Chí Tôn

Chương 2: Q.7 - Chương 2: Khởi hành (hạ)




- Không phải, không phải.

Thư Thiên Hào mỉm cười đầy thâm ý:

- Ai nói không có người thừa kế? Đợi nhi tử của ta là con có con nối dòng, nghĩa phụ sẽ bồi dưỡng hắn thành người nối nghiệp. Đây cũng chính là việc quan trọng mà nghĩa phụ gọi con tới để nói chuyện, Kim Bích Hàm là một hài tử tốt, con đừng bao giờ phụ nàng. Nghĩa phụ nghĩ, chắc phải gác lại chuyện ở Đan Châu, con và Kim Bích Hàm thành thân, động phòng, rồi hãy đi cũng không muộn.

- Cái này...

Sở Vân chần chờ một chút, cuối cùng chậm rãi lắc đầu. Đối với Kim Bích Hàm, trong lòng Sở Vân cũng có mấy phần khổ não.

Chuyện với Cực Lạc Tiên Phi vẫn như tảng đá đè nặng trong lòng hắn. Hắn cũng không nghĩ sẽ giấu diếm chuyện này với Kim Bích Hàm.

Cũng không thể thành thân, động phòng, rồi bỏ Kim Bích Hàm mà đi. Đây là việc làm không có trách nhiệm.

Hắn cần phải nói hết chuyện này cho Kim Bích Hàm, hắn không muốn dùng sự lừa dối để đổi lấy tình yêu.

Kể lại hết sự thật, đổi lại là những giọt nước mắt thương tâm của Kim Bích Hàm.

Gió biển mùa hè đẩy từng cơn sóng biển đánh lên bờ cát trắng tinh. Lúc này, chỉ có hai người Sở Vân và Kim Bích Hàm.

Cả hai đều thẳng thắn thành khẩn với nhau.

Kim Bích Hàm ngóng nhìn mặt biển xanh biếc, môi mím lại thật chặt.

Kiêu ngạo như nàng, khóc không thành tiếng, chỉ là nước mắt như những hạt châu, lăn dài từ hốc mắt trong theo má ngọc chảy xuống.

- Bích hàm...

Sở Vân vô cùng đau xót, cũng vô cùng hổ thẹn. Dang rộng đôi tay ôm nàng vào lòng.

Cuối cùng Kim Bích Hàm cũng bậc khóc thành tiếng.

Tuy nàng đường đường là quốc chủ của Đôn Hoàng quốc, quyền cao chức trọng. Hiện nay lại vừa là cường giả Hầu Cấp, tu vi trác tuyệt. Thế nhưng lúc này, những thân phận địa vị này đều lột bỏ hết thảy, chỉ còn lại là một thiếu nữ nhỏ bé yếu đuối.

Tiếng khóc của nàng vô cùng đâu khổ uất ức. Bờ vai thon gầy run lên nhè nhẹ theo từng tiếng nức nở. Giờ khắc này, nàng yếu đuối biết bao, giống như con chim non bị phụ mẫu bỏ rơi, đang run rẩy trong mưa gió...

Lòng của Sở Vân, đè nặng như núi, tâm trạng vô cùng bối rối.

Một lúc sau, Kim Bích Hàm gục đầu vào lồng ngực rộng của Sở Vân, tiếng khóc dần nhỏ lại.

- Xin lỗi, là Bích Hàm không tốt.

Bỗng nhiên nàng lên tiếng, thanh âm có chút khàn khàn, ngữ điệu ai oán khiến Sở Vân đau lòng.

- Phải là ta nói xin lỗi với nàng mới đúng.

Sở Vân thở dài một tiếng, muốn tiếp tục ôm lấy Kim Bích Hàm, không ngờ lại bị nàng nhẹ nhàng đẩy ra.

Nàng hơi lui về phía sau một bước, ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt mỹ lệ chăm chú nhìn chằm chằm Sở Vân:

- Là Bích Hàm không tốt. Người ta bình thường đều có tam thê tứ thiếp, Sở Vân ca ca huynh lại là chủ của một quốc gia trong tương lai, tam cung cục viện tự nhiên là

không thiếu được. Bích Hàm từ nhỏ đã tiếp thu giáo dục lễ điển trong vương thất, sao lại không biết được? Huống chi Sở Vân ca ca huynh chỉ là do bất đắc dĩ, thế cục bức bách, cho dù là Bích Hàm có ở đấy thì cũng phải đồng ý. Chỉ là lúc nãy, ngay khi biết được, trong lòng chua xót khổ sở tựu như sóng biển ùa về, không sao ngăn cản được.

- Bích Hàm nàng...

Nhất thời Sở Vân cũng không biết nói cái gì cho phải.

- Sở Vân ca ca, chuyện huynh nói thực với Bích Hàm. Bích Hàm biết tình ý của Sở Vân ca ca dành cho ta, tương lai cũng cố gắng không đố kỵ. Ài, kỳ thực, chuyện như vậy, Bích Hàm sớm đã chuẩn bị tâm lý rồi. Bích Hàm không mong Sở Vân ca ca một lòng đối với Bích Hàm, nhưng chỉ cần có lòng với Bích Hàm thì Bích hàm cũng đã thỏa mãn rồi.

Kim Bích Hàm rưng rức, lời nói thực sự khiến Sở Vân đau nhói tận tâm can.

- Bích Hàm, ta muốn lấy nàng làm vợ. Ta nghĩ thông rồi, chúng ta hãy đính hôn trước, đợi ta tìm được song thân thì sẽ chính thức làm đại hôn. Nàng thấy thế nào?

- Thế thì Sở Vân ca ca xử trí như thế nào đối với các nàng Cực Lạc Tiên Phi đây?

- Cái này...

- Bọn người Hồng Thường tỷ tỷ cũng là những người rất đáng thương. Các nàng bị luyện chế thành yêu binh, nhưng dù sao cũng là thân nữ tử, đã giao thân thể đưa cho Sở Vân ca ca. Sở Vân ca ca, Bích Hàm hy vọng huynh có thể lập các nàng làm phi tần, cho các nàng một danh phận, tỏ lòng tôn trọng đối với các nàng.

- Bích Hàm, vậy nàng sẽ là hoàng hậu của ta, hoàng hậu duy nhất.

Tin tức Sở Vân và Kim Bích Hàm chính thức đính hôn rất nhanh sau đó liền lan truyền khắp toàn bộ Tinh Châu.

Phàm là người quyền cao chức trọng, nhất cử nhất động cũng đều khiến người khác chú ý. Huống chi là Sở Vân và Kim Bích Hàm lại là kỳ tài thiên tư trác tuyệt, tu vi cao thâm?

- Sở Vân và Kim Bích Hàm đính hôn, ý nghĩa trọng đại. Một bên là thiếu quốc chủ của Chư Tinh Quốc, một bên là người cầm quyền của Đôn Hoàng Quốc. Từ nay về sau, minh ước giữa Chư Tinh Quốc và Đôn Hoàng Quốc sẽ vững bền không gì phá nổi. Lưỡng cường liên thủ sẽ là sự uy hiếp không nhỏ đối với các thế lực quốc đảo khác.

- Sở Vân và Kim Bích Hàm, đúng là tài tử giai nhân, trai tài gái sắc xứng danh đáng mặt.

Nghe nói năm đó, lúc Kim Bích Hàm vẫn còn là công chúa Đôn Hoàng, nữ cải nam trang tiến vào Thiên Ca Thư Viện cầu học đã sống chung với Sở Vân rồi.

Nhất thời, chuyện cũ năm xưa của Sở Vân và Kim Bích Hàm liền lần lượt được khơi dậy, thế nhân bắt đầu lưu truyền cố sự tài tử giai nhân này. Rất nhiều người đều nói chuyện hết sức say sưa, cũng có rất nhiều vì sự thay đổi thế cục tương lai của Tinh Châu mà khổ tâm phỏng đoán.

Nhị Lang Thiên Quân là người đầu tiên đưa quà chúc mừng đến, lão vương gia trong Khổ Đà tự cũng gửi lời chúc phúc, tiểu vương tử Tang Phi của Mông Nguyên quốc lấy danh nghĩa cá nhân sai người dâng lễ vật chúc mừng.

Nhưng những điều này so ra đều kém xa thư chúc mừng của Long Đế, khiến thế nhân phải kinh ngạc không thôi.

- Vô Song Vương: cuộc chiến ở Thiên Không Chi Thành, bại trong tay của ngươi, đợi ngày sau bổn đế chấn chỉnh lại binh lực, sẽ trở lại luận bàn chiến đấu. Nhân sinh nếu không có đối thủ như ngươi, âu cũng là một chuyện đáng tiếc...

Thư chúc mừng công bố thiên hạ, ngoại trừ ý chúc mừng ra thì còn có ước định với Sở Vân, sẽ phân chia bản đồ Tinh Châu làm hai phần, mỗi người một nửa.

- Long Đế cũng đã ký kết khế ước trận doanh với Tinh Thánh, nay đã thành người một nhà, thư này chính là hành động biểu đạt thiện ý của hắn.

Sau khi xem thư xong, Sở Vân mỉm cười cho qua.

Quái Tiên vuốt râu nói:

- Xưa nay, chỉ có thực lực mới có thể được người tôn trọng. Công tử ngươi chiến thắng Long Đế, mặc dù Long Đế cuồng ngạo không phục, nhưng cũng phải thừa nhận sự cường đại của thiếu chủ. Chỉ là hắn công khai thư này cho công chúng, e rằng còn có một tầng hàm nghĩa khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.