Hắn đưa tay vỗ vào tiên nang, lập tức bay ra một đàn châu chấu thật lớn.
- Sư tôn tha…
Tên đồ đệ sợ hãi há miệng kêu lên. Chỉ mới nói được ba chữ, đàn châu chấu
đông đảo đã bao trùm toàn thân hắn, không ngừng cắn nuốt thân thể hắn.
Đồng thời, những con châu chấu thông qua miệng, mũi, hai lỗ tai hắn chui vào trong cơ thể, cắn xé lục phủ ngũ tạng của hắn.
Hắn ngay cả
tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra. Hầu như trong nháy mắt đã
triệt để biến mất. Đàn châu chấu đã ăn sạch toàn bộ huyết nhục cùng
xương cốt của hắn.
- Ha ha ha… Đây là cái giá của việc dám mạo phạm ta!
Đông Dâm cười âm hiểm không ngừng, vừa rồi phát tiết một trận, rốt cục chậm rãi bình tĩnh lại.
Hắn thu hồi đàn châu chấu, quay đầu sững sờ nhìn vách tường đạo lý trước mặt, ánh mắt cực kỳ phức tạp:
- Thực sự là không cam lòng a, kẹt tại một bước cuối cùng này. Ta không
phục! Ta sẽ không bỏ qua! Chiếc nhẫn chưởng môn Thần Thâu Môn… Chủ nhân
cuối cùng
hẳn chính là Thổ Hành Thần Sưu. Hừ! Tên vương bát đản
này, tên gia hỏa khốn khổ vì tình này! Chết cũng không bình thường mà
chết, lại còn mang chiếc nhẫn chưởng môn đi chôn cùng. Một ngày nào đó,
Tất Diệu Xá ta tìm được nơi táng thân của ngươi, nhất định sẽ nghiền
xương cốt của ngươi thành tro tàn!
Hắn lại thấp giọng chửi bới phát tiết một hồi, lúc này mới chậm rãi bước ra ngoài.
Nhưng rất nhanh, hắn lại chợt dừng bước lại.
- Chờ một chút! Loại nhẫn chưởng môn này cũng là vật dễ hư hao. Nơi bố
cục truyền thừa của Đa Tình Vương, ngoài việc tìm kiếm truyền nhân, còn
muốn vì Thần Thâu Môn làm một phần bảo hiểm. Nếu Thần Thâu Môn suy yếu,
hậu nhân liền có thể dùng phần truyền thừa này, một lần nữa quật khởi.
Nếu ta là Đa Tình Vương, tại sao lại không nghĩ đến tình huống chiếc
nhẫn Chưởng môn bị hủy đây?
Đông Dâm rốt cuộc vẫn là cường giả Quân cấp, linh quang thực sự dư thừa, rất nhanh đã nghĩ tới chỗ không hợp lý.
Hắn nhanh như thiểm điện xoay người, một lần nữa đối mặt với vách tường đạo lý vô hình. Lúc này đây, hắn không còn lỗ mãng cất bước tiến về phía
trước, mà tản mát ra linh quang dao động, tiến hành khai thông.
Một nỗi sợ hãi lần vui mừng rất nhanh hiện lên trên mặt hắn.
- Quả nhiên!
Hắn hét lớn:
- Ngoại trừ chiếc nhẫn chưởng môn, còn một tiêu chuẩn khác, nội dung cụ thể là…
Cảm nhận thêm một lát, hắn biến sắc, khóe mắt co rút, chửi ầm lên:
- Đa Tình Vương chết tiệt! Đây là cái điều kiện gì?
Không ngờ lại bắt phải tìm được tình nhân của mình, hai người yêu thương lẫn
nhau, hôn nhau thắm thiết trước vách tường đạo lý… Con mẹ nó! Ta tốt
nhất vẫn nên tìm kiếm chiếc nhẫn chưởng môn là được rồi!
Điều kiện này, đối với Đông Dâm mà nói, quả thực là sự châm chọc cay độc.
Hắn có thể sử dụng các thủ đoạn, chiếm đoạt thân thể nữ tử, nhưng mãi mãi không thể nào chiếm được chân tình của các nàng.
Ngược lại tìm kiếm chiếc nhẫn chưởng môn bị thất lạc, khả năng thu được thành công còn cao hơn.
- Chiếc nhẫn chưởng môn, ta nhất định phải tìm được ngươi!
Vừa nổi lên hy vọng, kết quả lại càng thất vọng nhiều hơn khiến Đông Dâm
nhịn không được ngửa mặt lên trời gào to một tiếng, phát tiết phiền muộn trong lòng.
- Hừ! Đông Dâm! Ngươi còn muốn có được chiếc nhẫn chưởng môn, thực sự là si tâm vọng tưởng!
Thanh âm lãnh đạm của Sở Vân nhẹ nhàng vang lên trong huyệt động.
- Kẻ nào?
Tóc gáy Đông Dâm lập tức dựng đứng lên, sợ hãi kêu lên một tiếng.
Đồng tử hắn mạnh mẽ co rút lại, thập phần khiếp sợ!
Không ngờ có người cứ vậy tiếp cận hắn, trong khi hắn vẫn luôn cảnh giác,
toàn bộ quá trình đều dùng đạo pháp tra xét mà vẫn không thể phát giác.
Đây là thần thánh phương nào?
Sau một khắc, cảnh tượng trước mắt hắn xảy ra biến hóa cực lớn.
Hắn bị hấp thu đến giữa không gian trận pháp, có ba người xuất hiện trước
mặt hắn, hai nam một nữ. Khi nhìn rõ đối phương, trong lòng hắn lại lập
tức bình tĩnh lại.
- Hừ! Ta còn tưởng ai, thì ra là Đôn Hoàng công chúa! Hai tên này là tùy tùng của ngươi sao?
Hình tượng Sở Vân đã thay đổi lớn, khiến Đông Dâm cũng không nhận ra, mà toàn bộ ánh mắt hắn tập trung trên người Kim Bích Hàm.
- Tiểu nữ oa, trước đây vài ngày ta còn đang suy nghĩ, thời gian tới có
nên nếm thử tư vị mới mẻ của quốc chủ Đôn Hoàng tương lai hay không.
Không ngờ ngươi cư nhiên lại chủ động đưa tới cửa.