Chí Tôn

Chương 179: Q.3 - Chương 179: Không thể áp chế (thượng)






- Tăng Quang Thiêm Thải Đại Long Văn!

Sở Vân kêu nhỏ một tiếng, Túy Tuyết Đao trong tay lập tức bộc phát một luồng đạo khí bàng bạc đến cực điểm.

Đao pháp Đại Long Văn là đạo pháp thượng đẳng, uy lực vốn đã không thể dò xét.

Hôm nay lại được Tăng Quang Thiêm Thải tăng phúc, lực công kích trực tiếp đạt đến cấp độ nửa tuyệt phẩm. Mấu chốt nhất, bản thân Túy Tuyết Đao cũng được đạo pháp Thủy Đức chân thân gia trì. Một đao bổ xuống, như một tòa tuyết phong cao trăm trượng phát sinh tuyết lở, một chiếc đầu rồng bằng băng cực lớn, như một đỉnh băng phong, gầm thét cuốn theo toàn bộ vật chất trong vòng mười trượng. Năm vị thượng tướng chính diện vây công Sở Vân, ba chết hai trọng thương. Đại tướng Nghi Tinh cắn chặt răng, đuôi lông mày trằng như tuyết. Hắn không thể không lui lại, tránh đi phong mang. So sánh với Thiết Ngao cùng Hoàng Hiếu, chiến sự ở đây mới là chủ chiến trường.

Trong một vùng biển có diện tích gần một ngàn dặm, gần một ngàn tàu chiến xảy ra một trận hỗn chiến nảy nửa. Đủ lọai đột chiến thuật đột phá, bao vây... Được triển khai, trên không trung các loại đạo pháp rực rỡ đan xen vào nhau tạo thành một chiếc lưới hỏa lực. Đủ loại đạo pháp từ đại đan hỏa, bạo liệt hỏa, thậm chí là hào đan hỏa còn có thủy tiễn thuật, băng tiễn thuật, phi nham, lạc thạch, phi diệp trảm kích, điện quang nhất thiểm... Trở thành chúa tể của bầu trời. Các loại đạo pháp va chạm trên không trung, hỏa diễm cùng băng sương tề tựu. Có đạo pháp đánh trúng chiến hạm, bị đạo pháp phòng hộ của chiến hạm ngăn cản, bắn ra ánh sáng chói mắt. Một biển bạo liệt đan thành công đánh trúng một tàu chiến hạm. Chỉ nghe thấy ầm một tiếng, sau đó khói lửa ngập trời. Toàn bộ phần boong phía trước của chiến hạm bị thổi bay, tạo ra một cái hố có đường kính một trượng rưỡi. Binh sĩ bất hạnh bị oanh tạc trực tiếp biến thành từng khối than đen, rơi xuống lả tả. Toàn bộ chiến trường bao phủ bởi tiếng gào thét kinh thiên động địa, sĩ khí Thư gia quân như cầu vồng, dũng cảm quên mình, dũng mãnh tuyệt luân. Mà liên quân lại có nhân số đông hơn, lại có ưu thế hỏa lực, mang đến sát thương cực lớn.

Đây là một hồi chiến đấu cân bằng. Song phương đều có ưu thế, đều có nhược điểm. Từ lúc trận chiến bắt đầu đã bước vào trạng thái gay cấn, kịch liệt đến cực đoan. Mỗi giây mỗi phút, trên bầu trời đều che kín ngàn vạn các loại đạo pháp, tràn ngập hung hiểm. Hoàn

cảnh chiến đấu như vậy, thiếu tướng cũng không thể bay lên tác chiến trên bầu trời. Một khi bay lên, kiên trì không được nửa khắc đồng hồ đã bị hỏa lực đánh rớt xuống. Chỉ có tồn tại cấp bậc thượng tướng, đại tướng mới có thực lực chiếm cứ bầu trời, tiến hành kịch chiến.

Trong hơn mười chiến đoàn, trận quyết chiến giữa Thư Thiên Hào cùng đại tướng Chiểu Tạ, Sở Vân giao đấu cùng đại tướng Nghi Tinh là khiến cho chúng nhân chú

mục nhất.

- Sở Vân quá hung mãnh, năm thượng tướng tăng thêm đại tướng Nghi Tinh vẫn không thể át chế nổi hắn.

Chứng kiến một đao Sở Vân đánh chết ba vị thượng tướng, trọng thương hai vị, Nghi Tinh lập tức chủ động thối lui, không dám ngạnh kháng Đại Long Văn. Đám người lãnh đạo liên quân đều tràn đầy hoảng sợ.

- Sở Vân có trong tay hai đầu Linh Yêu, ba vị đại tướng quân ta mỗi người chỉ có một đầu Linh Yêu mà thôi. Nếu đại tướng Trần Bác còn sống... Hoàn toàn có thể áp chế hắn. Nhưng ngay từ đầu, Trần Bác đã bị Sở Vân chém. Trận chiến này rất khó đánh!

- Tiểu Bá Vương cuối cùng vẫn là Tiểu Bá Vương, ai, cái này phải làm như thế nào cho phải?

Tất cả mọi người đều cau mày, mặt mũi tràn đầy ưu sầu. Chứng kiến thế công của Sở Vân như nộ phát Trương Dương, bộ dáng Nghi Tinh liên tiếp bại lui, cũng không biết làm như thế nào mới có thể ngăn cản hắn.

- Nhanh nghĩ biện pháp, nếu còn kéo dài ta sợ đại tướng Nghi Tinh sẽ gặp nguy hiểm.

Trong mấy vị thủ lãnh, có người lo lắng nói.

- Còn có biện pháp nào? Sở Vân dũng mãnh thiện chiến, đơn đả độc đấu ai cũng không phải là đối thủ của hắn! Phải dùng quần công! Quân ta thượng tướng không ít, năm người không được thì sáu người! Sáu người không được thì bảy người!

Có người ác độc nói.

Đây là biện pháp cuối cùng. Liên quân lập tức điều động bảy vị thượng tướng từ khắp nơi trên chiến trường thay cho ba người vừa tử nạn. Liên thủ cùng đại tướng Nghi Tinh, tổng cộng là tám người, vây công Sở Vân. Túy Tuyết Đao của Sở Vân quét ngang một cái, đao khí bàng bạc, đao khí sắc bén như gió tuyết vùng cực địa. Hắn một mình chống lại tám người, thần mãnh vô địch. Một vị thượng tướng trong đó liều lĩnh, bị Sở Vân bắt được sơ hở. Chiến đao lăng không bổ xuống một nhát, tuyết nguyệt thiên trùng!

- A!

Thượng tướng kia hét thảm một tiếng, bị đao pháp đánh trúng, trực tiếp ngã từ trên lưng yêu thú xuống. Máu tươi phun ra như suối, phía trước ngực hắn bị đóng băng toàn bộ, lập tức mất đi sức chiến đấu.

- Cứu ta!

Hắn gian nan kêu cứu, sau đó ầm một tiếng, rơi xuống mặt biển. Hắn bị đao khí nhập thể, toàn thân bị hàn khí đóng băng, không thể đọng đậy. Trong lòng biển chợt xuất hiện một thân ảnh.

- Hắc hắc...

Vương Trạch Long cười đầy âm hiểm, ẩn nấp ở trong lòng biển, yêu binh trong tay hướng cổ họng vị thượng tướng kia quét một vòng. Lập tức máu tươi phun ra như suối, nhuộm đỏ nước biển phía xung quanh. Vị thượng tướng kia trừng lớn mắt, thân hình dãy dụa vài cái, sau đó bất động. Trên khuôn mặt của hắn còn đọng lại tràn đầy bất cam, sau đó từ từ chìm vào đáy biển. Vương Trạch Long cũng không ngừng lại, ngoắc ngoắc tay, tinh binh Hải Giao phía sau lưng hắn lập tức đuổi theo. Công kích liên quân dưới đáy biển, sau đó mở rộng phạm vi công kích, giết địch vô số, khiến cho địch nhân khó lòng phòng bị.

- Ngu xuẩn! Vây công hắn, tiêu hao nguyên khí của hắn. Không cần vội vã tiến công!

Đại tướng Nghi Tinh thấy một vị thượng tướng phe mình lăn xả vào sau đó chết thảm, thở hổn hển, lập tức há miệng mắng to. Chúng tướng nghe vậy, tinh thần chấn động, giống như là bầu trời âm ám chợt nhìn thấy ánh rạng đông.

- Không sai! Thế công Bá Vương mãnh liệt, nhưng tiêu hao nguyên khí cũng cực lớn.

- Phòng thủ phản công, có hy vọng thắng lợi!

- Hừ!

Sở Vân hừ lạnh một tiếng, lại chiến thêm mười mấy hiệp, bỗng nhiên từ trên không trung đâm thẳng xuống mặt biển.

Ầm một tiếng hắn chìn vào trong lòng biển, nhanh chóng lặn sâu xuống.

- Yêu nguyên của Sở Vân đã cạn kiệt rồi!

- Không thể để cho hắn đào tẩu!

Mấy thượng tướng vây công Sở Vân, đều hưng phấn rống lớn, nhao nhao đâm đầu xuống mặt biển, triển khai đuổi giết Sở Vân.

- Có cổ quái!

Đại tướng Nghi Tinh hơi chần chờ, nhíu nhíu mày.

Bát phương triều bái!

Sở Vân bắt đầu thúc dục đạo pháp phục nguyên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.