lên một thành trì màu trắng. Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, phát ra
ánh sáng trắng lung linh, thật giống như một viên trân châu thật lớn của trời đất. Cũng bởi vậy, nơi này mới được gọi là "Thành Trân Châu".
Tuy rằng chỉ có Hồng Thường Tiên Tử đi cùng, nhưng khi Sở Vân tiến vào Thành Trân Châu, vẫn tạo ra một chấn động rất lớn.
Hồng Thường Tiên Tử kiều diễm, mắt ngọc mày ngài, vô cùng mỹ lệ. Những đường cong trên cơ thể tỏa ra khí tức đầy mê hoặc. Trên đường đi, trang phục
của Hồng Thường lay động, giống như móng vuốt của con mèo nhỏ, cong lại
trong lòng mọi người.
Điều khiến vô số nam nhân vừa ham muốn lại
vừa đố kỵ chính là, Hồng Thường Tiên Tử rõ ràng là hoa có chủ. Nàng ôm
chặt lấy cánh tay trái của Sở Vân, thân thể kề sát, dáng vẻ vô cùng thân thiết giống như người vợ nhỏ chìm đắm trong hạnh phúc.
- Đây là nữ tử mỹ lệ biết bao!
- Trời ơi, ta đã có thể thấy tiên nữ rồi sao?
Rất nhiều người kinh ngạc kêu lên. Rất nhiều nữ tử thấy Hồng Thường Tiên
Tử, cũng không khỏi im lặng cúi đầu, tự thẹn không bằng người.
- Phì! Một đóa hoa tươi cắm trên bãi phân trâu.
Có rất nhiều nam tử, thấy Sở Vân và Hồng Thường Tiên Tử dắt tay đi đến, đều cảm thấy tức giận.
Rất nhiều người rục rịch, thế nhưng thấy thân thể Sở Vân to lớn tráng kiện, ánh mắt sắc bén, cơ thể cứng như sắt thép, cũng sáng suốt kiềm chế rung động trong lòng.
Mặt Sở Vân không chút biểu cảm, nhưng lại thầm cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra.
Rất rõ ràng, hắn đã đánh giá thấp mị lực của Hồng Thường Tiên Tử, phiền phức này thực sự không thể tránh được.
Quả nhiên, không ngoài dự đoán của hắn, vừa mới vào thành chưa được bao
lâu, một đám đông binh sĩ bỗng nhiên dũng mãnh tiến đến, bao vây lấy bọn họ.
Vẻ mặt Sở Vân đầy nghiêm trọng, Hồng Thường Tiên Tử lại giả vờ như đang sợ hãi, cánh tay ôm hắn lại càng chặt hơn nữa.
- Có trò hay để xem rồi.
Trong Cực Nhạc Hoan Hỷ Thuyền, hai mươi chín vị tiên phi, còn sợ không loạn, đều rất hưng phấn.
Đám lính này có mang trang phục của Đôn Hoàng quốc. Trong tay bọn họ cầm
đao, trên đầu quấn khăn, với làn da màu đồng, ánh mắt hung hãn tàn nhẫn, đằng đằng sát khí. Đây là một nhóm binh sĩ tinh nhuệ đã từng ra chiến
trường, mắt từng thấy máu.
- Thế nào, đao kiếm, tinh binh của
Thành Trân Châu ta không tồi sao? Chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, không
chỉ những người này, ngay cả quân đội đóng ở ngoài thành, cũng có thể
điều động tới được. Ngàn vạn lưỡi dao chém xuống người các ngươi, sẽ
chém bọn ngươi thành thịt nát nhừ để nấu.
Một giọng nói đầy ngả
ngớn truyền đến. Bọn lính bỗng nhiên tách ra làm hai, để lại một lối đi. Một công tử mặc y phục màu trắng, mắt hoa đào, cử chỉ lỗ mảng xuất hiện trước mắt Sở Vân.
- Tiểu mỹ nhân, theo ta đi. Ta chính là thành
chủ của Thành Trân Châu. Ngươi theo ta cả đời, thoải mái uống rượu ca
hát. Nếu ai dám chọc giận ngươi, ta chỉ cần vung tay lên, hung binh xuất động, con mẹ nó, liền diệt chín tộc!
Ánh mắt của hắn vô cùng
nóng bỏng không chút kiêng nể gì nhìn khắp người Hồng Thường Tiên Tử,
cuối cùng mới nhìn xuống cánh tay của Hồng Thường Tiên Tử đang khoác
trên tay Sở Vân.
- Ngươi!
Hắn hừ lạnh một tiếng, ngón tay chỉ vào Sở Vân, nói đầy miệt thị.
- Nhóc con, mau cút đi. Mặc kệ trước đây ngươi và tiểu mỹ nhân đã từng có quan hệ gì. Hiện tại ở trước mặt ta, quan hệ gì cũng không còn. Thừa
lúc tâm tình lão tử còn tốt, thì mau cút đi. Nếu không cút, ta sẽ chém
ngươi thành thịt nát!
- Ngươi ngoại trừ chém người thành thịt nát, còn có thể làm được cái gì?
Hồng Thường Tiên Tử phong tình vạn chủng liếc mắt nhìn Sở Vân liếc, sau đó đầy vẻ hứng thú nhìn thành chủ Thành Trân Châu hỏi.
Chắc chắn là nàng cố ý. Thoáng một cái, thoát khỏi áp lực từ xa xưa tới nay, với tính tình của nàng, gặp phải một việc hưng phấn như vậy mà không
phát tiết, thật sự không phải là Hồng Thường Tiên Tử.
- Ôi chao... Tiểu mỹ nhân của ta thật xinh đẹp.
Thành chủ Thành Trân Châu vừa thấy Hồng Thường Tiên Tử nhìn mình, nhất thời
ba hồn bảy vía đã đánh mất một nửa. Hắn cười một nụ cười đầy dâm đãng
nói:
- Ngoại trừ chém thành thịt nát ra, ta còn có thể khiến ngươi vui vẻ đến mức không kềm chế được.
- Vô sỉ!
Sắc mặt Hồng Thường Tiên Tử liền lạnh lùng, nhưng ngay sau đó lại thay đổi
thái độ, lay cánh tay Sở Vân, mở đôi môi đỏ mọng nũng nịu nói.
- Lang quân, chàng ra tay dạy cho hắn một bài học đi.
- Ta sẽ không ra tay. Hồng Thường, náo loạn như vậy còn chưa được sao? Tự mình xử lý chuyện này đi.
Sắc mặt Sở Vân cũng lạnh xuống. Hắn không thể khuất phục cho sắc đẹp như
vậy, lại càng không để Hồng Thường Tiên Tử nói dăm ba câu mà dùng tới
thương đao.
- Lang quân...
Hồng Thường Tiên Tử gọi, thân thể của những nam nhân có mặt ở đây đều mềm ra.
Sắc mặt Sở Vân càng thêm lạnh lùng, rút cánh tay của mình về, xoay người bỏ đi.
- Hả? Ngươi còn muốn đi? Diễn một vở kịch, rồi muốn trở về gọi cứu binh
sao? Các ngươi diễn dở như vậy, tưởng đầu ta là đầu heo sao!
Thành chủ Thành Trân Châu gào lên, ánh mắt hung ác.
- Ta biết các ngươi là du hiệp, các ngươi thuộc bang phái nào? Nói thật
cho các ngươi biết, trong các môn phái như Thiết Huyết Minh, Thiên Sát
bang, Hồi Mộng Các vân vân, ta đều có bạn tốt tri giao. Ta sở hữu một
vạn năm nghìn đại quân, sáu trăm loan đao tinh binh! Lão đa của ta là Lý Cương, là tả quân sư Thượng quan đại nhân Phong Dạ. Các ngươi dám chống đối với ta, chính là muốn chết!
- Hả? Ngược lại, ta muốn xem ai sẽ chết trước!
Sở Vân quay mạnh người lại, rút Túy Tuyết Đao ra.
Ầm!
Trong chớp mắt, ánh mắt của mọi người vô cùng kinh hãi, thanh đao sáng như
tuyết bay vút lên, hầu như muốn chọc mù hai mắt của những người xung
quanh!
Đao khí bàng bạc, mạnh mẽ lan ra, quét ngang bốn phương
tám hướng. Loan đao tinh binh vốn đang vây quanh Sở Vân, thân thể bay xa mấy trượng, sau đó như bao tải, ầm ầm rơi xuống trên mặt đất. Kẻ bị
chết không thể chết lại.
- Ngươi, ngươi thực sự dám ra tay?
Chỉ còn lại duy nhất Thành chủ Thành Trân Châu. Hắn té ngã trên mặt đất,
toàn thân run rẩy. Ngón tay chỉ vào Sở Vân, trên mặt tràn ngập vẻ khó có thể tin được.
- Ngươi chờ đấy. Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Hắn lớn tiếng thét gào, gọi ra một yêu binh, tay chân cùng sử dụng, xoay người bỏ chạy.
- Quần áo lụa ngay cả Linh Yêu cũng không có!