- Thật to gan, thật to gan. Giết hắn, lấy thủ cấp của hắn quay về lĩnh thưởng.
Mệnh Tuyền Ngọc Tỷ tuyệt phẩm vừa mới xuất hiện, nhất thời đã bị nhận ra. Các sát thủ vừa sợ vừa giận, đều quát lớn.
- Không nên đùa nữa. Thất Tinh Tề Tụ, tuyệt sát! Tuyệt sát!
Thủ lĩnh các sát thủ điên cuồng rống giận, bạo phát bắn ra bốn phía. Thất
tinh hội tụ, tinh huy như thủy triểu, cuộn trào mành liệt dâng trào,
mang theo thế lực tuyệt sát, chém giết bao quanh hai người Sở Vân và Hoa Anh.
Hai mắt Hoa Anh trừng lớn, ngay tức khắc trong mắt phát ra
lam quanh. Thế tấn công hung mãnh như vậy, khiến toàn thân hắn không còn chút sức lực nào, một loại cảm giác vô lực thâm nhập vào xương cốt
nhanh chóng lan tràn ra toàn thân.
Ám Các chính là đội ám sát có
tổ chức của Giang Hán Quốc, lực lượng rất mạnh, mỗi một sát thủ đều đã
được vun đắp tài nguyên rất lớn, đào tạo tỉ mỉ. Lúc này đều phát ra lực
công kích cực mạnh, lại còn có Thất Tinh Tuyệt Sát trận trợ giúp càng
thêm uy lực.
Trong lúc này Hoa Anh có cảm giác chính mình giống
như chiếc thuyền tam bản giữa trời đất u ám, cuồng phong mành liệt, đơn
độc đối mặt với biển gầm sóng vỗ cao hơn mười trượng đập vào mặt.
- Đối phương có bảy người cùng xuất thủ, có hết thảy gần 20 đầu Linh Yêu. Bên ta chỉ có 9 đầu, làm sao có thể chống lại? Rốt cục giờ khắc này đã
tới rồi sao? Thất Tinh Tuyệt Sát, quả thực là tuyệt sát.
Sắc mặt hắn giống như tro tàn, nhưng mà vẫn chưa đến mức bỏ mạng.
8 đầu Linh Yêu của Sở Vân, bay lượn trước mắt bọn họ, ngăn cản từng đợt công kích.
- Hả? Đã chặn lại được!
Toàn thân Hoa Anh chấn động, hắn mở lớn miệng, tròng mắt trợn trừng.
Tình cảnh trước mắt nằm ngoài sức tường tượng của hắn. Hắn chăm chú nhìn,
chỉ trong chốc lát, liền cảm thấy đầu váng mắt hoa. Trong lòng vô cùng
ngạc nhiên nói:
- Đây quả thực là trận pháp vô cùng cao minh! Nếu như không tận mắt nhìn thấy, ta thực không thể tin đây là sự thực. Rõ
ràng có thể ngăn cản được thất tinh tuyết sát trận!
- Không thẻ! Không thể nào!
- Đây là trận pháp quái quỷ gì? Lại có thể mạnh hơn Thất Tinh Tuyệt Sát trận!
7 vị sát thủ cùng xuất hiện, nhưng cũng không phá được tầng phòng ngự của bát quái trạn. Đánh không được bao lâu, các sát thủ đều cảm thấy kinh
hoàng.
- Trận pháp này còn huyền diệu hơn cả Thất Tinh Tuyệt Sát
trận, hơn nữa chỉ cần có 8 đầu Linh Yêu. 8 đầu Linh Yêu... Lẽ nào là Bát Quái Trận trước kia Vạn Thú Vương đọc Tinh Thánh di thư, sau đó sáng
tạo ra, tiếng tăm lưng lẫy khắp thiên hạ?
Trong mắt vị sát thủ Thiên Xu bỗng nhiên hiện lên quang mang hoảng loạn, rốt cục là người đầu tiên nhận ra trận pháp của Sở Vân.
- Mau lui lại, con bài chưa lật của Tiểu Bá Vương nằm ngoài sức tưởng tượng!
- Núi xanh còn đó lo gì không có củi đốt, không thể đánh nữa.
- Mau về báo tin. Chúng ta cần tăng thêm nhân thủ!
7 vị sát thủ đều hoảng loạn. Tình trạng thất tinh cũng không thể kéo dài
bởi linh quang đảm nhiệm quá nặng. Bọn họ cảm thấy không có hi vọng
tháng lợi, lập tức muốn bỏ chạy.
- Bây giờ muốn đi, không nghĩ là quá muộn rồi sao? Bắt tất cả lại cho ta!
Đột nhiên Sở Vân kêu lên, 7 người hoảng loạn, trận pháp cũng loạn theo
khiến Sở Vân bắt được kẽ hở.
Ầm một tiếng, 8 đầu Linh Yêu mành liệt phát ra kim quang bao phủ toàn bộ
Bát Quái Trận, phá tan Thất Tinh Tuyệt Sát trận. Đồng thời cuốn toàn bộ 7 sát thủ vào trong trận.
Diệt Thê Hông Liên!
Thiên Hồ vừa
phun ra, chính là một đạo pháp tuyệt phẩm. Đập trúng Tinh Đức Chân Thân, nổ vang một tiếng, hỏa diễm ngập trời, chân thân tan vỡ, sát thủ bên
trong bị thiêu đốt thành đống tro tàn.
Phi Huyền Ngự Thiên Đao!
Túy Tuyết Đao rạch ngang không trung, ánh đao sáng như tuyết trực tiếp chém Cứ Xi Sâm Nhiêm Vương thành hai đoạn, tiếp đến bắn phá Đằng Giáp, đâm
xuyên qua nữ sát thủ.
- Tử chiến!
- Dù chết, ta cùng muốn ngươi chết theo!
Các sát thủ tuyệt vọng, điên cuồng phản công, thế tiến công bộc phát khiến kẻ khác tim đập loạn nhịp.
Đạo pháp Hồng Lưu!
Sở Vân thổi tiêu, trời đất quay cuồng, nhật nguyệt vô quang, đạo pháp dũng mãnh phun ra, giao hội lại thành một dải lụa đỏ cắt ngang thiên hà. Dải lụa trải dài, kéo dài mấy trăm trượng, mang tất cả trời đất, rửa sạch
càn khôn.
- Không...
- Ta không cam lòng! Ta không cam lòng!
- Tiểu Bá Vương, ta thành quỷ cũng không tha cho ngươi!
Đối mặt với đạo pháp Hồng Lưu như vậy, con mắt các sát thủ co rụt lại, toàn thân run lên, há miệng rống giận, tràn ngập tuyệt vọng không cam lòng
cùng với nỗi căm phẫn.
Ầm ầm ầm...
Nước lũ lướt qua, tất cả bị chôn vùi. Chỉ còn lại hơn mười khôa yêu tinh, trôi nổi giữa không trung.
Vũ trụ lại trở lên yên tĩnh.
- Chết đi như vậy?
Hoa Anh đứng bên cạnh Sở Vân, thấy vậy trừng mắt há miệng, nói:
- Sát thủ Ám Các chuyên chém giết vương công quý tốc, tướng lĩnh văn
thần, mang tới hắc ám kinh khủng cho Tinh Châu. Một phân đội nhỏ Ám Các
vận dụng Thất Tinh Tuyệt Sát trận, lại gặp phải cường giả DỊ Sĩ bảng
thấy một giết một. Thậm chí ngay cả cường giả Kỳ Nhân bảng cũng có nguy
cơ ngã xuống. Hiện tại đều đã chết!
Bây giờ hắn mới phản ứng, khiếp sợ nhìn về phía Sở Vân, nói:
- Vốn thực lực của ngươi đã cường đại như vậy rồi. Cộng thêm 8 đầu Linh
Yêu đã có thể leo lên Kỳ Nhân bảng. Ngay cả Thất Tinh Tuyệt Sát trận
cũng không thể đánh bại ngươi!
- Ngươi thật quá xem trọng ta.
Sở Vân xua tay, chau mày, ngữ khí ngưng trọng.
- Trận chiến này quá nguy hiểm. Nếu như 7 vị sát thủ này, ngay từ đầu
cùng xuất hiện, hẳn là ta không kịp thăm dò thực lực của bọn họ, ắt sẽ
chết không toàn thây. May mà ba sát thủ luân phiên tới, thông qua đó
quan sát được Thất Tinh Tuyệt Sát trận này, vả lại nghiền ngẫm được một
chút tinh túy của Bát Quái Trận. Trận chiến này, cũng là lần đầu tiên ta thi triển thành
công.
Thất Tinh Tuyệt Sát trận quả thực
quá kinh khủng, gây áp lực lớn cho Sở Vân. Trong trận, nguyên khí trong
không trung hoàn toàn bị đối phương chiếm giữ, cho nên yêu vật của Sở
Vân căn bản không thể hấp thụ được. May mà chính mình có Tiên Nang tuyệt phẩm, yêu khí bên trong dày đặc, có thể chống đỡ được trận đánh lâu
dài.
7 sát thủ này, người nào cũng có kinh nghiệm phong phú, tàn
nhẫn thâm độc. Chỉ cần một người xông đến cũng đều vô cùng vướng tay
vướng chân. Hiên tai hồi tưởng lai diễn biến trân đánh, Sở Vân vẫn toát
ra mồ hôi lạnh.
Trận chiến qua đi, hai người phát giác trong phòng nghị sự vẫn như cũ. Thậm chí ngay cả vị trí cũng không có gì thay đổi.
Trông thấy bài trí xung quanh vẫn quen thuộc, Hoa Anh đứng tại chỗ, kinh ngạc một hồi lâu liền bừng tĩnh, bỗng nhiên ôm quyền nói với Sở Vân:
- Hoa Anh tạ ơn thiếu đảo chủ cứu mạng!