Quốc chủ Giang Hán lâm chung, ủy thác cho nhi tử bảy tuổi của hắn
cũng chính là quốc chủ Giang Hán hiện nay, đăng cơ trong tình thế bấp
bênh.
- Thành chủ Cửu U Thành sao lại đích thân đến?
- Hai
vị cường giả Quân cấp trong Cửu U Thành đều đã ngã xuống. Nghe nói là
thua trong tay hai tiểu tử Nhị Lang Thiên Quân và Túy Tuyết Hồ Quân. Cửu U Thành đã bị tổn thương, uy danh mất hết, hắn có thể không đến sao?
Hắc Sơn Man Quân và Cửu Mệnh Yêu Quân vừa ôm quyền cung kính thi lễ với Vô
Thường Hầu, vừa liếc nhau, âm thầm truyền âm, đối với thảm cảnh của Cửu U Thành đều có chút cảm thấy hả hê.
Giữa Tinh Châu, có mười
tám thế lực siêu nhất lưu, trong đó có mười lăm quốc đảo, đều tự cử ra
một đại biểu môn phái. Tỷ như, Yến Vương Kiếm Phủ của Giang Hán Quốc,
Tiễn Tinh Các của Mông Nguyên Quốc, Thú Man Hội của Giao Sơn Quốc, Chức
Tú Phường của An Định Quốc, Khổ Đà Tự của Khổ Trà Quốc, Cửu U Thành của
Quỷ Đằng Quốc …
Những thế lực này, liên hợp lẫn nhau, chiếm lấy quyền lợi tiến nhập Long Môn trước tiên.
Đồng thời lại đều tự đề phòng, ở giữa lại có rất nhiều liên minh lợi ích rất phức tạp khác.
Rất hiển nhiên, Thú Man Hội cùng Chức Tú Phường đi lại rất gần, mà Cửu U Thành thì không cùng một đường với bọn họ.
- Các ngươi đi trước, bản Hầu trấn áp tràng diện, xem đến tột cùng là ai dám đến quấy rối.
Vô Thường Hầu đứng tại cửa Long Môn, thanh âm băng lãnh, tràn ra một tia sát ý.
- Hả? Vô Thường Hầu không ngờ lại không đi vào trước. À… Ta hiểu rồi. Hắn chắc là đợi hai tên hậu bối Sở Vân cùng Nhị Lang Thiên Quân đây.
- Không sai! Chỉ cần giết được một trong hai người bọn chúng, uy danh của Cửu U Thành sẽ nâng cao lên một bậc. Chỉ là nghe nói hai tiểu tử này
nhận được ưu ái của
Tửu Hào Vương. Vũng nước đục này, chúng ta không dính vào là tốt nhất.
- Tuy rằng bỏ lỡ một hồi xem trò hay, tuy nhiên việc tranh đoạt chiếc nhẫn chưởng môn càng hấp dẫn hơn a. Chúng ta đi!
Hai vị cường giả Quân cấp đều mang theo một đám nhân mã, dưới cái nhìn đỏ
mắt của rất nhiều người, ưu tiên chui vào giữa Long Môn, biến mất không
thấy.
Long Môn cao tới ba mươi trượng, môn trụ vững chắc, đỉnh thiên lập địa, khí phách nghìn vạn.
Sở Vân vừa ra khỏi cửa khách sạn bình dân liền thấy Long Môn thật lớn ở phía xa xa.
Nó cao lớn hùng vĩ, khí thế ngưng trọng mà tràn đầy, lắng đọng vô số tuế nguyệt, nhưng cũng không mất đi hào khí dâng trào.
Lúc này, đám người Tửu Hào Vương cũng đều ra khỏi khách sạn bình dân. Hắn
vẫy tay một cái liền thu khách sạn Long Môn lại, bỏ vào giữa Tiên Nang,
lúc này mới quay lại nói với mọi người:
- Ha ha, chúng ta đi thôi!
Càng ngày càng tới gần Long Môn, dáng vẻ cao lớn, hùng vĩ của Long Môn cũng càng thấy rõ ràng.
Nhưng thấy trên cột trụ rắn chắc phân biệt chạm trổ một đầu Thanh Long vạn năm.
Thanh Long uốn lượn, quấn quanh trụ, dáng vẻ uy mãnh, một cỗ Long khí ngưng
mà không tán, long nhãn như châu, tựa khép tựa mở, bộc lộ phong thái
tĩnh lặng bình thản đặc biệt của Thanh Long.
- Hử?
Vô Thường Hầu biến sắc. Thấy đám người Tửu Hào Vương và Sở Vân cùng nhau
đi đến, hắn liền biết rằng tính toán của mình đã thất bại.
- Hừ! Đợi đến tầng thứ hai, tầng thứ ba, ta xem Tửu Hào Vương còn có thể luôn luôn ở bên cạnh các ngươi hay không. Đi!
Vô Thường Hầu vô cùng dứt khoát, trực tiếp dẫn Quỷ Lệ tiến nhập vào Long Môn thế giới.
- Cửu U thành chủ tự mình tới xem ra là muốn gây bất lợi cho các ngươi.
Linh quang Tửu Hào Vương dồi dào, chỉ cần nhìn một màn như vậy đã đoán đúng động cơ của Vô Thường Hầu.
Hắn khẽ nhíu mày:
- Tiến nhập Long môn thế giới tầng thứ hai chúng ta sẽ phân tán ra, bị
tùy ý phân công đến rất nhiều địa phương khác nhau trong tầng thứ hai
Long môn thế giới. Chỉ có người trong cùng một môn phái mới có thể tụ
họp cùng một chỗ. Vô Thường Hầu cũng sẽ không buông tha. Hắn đang chờ cơ hội tốt.
- Binh đến tướng ngăn. Cường giả như Vô Thường Hầu, kỳ thực ta rất muốn thử một chút.
Sở Vân không hề lo sợ, thậm chí mơ hồ còn có chút hưng phấn.
Trên Đằng bảng, có chín Hầu mười hai Quân. Tiêu chuẩn cường giả Quân cấp
trên bảng là nắm giữ sáu đầu Kiếp Yêu mười vạn năm. Điểm này, bất kể là
Sở Vân hay Nhị Lang Thiên Quân đều đã đạt được tiêu chuẩn.
Mà điều kiện của cường giả Hầu Cấp trên bảng, là chí ít phải có một đầu
Kiếp Yêu trăm vạn năm. Yêu cầu này, trên thực tế Sở Vân đã có Kiếp Yêu
Kiến Mộc một trăm hai mươi vạn năm, cũng xem như là đã đạt được.
Nói cách khác, hắn đối mặt với Cường giả Hầu Cấp, cũng cùng có năng lực liều mạng.
Đương nhiên, Vô Thường Hầu thành danh nhiều năm, tuyệt đối không chỉ có một
đầu Kiếp Yêu trăm vạn năm. Chỉ là, Sở Vân còn có Tiên Thiên Túy Tuyết
Đao, đủ để vượt qua tu vi, tiến hành khiêu chiến.
- Không
thể sơ ý. Vô Thường Hầu những năm gần đây bế quan không ra, có người nói đang chuyên tâm đào tạo hai hắc yêu thú hệ Qủy. Hai yêu thú này là yêu
vật tổ hợp hình chiến đấu trời sinh, được xưng là Thiên Địa Song Quỷ.
Bạch Vô Thường nhảy lên, Hắc Vô Thường sẽ đáp xuống, song quỷ kết hợp,
uy lực quỷ bí khôn lường. Huống chi hắn còn một đầu yêu thú hệ Quỷ chủ
lực… Đây là tín vật của ta, các ngươi giữ lấy. Nếu gặp phải Vô Thường
Hầu thì hãy bóp nát nó, ta sẽ nhanh chóng tới ngay.
Tửu Hào
Vương nói, đưa cho Sở Vân, Kim Bích Hàm, Tiếu Tiểu Hiền, Hoa Mai, Dịch
Yên, Phi Yến cùng với thiếu nữ áo đen, Nhị Lang Thiên Quân, một người
một
vò rượu nhỏ, chỉ bằng một bàn tay, là một Tiểu Yêu binh đặc thù.
- Lão thân ở đây cũng có hai thứ đồ chơi nhỏ. Đón lấy đi.
Vạn Độc Vương cũng đưa cho Nhị Lang Thiên Quân một Hạt Tử chế bằng ngọc đen.
Đây chính là một phần nhân tình dành cho Tửu Hào Vương.
Bất quá, nàng giao cho Sở Vân lại là một cái Bảo Thạch Mật môn…
Loại Bảo Thạch Mật môn này so với bảo thạch mật môn của Thư gia đảo dựng tại vương thành Đôn Hoàng, hoặc bảo thạch mật môn to lớn của Khu rừng vô
tận, cái giá để luyện chế, có thể nói là lớn hơn nhiều lần.
Đây có thể là Bảo Thạch Mật môn di động, dùng trong tình huống cấp bách,
triệu hoán cao thủ, vượt qua không gian, ứng phó khốn cảnh, bảo hộ chính mình.
Không giống với các tín vật vương giả khác, khi bóp nát còn cần một đoạn thời gian, đợi vương giả đến cứu viện.
Đã từng tại Đôn Hoàng Sa Nhãn, Quỷ Lệ, Lãnh Mạc đều cũng có một tòa Bảo
Thạch Mật Môn như vậy làm vật tùy thân mang theo, nhưng vẻn vẹn cũng chỉ có một cái.
Nói cách khác, Bảo Thạch Mật môn mà Sở Vân nắm giữ này chính là vật bảo hộ tùy thân của Vạn Độc Vương.
- Tạ ơn tiền bối!
Sở Vân có chút được yêu mà sợ nói. Mọi người cũng đều nhìn Sở Vân bằng ánh mắt kinh ngạc, không hiểu được vì sao Vạn Độc Vương lại thiên vị hắn
như vậy.
Con ngươi của Nhị Lang Thiên Quân co rụt lại, nhìn
thoáng qua Bảo Thạch Mật Môn trong tay Sở Vân, lập tức lại dời ánh mắt
đi nơi khác.
Trong tay hắn cũng có một tòa, là Tửu Hào Vương bí mật giao cho hắn.
- Tiểu tử kia, cố gắng nỗ lực lên. Không bao lâu nữa chúng ta sẽ lại gặp nhau.
Vạn Độc Vương vỗ vỗ vai Sở Vân, sau khi thâm ý sâu sắc lưu lại những lời này liền mang theo thiếu nữ áo đen bước vào Long Môn.
Vạn Độc Vương và cháu gái của nàng rời đi.
Xuất hiện đột ngột, ra đi thần bí, mang theo phong cách hành sự thâm bất khả trắc, Vạn Độc Vương thực sự khiến mọi người không sao hiểu nổi.
- Chưởng môn có quen biết Vạn Độc Vương đại nhân sao?
Tiếu Tiểu Hiền ỷ vào thân phận là thân tín của Sở Vân, nhịn không được hiếu kỳ hỏi.
- Nếu như ta nói đây là lần đầu tiên ta và Vạn Độc Vương gặp mặt, các ngươi có tin không?
Sở Vân nhìn mọi người cười khổ rồi thu hồi Bảo thạch Mật Môn.
- Hay là người đó có quan hệ với phụ mẫu huynh? Huynh không phải đã từng nói qua, phụ mẫu huynh là hai vị vương giả sao?
Kim Bích Hàm suy đoán nói:
- Hay là Vạn Độc Vương có quen biết phụ mẫuhuynh.
- Phụ mẫu của Thiếu đảo chủ đều là cường giả Vương Cấp?
Đám người Yên Chi Môn không khỏi kinh ngạc. Đây chính là lợi thế lớn a.
- A? Nguyên lai lại lịch của chưởng môn lại lớn như vậy nha! Rốt cuộc ai là phụ mẫu của chưởng môn?
Tiếu Tiểu Hiền cũng chấn kinh nói.
- Điều này ta đâu có biết đâu. Hiểu biết của ta về phụ mẫu cũng rất có
hạn. Mấy tin tức này cũng là do nghĩa phụ Thư Thiên Hào của ta trong một lần say rượu vô tình nói ra mà thôi.
Sở Vân cười khổ nói.
- Tửu Hào Vương đại nhân giao du rộng, không biết đại nhân có đoán được gì không?
Tâm tư Kim Bích Hàm nhạy cảm, quay đầu nhìn về phía Tửu Hào Vương.
- Con trai của hai vị cường giả Vương cấp?
Tửu Hào Vương chậm rãi lắc đầu:
- Hiện nay bảy vị vương giả tại Tinh Châu đều không có khả năng. Chỉ có
mấy vị vương giả biến mất cuối cùng thế hệ trước, có lẽ… Ta cũng không
dám nói chính xác.
- Vương giả thế hệ trước… Chưởng môn lại họ Sở, lẽ nào… Chưởng môn thực sự là con trai của Sở Bá Vương sao?
Tiếu Tiểu Hiền khẽ kêu lên.
Sở Bá Vương chính là nhân vật đại biểu cho thế hệ trước, có tới ngàn tuổi. Trong một lần hành động trọng đại cuối cùng, khoảng hơn một trăm năm
trước, khiêu chiến Hải Long Vương dẫn đến trọng thương mà chết, không
thể không lưu lại truyền thừa Tinh Hải Long Cung.
Sau chuyện này, Sở Bá Vương liền thần bí mất tích.
Cũng không loại trừ khả năng hắn cùng một vị nữ vương thần bí sau khi sinh
hạ Sở Vân, vì một nguyên nhân nào đó mà buộc phải giao cho Thư Thiên Hào nuôi nấng.
- Sở Bá Vương lão nhân gia thâm bất khả trắc, ta nhìn thấy ngài lần cuối cùng là khoảng mười sáu năm trước. Ngài đặc
biệt nhắn nhủ ta, muốn ta chiếu cố nhiều hơn
cho con mình. Có thể…
Nhắc tới Sở Bá Vương, Tửu Hào Vương toát ra thần sắc sùng kính rõ ràng.
Lão trầm ngâm một chút, dựa vào câu chuyện kia, mang theo thần tình hơi cổ quái, nói với Sở Vân:
- Nếu Sở Vân ngươi thực sự là nhi tử của Sở Bá Vương, như vậy ngươi và Nhị Lang Thiên Quân, chính là huynh đệ cùng cha khác mẹ.
- Huynh đệ?
Lời này từ trong miệng Tửu Hào Vương nói ra, khiến tất cả mọi người đều hai mặt nhìn nhau. Sở Vân nhìn về phía Nhị Lang Thiên Quân, hắn cũng kinh
ngạc nhìn lại.
Đây chính là ân oán gút mắc của thế hệ trước.
Năm đó Giang Hán vương lật đổ Sở quốc, thành lập Giang Hán quốc, là quân
chủ khai quốc Giang Hán quốc. Lúc đó Sở Bá Vương chỉ có bảy tuổi, là
Thái tử vong quốc danh phù kỳ thực (danh đúng như thực). Hắn thề rằng,
khi mình còn sống, nhất định sẽ lật đổ Giang Hán quốc, lập lại đế quốc
trên lãnh thổ cũ.
Hắn bắt đầu truyền kỳ của mình, bách chiến bách thắng, tung hoành ngang dọc.
Sau khi Giang Hán vương lập quốc, liền tiêu dao thiên hạ, truyền lại ngôi
vị Quốc chủ cho nhi tử của mình. Nhi tử truyền cho tôn tử, tôn tử lại
truyền cho chắt trai.
Đời thứ tư Giang Hán Quốc chủ kế nhiệm không lâu, Sở Bá Vương (khi đó còn chưa có thực lực Vương Cấp) rốt cục
tích lũy thế lực, bắt đầu phản công, thực thi đại kế phục quốc của mình.
Hắn suýt chút nữa thành công, đáng tiếc lại bị một nữ nhân phá hủy kế hoạch.
Nữ nhân này chính là phi tử sủng ái nhất của Quốc chủ Giang Hán đời thứ
tư. Thủ đô Giang Hán bị công hãm, Quốc chủ Giang Hán bị đuổi chạy trối
chết, ái phi của hắn hy sinh chính mình, luyện chế ra Thiên Linh Chân
Tâm Đan. Quốc chủ Giang Hán đời thứ tư nhịn đau ăn thử, liền đột phá
bình cảnh, trở thành cường giả Vương cấp, sử sách gọi là Giang Việt
Vương, dưới tình huống bốn bề thọ địch, lấy thực lực bản thân ngăn cơn
sóng dữ. Hắn cũng không chiến đấu chính diện cùng Sở Bá Vương, dùng
chiến lực bản thân làm phụ, lấy các loại mưu kế gây xích ly gián là
chính, phân chia thế lực của Sở Bá Vương, cuối cùng bảo vệ thành công
Giang Hán quốc.
Tới Quốc chủ Giang Hán quốc đời thứ sáu,
Giang Triết Minh, Sở Bá Vương đã có thực lực Vương Cấp, đánh đâu thắng
đó, không gì cản nổi, là vương giả trong vương giả. Một lần nữa đẩy Quốc chủ Giang Hán vào tuyệt cảnh.
Quốc chủ Giang Hán đời thứ
sáu rơi vào đường cùng, không thể làm gì khác hơn là cầu cứu hiền tài
bốn phương tương trợ. Cuối cùng hắn thỉnh tới Gia Cát Minh trên Thải
Hồng Đảo xuống núi.
Gia Cát Minh dốc hết tâm huyết, bang trợ Quốc chủ Giang Hán khó khăn ổn định cục diện. Hắn dựa theo phương pháp
của Giang Việt Vương, không chiến đấu chính diện cùng Sở Bá Vương, mà
dựa vào các loại mưu kế, chia rẽ quân đội của Sở Bá Vương.
Vận khí của Sở Bá Vương, đại bộ phận dùng cho việc nâng cao tu vi, đối với
đại nghiệp phục quốc giúp đỡ rất nhỏ. Gia Cát Minh là quân sư kiệt xuất
nhất trong mấy
ngàn năm qua, nhiều lần bày ra mưu kế thần
kỳ, lại có hai đại vận khí yêu vật Giang Hán Vương, Giang Việt Vương
trấn áp vận mệnh quốc gia. Cứ như vậy giải quyết mọi vướng mắc, cùng với việc mời các lộ vương giả xuất lực, cuối cùng khiến cho mọi tính toán
của Sở Bá Vương lần lượt thất bại.
Thực lực cá nhân Sở Bá
Vương là tuyệt đỉnh, là vương giả trong vương giả. Nếu cường giả Đế
Hoàng không ra mặt, hắn xứng đáng là cường giả đệ nhất. Thế nhưng đối
với mưu kế hoặc phương diện phòng ngự, hắn hoàn toàn thiết hụt, ngược
lại bị Gia Cát Minh tránh mạnh đánh yếu, nhiều lần thắng lợi.
Tuy nhiên, Sở Bá Vương cũng không phải là không có thu hoạch. Một lần tấn
công, bắt được Quốc chủ Giang Hán đời thứ sáu, dưới sự hợp lực ngăn cản
của ba vị vương giả, vẫn có thể mạnh mẽ đánh hắn thành trọng thương trí
mạng.
Quốc chủ Giang Hán lâm chung, ủy thác cho nhi tử bảy
tuổi của hắn cũng chính là quốc chủ Giang Hán hiện nay, đăng cơ trong
tình thế bấp bênh.