Chí Tôn

Chương 59: Q.2 - Chương 59: Hung uy cái thư viện, Trữ gia chủ cười to (thượng)




Được rồi, Sở Vân! Ngừng tay, ngừng tay cho ta!

Trữ Y Y cũng không nhịn được, lớn tiếng gào to.

- Sở Vân, không nên đánh nữa, đánh tiếp sẽ xảy ra tai nạn chết người!

Thanh âm Mã Hữu Tài không tự chủ run run.

- Sở Vân, có chuyện gì nói chuyện tử tế với nhau, đều học cùng thư viện, hà tất phải như vậy?

Vệ Khiếp bình thường luôn hoành hành ngang ngược, lúc này cư nhiên đứng ra làm người giải hòa.

- Hà tất phải như vậy? Hừ, hắn khiêu chiến ta, dụng tâm khó lường, thực sự cho rằng ta yếu hắn mạnh, muốn lợi dụng người ta gặp khó khăn. Loại tiểu nhân âm trá này, không được nuông chiều.

Sở Vân cười nhạt, kỳ thực trong lòng thấy rõ.

Bang bang phang, tiếp tục đánh một trận, đánh Hoa Anh rơi vào hôn mê, miệng sùi bọt mép.

Mọi người tiếp tục khuyên, thanh thế dần dần hình thành sóng triều. Hoa Anh quá thảm rồi, giống như con gà con bị đại ác ma Sở Vân tùy ý chà đạp đùa giỡn, dẫn phát tâm đồng tình của mọi người.

- Hử?

Sở Vân nhướng mày, ánh mắt lãnh liệt đảo qua mọi người.

Quần chúng nhất thời rùng mình một cái, trong nháy mắt cảm giác giống như chính mình đang rơi vào trong băng thiên tuyết địa.

Toàn trường yên lặng không chút tiếng động.

Sở Vân cũng không động thủ tiếp, tay trái vung lên, coi thân thể Hoa Anh giống như bao tải, vứt ra ngoài.

Sau đó, hắn móc một tập giấy ước chiến trong người, thản nhiên nói:

- Tiếp theo bắt đầu rút thăm, tiến hành mười lần khiêu chiến ngày hôm nay.

- Ta có việc bận!

- Ai muốn đối chiến với ngươi, con mẹ nó đầu có bệnh.

Giờ khắc này, trong lòng mọi người như có tâm hữu linh tê, đều điên cuồng hét lên trong lòng.

- Ta chịu thua!

Không biết là ai, đột nhiên kêu lên một tiếng như vậy, khiến mọi người xung quanh giật nảy mình.

- Ta cũng chịu thua rồi!

- Ta cam bái hạ phong!

- Chờ ta tu luyện thành công, trở lại khiêu chiến!

Rất nhiều người để lại một câu “ngoan thoại”, sau đó xám xịt rời đi. Càng nhiều người trực tiếp chịu thua tại chỗ, ngược lại trở thành hình tượng thẳng thắn thành khẩn.

- Nhiều người như vậy, không dễ làm, kêu loạn!

Sở Vân nhíu mày:

- Như vậy, đổi lại cách nói, ai khiêu chiến với ta!

Toàn trường yên lặng như chết, không có bất cứ ai dám đứng ra.

Có người dùng ánh mắt chờ mong nhìn chằm chằm vào hai người Mã Hữu Tài, Vệ Khiếp.

Hai người này mắt nhìn mũi, mũi nhìn tai, tai nhìn tâm, đối với vô số ánh mắt kia như không cảm thấy.

Trữ Y Y run rẩy toàn thân, cũng không tiếp tục đứng đây, lặng lẽ quay đầu rời đi.

Sau đó là hai người Mã Hữu Tài và Vệ Khiếp, một mặt luôn miệng kêu “Y Y”, một mặt nhanh nhẹn thối lui thật nhanh.

Trong khoảng khắc, một dòng người liên tiếp từ xung quanh đấu trường giữa núi chảy ra ngoài đấu trường. Đội quân thảo phạt tan rã, trong nháy mắt đã không còn dư lại bất cứ người nào.

Mọi người đang xem cuộc chiến nghẹn họng nhìn trân trối, nguyên bản một hồi đại chiến vô cùng đáng chờ mong trở thành trò cười.

- Thế thành rồi!

Nhan Khuyết đứng một chỗ bàng quan, mắt thất tình cảnh này, tinh quang trong mắt chợt lóe.

Kim Bích Hàm nuốt một ngụm nước bọt, mặc dù là thân nữ nhi cũng cảm thấy cuộc chiến này nhẹ nhàng vui vẻ đầm đìa, kẻ khác sục sôi nhiệt huyết.



Ba!

Chiếc chén bạch ngọc Thanh Hoa thượng đẳng bị Trữ Y Y ném xuống dưới mặt đất, trở thành vô số mảnh vụn.

Rầm rầm…

Các lọ nước hoa son phấn trên bàn bị cánh tay trắng mịn của nàng lướt qua, tất cả đều rơi xuống đất, không thể dùng lại.

Rắc rắc…

Nàng tiện tay nắm lấy chiếc gương trước mặt, ném sang bên cạnh, mặt kính trang điểm tinh mỹ bị đạp thành mảnh nhỏ.

- Sở Vân!

Sắc mặt Trữ Y Y dữ tợn, hai tay nắm chặt, cảm thấy trong ***g ngực nghẹn một cỗ uất khí, làm thế nào cũng không phát tiết ra được.

Nếu như nàng không đi thi cũng thôi, trần đầy hy vọng cõi lòng chờ, kết quả lại hoàn toàn tương phản với tưởng tượng của nàng.

Hy vọng càng lớn, thất vọng càng lớn.

Khiến nàng cảm thấy phiền toái nhất chính là, ngay cả Hoa Anh cũng không thể đánh bại được Sở Vân, thư viện này chỉ sợ sau này đến phiên Sở Vân hắn xưng vương xưng bá rồi!

Trữ Y Y càng nghĩ càng giận, trong ngực giống như có lửa đốt, tâm huyết không thể bình tĩnh được.

- Y Y, đừng động can hỏa thương thân!

Mã Hữu Tài phía sau, vẻ mặt tràn đầy yêu thương khuyên bảo.

- Đúng vậy. Hà tất phải sinh khí lớn như vậy đây? Hoa Anh thất bại là bởi vì hắn suy đoán sai lầm nghiêm trọng. Kỳ thực ta đã sớm nhìn hắn không vừa mắt rồi. Chung quy nắm một cây quạt, vẻ mặt đặc yêu khí, không giống nam nhân!

Vệ Khiếp một mặt an ủi, một mặt bỏ đá xuống giếng đối với Hoa Anh.

Trữ Y Y càng cảm thấy phiền muộn, cỗ xao động trong lòng làm cách nào cũng không thể bình tĩnh lại được. Tà tà liếc mắt nhìn hai người, bật thốt nói:

- Không giống nam nhân, hai người các ngươi là nam nhân, vì sao không đi khiêu chiến Sở Vân?

- Này…

Sắc mặt Vệ Khiếp cứng đờ, tuy rằng hắn không muốn thừa nhận, thế nhưng trong lòng hắn biết, chính mình sợ. Sở Vân quá mức hung mãnh, ngay cả Hoa Anh cũng bị ngược đãi như vậy, không có chiến ý, làm sao có thể hạ trường chiến đấu.

Lúc trước Mã Hữu Tài vẫn luôn luôn kêu gào, muốn tìm Sở Vân đấu một trận, hiện tại sau khi nhìn thấy trận đánh hôm nay, loại suy nghĩ này nhất thời tan rã ầm ầm. Thở dài nói:

- Trải qua trận đánh này, Sở Vân như mặt trời đang trưa, Hoa Anh muốn đánh hắn, kết quả ngược lại trở thành đá kê chân, thành tựu uy thế cho Sở Vân, chính là thời điểm khí thế như hồng. Hiện tại chúng ta hẳn là tránh né phong mang, đợi khi khi thế của hắn suy sụp,

như vậy mới làm ít công to.

Trữ Y Y cười cười một tiếng, biểu tình như trào phúng, như cười khổ:

- Ngay cả dũng khí khiêu chiến còn không có, còn nói chuyện tương lai gì đây? Y Y mệt mỏi, sẽ không tiễn hai vị!

Cũng trực tiếp hạ lệnh trục khách đối với Mã Hữu Tài, Vệ Khiếp.

Hai người nhếch miệng, miễn cưỡng cười gượng một tiếng, không thể làm gì khác hơn là lui ra ngoài.

- Hừ! Vật gì vậy, chỉ là có điểm tư sắc mà thôi!

Ra khỏi cửa, Vệ Khiếp nhịn không được, sắc mặt âm trầm.

- Thực cho rằng có điểm tư sắc đã có thể sai phái ta giống như chó săn? Trữ Y Y, thảo nào Sở Vân cự tuyệt ngươi. Nếu không phải nhìn vào tài phú Trữ gia đảo các ngươi, hừ…

Sắc mặt Mã Hữu Tài cũng không tốt, hai mắt chợt lóe âm mang, liếc mắt nhìn phòng tốc phía sau, lúc này mới xoay người rời khỏi.

Trữ Y Y một mình trong phòng, thất hồn lạc phách.

Nàng hận Sở Vân, không lúc nào không muốn chèn ép hắn. Đoạn thời gian trước gia tộc gửi thư tới, cũng thay đổi sách lượng mời chào thân cận, hy vọng nàng tận lực áp chế tốc độ phát triển của Sở Vân.

Thế nhưng, áp chế không được a!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.