Nhưng hiện tại, hắn ở trong thế giới Long Môn, lại có thể quan sát được
lưới pháp tắc nhỏ của thế giới này. Đây là lưới pháp tắc do một cao thủ
trong Tam Hoàng ngưng tụ thành — Du Hoàng, là lý giải và cảm ngộ của hắn đối với trời đất.
Nói cách khác, tương đương với Sở Vân đã bái Du Hoàng làm thầy, nghe hắn giảng đạo.
Đây là một phần gặp gỡ độc nhất vô nhị. Duy nhất người sở hữu Thiên Nhãn,
hay ít nhất là linh áp Quân Cấp, mới có tư cách thấy lưới pháp tắc thế
giới Long Môn.
Tại đây, Nhị Lang Thiên Quân có Trực Giác Chân
Đồng cũng không làm được. Trực Giác Chân Đồng và Thiên Nhãn cách nhau
một trời một vực. Nó tiêu hao sức mạnh hồn phách, tẩm bổ linh quang,
khiến linh quang đạt tới mức lớn nhất. Bởi vậy trong khoảng thời gian
ngắn, trí tuệ đạt tới trình độ cao nhất, trở nên thông minh nhất, suy nghĩ như nhanh như chớp như điện.
Thiên Nhãn hoàn toàn ngược lại. Nó là tiêu hao linh quang, lĩnh ngộ Đại Đạo,
Thiên Nhân Hợp Nhất, trong phút chốc hiểu được bản chất tự nhiên, thân
trong Đại Đạo, trải qua tang thương, cô đọng hồn phách.
Cho dù là Tửu Hào Vương, thân là cường giả Vương cấp, cũng có thể thấy lưới pháp
tắc nhỏ này. Nhưng tìm hiểu lưới pháp tắc, đối với hắn mà nói, đã là có
hại không có ích.
Cường giả Quân cấp, là lục lọi, tìm kiếm con
đường của chính mình. Thí dụ như Nhị Lang Thiên Quân, hiểu được sơn thủy chi đạo, cũng đã tìm được con đường của mình. Chỉ cần linh quang tăng
trưởng, có thể tấn chức làm cường giả Hầu cấp.
Cường giả Hầu cấp, là đạp trên con đường của mình, vượt mọi chông gai. Cường giả Vương
cấp, là càng chạy càng xa trong con đường của mình, đi hết con đường
này, quay đầu nhìn lại dấu chân của mình, tổng kết ra thành quả. Chính là đạo pháp thần thông.
Một khi đạt thành Đạo pháp thần thông, lúc này Ngự yêu sư đã tới Vương cấp đỉnh phong.
Lại đi tiến về phía trước, chính là phát động trùng kích vào cường giả Đế
cấp. Lúc này, sẽ tìm hiểu đường của những người khác. Đá của hắn có thể
đánh bóng thành ngọc, trăm sông đổ vào một biển.
Từng giai đoạn Quân, Hầu, Vương, Đế đều có phương pháp và lý niệm tu hành khác nhau.
Nếu là Tửu Hào Vương hình thành đạo pháp thần thông của mình, trở thành
Vương giả đỉnh phong, tìm hiểu tiểu lưới pháp tắc sẽ rất có ích. Nhưng
hiện tại, hắn cách hình thành đạo pháp thần thông, còn có nửa bước, bởi
vậy bảo sơn gần trong gang tấc, lại phải chịu để hấp dẫn dày vò, không
thể thăm dò.
Thấy Sở Vân còn rất ngây thơ, không chân chính ý
thức được sự đáng quý của kỳ ngộ này, Tửu Hào Vương thở dài một hơi,
giải thích rõ thêm:
- Trong một trăm cường giả Quân cấp, nhiều
nhất chỉ có một cường giả Hầu cấp. Tinh Châu to như vậy, cũng chỉ có số
Vương giả hàng đơn vị. Chính là bởi vì tìm được con đường chân chính
thuộc về mình, quá mức gian khổ khó khăn.
- Việc này quả thực
chính là mò mẫm trong bóng tối, căn bản không biết phía trước là vách
núi đen, hay là ngõ cụt. Nhưng có Thiên Nhãn, có thể lấy thực lực Quân
cấp, thấy quỹ tích thiên địa Đại Đạo. Cái này tương đương với ngọn đèn
sáng trong bóng đêm. Đi trong bóng đêm sớm thấy được đường xá phía
trước...
Tửu Hào Vương chậm rãi nói tới, lúc này mọi người mới hiểu ý nghĩa quan trọng trong đó.
Một ngự yêu sư Quân Cấp muốn tấn chức tiếp theo, nhất định phải tìm hiểu
thiên địa, kết hợp một góc Đại Đạo, lần mò tìm ra con đường của bản
thân. Quá trình này gian nan khác thường. Rất nhiều cường giả Quân cấp
đều vướng mắc tại đây không thể tiến thêm được bước nào.
Ví dụ như Đông Dâm, mấy trăm năm nay, vẫn chỉ là cường giả Quân cấp.
Đợi cho Ngự yêu sư trở thành Vương giả, khi có thể thấy một góc Đại Đạo,
nhất định đã qua Quân Cấp. Đối với thời gian Quân Cấp sờ soạng thám hiểm không có bất kỳ trợ giúp gì.
Về phần thời gian Quân Cấp mượn
ngoại lực... Mỗi con đường đều là khác nhau. Tại điểm này, Cường giả
Vương cấp cũng không thể giúp đỡ những người đi sau.
Nhưng Sở Vân có được Thiên Nhãn, tương đương với sớm có tầm mắt của Vương giả.
Lại giống như một ngọn đèn sáng trong bóng đêm. Hắn cần, không phải là tìm
đường, mà là phát hiện đường, tiến hành lựa chọn và dung hợp.
Cứ
như vậy, khi hắn hình thành đường của mình, nhất định vô cùng chính xác, hơn nữa so với cường giả Quân cấp tầm thường chỉ có thể hình thành
đường hẹp, đường của hắn càng thêm rộng lớn, tương đương với nền tảng
vững chắc không gì phá được.
Đây là lợi ích của Thiên Nhãn.
Tuy rằng trong chiến đấu, nó kém hơn so ra Trực Giác Chân Đồng. Nhưng trong tu hành, Trực Giác Chân Đồng lại không bằng nó.
Một khi Sở Vân hình thành con đường của mình, đây chắc chắn là một con
đường bằng phẳng. Tốc độ tu hành hắn sẽ vượt xa những người cùng cấp.
Đã trải qua kỳ ngộ lại, dừng lại không bao lâu, mọi người lại tiếp tục đi trước.
- Nói như vậy, đường của mỗi người, cũng phân chia hẹp và rộng lớn?
Sở Vân vừa đi, vừa tiếp tục thỉnh giáo Tửu Hào Vương.
Cơ hội này rất khó có được. Mặc dù hắn có ngọc giản tâm đắc của Vạn Thú
Vương, Đa Tình Vương, nhưng dù sao không rõ ràng như có người nói.
- Hẹp rộng chỉ là một cách nói mà thôi. Có vài người tìm được đường của
mình, nhưng con đường này không tương hợp với tính tình của mình, càng
đi càng mệt, tốc độ rất chậm. Đây là đường hẹp, gập ghềnh nhấp nhô,
giống như đường nhỏ trong núi. Cho nên nói, ta vẫn cho rằng nên kiên trì với bản tính. Bản thân chân chạm tới đường, sờ soạng đến đường, mới là
đường bằng phẳng. Vùng đất bằng phẳng, tu hành sẽ làm ít công to.
Tửu Hào Vương nói.
Nghe xong lời này, lúc này Sở Vân mới chợt hiểu ra.
Khó trách ở khách sạn Long Môn, Tửu Hào Vương tỏ vẻ thưởng thức cực độ đối
với Tiếu Tiểu Hiền. Chính bởi vì hành vi của Tiếu Tiểu Hiền xuất từ bản
tính, không che dấu, đối với tu hành trong tương lai sẽ có ích rất lớn.
Tuy nhiên nói đi còn có nói lại, nếu tương lai Tiếu Tiểu Hiền tìm được con
đường của mình, cuối cùng trở thành Vương giả. Vậy chẳng phải chính là
—— Tiện Vương?
Nghĩ đến đây, Sở Vân cảm thấy không biết nên khóc hay cười.
Tuy nhiên, cho dù đến lúc đó, hắn thật sự thành Tiện Vương, chỉ sợ cũng sẽ
vẫn được kính ngưỡng và tôn trọng. Mặc kệ bản tính Vương giả như thế
nào, chỉ cần nắm giữ sức mạnh tuyệt đối, đã khiến người đời tôn sùng.
Cái nhìn của Sở Vân đối với Tiếu Tiểu Hiền không khỏi có sự thay đổi. Nếu
Tiếu Tiểu Hiền thật sự kiên trì con đường của mình, hiện nay lại theo
mình, thành tích tương lai nhất định không thấp. Làm chưởng môn, sao hắn lại không trợ giúp một phen?
Nghĩ như vậy , trong lòng liền có chủ ý.
- Tiếu Tiểu Hiền, cho ngươi cái này, ngươi nhất định sẽ rất thích xem.
Sở Vân quẳng ngọc giản Động Phòng Bí Thuật cho Tiếu Tiểu Hiền.
- Chưởng môn, đây là cái gì... Oa!
Tiếu Tiểu Hiền còn chưa nói xong, liền trợn tròn mắt mắt, lộ ra vẻ vô cùng sợ hãi lẫn vui mừng.
Hắn nhanh chóng bị ngọc giản này thu hút toàn bộ tâm thần, tuy rằng vẫn đi
về phía trước, nhưng rõ ràng đã thành cái xác không hồn.
- Quá
lợi hại! Quá lợi hại! Đa Tình Vương không hổ danh là chưởng môn chí tôn
của Thần Thâu Môn! Oa... ‘đậu đỏ sinh miền nam, xuân đến phát mấy chi.
Nguyện quân chọn thêm hiệt, vật ấy tối tương tư ’—— chiêu này thủ pháp
nhộn nhạo a. Còn có chiêu này ‘thải cúc đông ly hạ, thản nhiên gặp nam
sơn’ ‘hảo hoàng hảo bạo lực, ta rất thích!"
Hắn xem còn chưa đủ, miệng còn không ngừng động đậy, sắc mặt cũng vô cùng hưng phấn.
Kim Bích Hàm lấy ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn, hắn vẫn hồn nhiên chưa phát
hiện, hết sức chăm chú, bất tri bất giác nước miếng cũng chảy ra qua
khóe miệng.
Ngay cả Nhị Lang Thiên Quân luôn luôn nhìn thẳng về phía trước, im lặng không nói, chỉ để ý tiến lên, đều phải liếc mắt nhìn.
Sắc mặt Tửu Hào Vương cổ quái, chợt nhìn Sở Vân gật đầu:
- Tiếu Tiểu Hiền có thể có một chưởng môn như ngươi vậy, coi như là may mắn của hắn.
Kim Bích Hàm nghe xong, không nói gì. Rõ ràng Sở Vân dạy hư Tiếu Tiểu Hiền, vậy mà Tửu Hào Vương còn tỏ ý khen ngợi hắn.
Họ cứ vừa đi vừa nói chuyện, Tửu Hào Vương là người hào sảng, không câu nệ tiểu tiết, vui lòng chỉ điểm, tất cả mọi người thu hoạch được rất
nhiều.
Trong lúc, linh quang của Sở Vân dần khôi phục lại. Hắn lại mở Thiên Nhãn ra, xem thêm lưới pháp tắc của thế giới Long Môn.
Tuy nhiên lúc này, hắn dựa vào ý chí cương quyết, giữa đường đóng cửa Thiên Nhãn, có chừng có mực, bảo lưu lại chiến lực. Cho dù như thế, mức độ cô đọng của hồn phách hắn cũng tăng lên không ít.
Hắn có thể cảm
giác được rõ ràng, ý chí của mình càng ngày càng kiên định, đồng thời
tâm tình bình thản, sáng như gương sáng, không nhiễm bụi, thấy được toàn cảnh, gặp nguy không loạn, không quan tâm hơn thua.
Nhưng hắn vẫn không dò tìm được đường của mình, thậm chí một chút dấu hiệu hình thành đều không có.
Tuy nhiên, sau khi hiểu được lợi ích của Thiên Nhãn, Sở Vân cũng không sốt
ruột. Càng cố gắng tích lũy, con đường hình thành càng rộng lớn, đối với việc tu hành sau này cũng càng có lợi.
Hắn càng lúc càng thản nhiên. Và hắn hình thành sự đối lập rõ ràng với Tiếu Tiểu Hiền.
- “Ánh sáng mặt trời lư hương sinh tử yên, xa xem thác nước treo trước
xuyên”. Chiêu này có uy lực thật lớn, hiệu quả lại không thể tưởng
tượng, lợi hại! Lợi hại!