Hắn thuận thế hướng về phía trước liền thấy cách đó không xa có một đóa
bảo quang màu hoàng kim, lóng lánh. Hào quang phát ra đến loá mắt.
- Thật lớn, màu vàng tuyệt đẹp! Bảo bối tốt à!
Tiếu Tiểu Hiền nhất thời phát ra một tiếng sợ hãi.
Hắn lại quay đầu, ở hướng tây bắc cũng phát hiện có ba đóa bảo quang vàng
óng ánh, đang dao động tỏa sáng. Quang cầu ít hơn, mức độ sáng ngời cũng lộ vẻ bạc nhược.
- Sao, tuy nhỏ, nhưng sống động gấp mười phần. Đường cong này, độ cong này, chậc chậc...
Tiếu Tiểu Hiền thấp giọng thì thào, vẻ mặt si mê.
Hắn nhìn quanh một vòng, đang muốn nhắm mắt, bỗng nhiên toàn thân chấn
động. Ở trong tầm nhìn độc đáo của hắn, hắn phát hiện phía bắc, lại có
một đoàn bảo quang óng ánh vàng. Số lượng nhiều như thế, cho nên khi hội tụ lại, giống như một con sông hoàng kim, cuồn cuộn tiến về phía trước.
- Ta kháo! Màu vàng tuyệt đẹp, thật nhiều, rất hùng vĩ! Chính là nơi đó, chính là nơi đó.
Tiếu Tiểu Hiền khôi phục tầm nhìn bình thường, liên tục nháy mắt, chỉ vào hướng bắc, cảm xúc vô cùng kích động.
- Uy, các ngươi làm sao vậy? Khẩn trương khởi hành nha!
Thấy vẻ mặt ba người khác cổ quái nhìn về phía mình, Tiếu Tiểu Hiền không hề phát hiện, gấp đến độ muốn dậm chân.
Nửa canh giờ sau, cuối cùng bốn người tiếp cận mục tiêu Tiếu Tiểu Hiền đã chỉ.
- Thiên Mã! Trời ơi, đàn Thiên Mã hoang dã!
Đôi môi anh đào của Kim Bích Hàm hé mở, hoàn toàn kinh ngạc.
Ba người còn lại cũng mở to mắt, kinh ngạc không nói lên lời.
Xuyên qua mây mù mỏng manh, bọn họ thấy mấy nghìn con Thiên Mã hoang dã, mặc sức phi nhanh trong biển mây.
Toàn thân chúng nó trắng như tuyết. Bốn chân thon dài mạnh mẽ, cơ thể rắn
chắc, hai cánh màu bạc, là tinh linh tự do bay trên không trung được con người ưa thích.
Không dưới năm nghìn con Thiên Mã, bốn vó bay
vút lên, cấp tốc chạy trốn trên bầu trời. Hai cánh trên lưng ngựa, rộng
lớn mạnh mẽ, trắng như tuyết, sáng lạn như kim ngân.
Mỗi một lần vỗ cánh, Thiên Mã chớp mắt đã di chuyển được một đoạn ngắn.
Thiên Mã, là yêu thú có sẵn thuộc tính vân và thuộc tính không gian!
Tuy rằng nó lấy thuộc tính vân là chính, thuộc tính không gian là phụ. Hơn
nữa cũng chỉ sẽ một loại đạo pháp thiên phú di chuyển chớp mắt trong
không gian. Nhưng trong lịch sử Tinh Châu, nó cũng là yêu thú không gian duy nhất sống quần cư.
Thiên Mã đã sớm biến mất trong Tinh Châu. Lúc này ở trước mắt đã có hơn năm sáu nghìn con.
Chúng nó phi nhanh trong đám mây, lãng mạn giống như một bài thơ.
Cảnh tượng Thiên Mã phi nhanh thật bao la hùng vĩ, rung động tâm linh mọi người.
- Năm đó Đường Cẩm quốc được tôn xưng là cường quốc đứng đầu, chính là
bởi vì có một đoàn sáu nghìn kỵ binh Thiên Mã. Tung hoành thiên hạ, mọi
việc đều thuận lợi. Nếu có thể bắt được đàn Thiên Mã, chiến lực của Thư
Gia ta sẽ lập tức tăng lên một cấp bậc!
Sở Vân động tâm.
Cho dù là Yêu thú cùng loại, đối với những người khác nhau, sẽ có giá trị không giống nhau.
Đối với Nhị Lang Thiên Quân, Tiếu Tiểu Hiền mà nói, Thiên Mã là một loại
Yêu thú phi hành, khéo về sự chịu đựng và tốc độ, nhưng có cũng được
không cũng chẳng sao.
Nhưng đối với Sở Vân và Kim Bích Hàm mà nói, Thiên Mã chính là một loại tài nguyên mang tính chiến lược!
Một đội mấy nghìn tinh binh Thiên Mã, có thể tăng
lực lượng quân sự của quốc gia lên một cấp bậc mới.
Năm đó đoàn kỵ binh Thiên Mã, được xưng là tinh binh đứng đầu. Vinh quang
của thời đại đều bao phủ ở trên người mỗi một kỵ sĩ Thiên Mã, chất chứa
sự huy hoàng của mỗi một tấc đất của Đường Cẩm Quốc.
Tuy nhiên muốn bắt được đàn Thiên Mã này tuyệt đối không dễ dàng.
Kiềm chế cảm xúc vui mừng, Sở Vân nhíu mày, phát hiện, trong đàn Thiên Mã có mười lăm đầu Kiếp Yêu, gần nghìn con Linh yêu, trong đó Linh yêu đỉnh
phong có ba trăm con. Còn lại đều là Đại Yêu. Ngay cả một con Tiểu yêu
thú cũng không có!
- Loại thực lực này, quả thực là khủng bố.
Mười lăm con Kiếp Yêu, số lượng này thật khó có thể tưởng tượng được.
Đây mới chỉ là một Yêu thú nhỏ. Biển mây rộng lớn như thế, không biết
tồn tại bao nhiêu Kiếp Yêu?
Kim Bích Hàm suy nghĩ một chút, cảm thấy không thể tưởng tượng được.
- Cho tới bây giờ không có Ngự yêu sư nào có thể đặt chân tới thế giới tầng thứ bảy.
Từ thời Thượng cổ, luôn phát triển, tích lũy cho tới bây giờ, nội tình đã
thâm hậu đến mức độ vô cùng khủng bố. Đàn Thiên Mã này, chúng ta muốn
nuốt vào, cũng không dễ dàng gì.
Sở Vân nhíu mày.
Bắt một hai Thiên Mã, cũng không khó khăn.
Tuy nhiên nó lại không có giá trị. Trong bốn người không thiếu Yêu thú phi hành.
Muốn bắt, đã bắt trọn một đám. Sau khi trở lại Tinh Châu chậm rãi bồi dưỡng, hình thành đoàn Tinh binh Thiên Mã. Một ngày kia, đưa lên chiến trường, có thể khiến bốn biển phải kinh sợ!
Thậm chí, ngay cả phương pháp bồi dưỡng đoàn Tinh binh Thiên Mã, Sở Vân cũng không thiếu.
Phương pháp này được nắm giữ trong tay các Cực Nhạc Tiên Phi.
Nói cách khác, chỉ cần bắt được đàn Thiên Mã này, qua thời gian, chắc chắn
có thể hình thành lực lượng. Lực lượng này, mặc kệ là đối với Chư Tinh
Quần Đảo vừa được thống hợp, hoặc là Đôn Hoàng quốc vừa trải qua nội
loạn đều vô cùng cần thiết.
Một mặt tiềm hành theo dõi đàn Thiên
Mã từ phía xa, một mặt bốn người cùng thương nghị, cần có phương pháp
chiến thuật, mới có nhiều khả năng bắt được mấy
nghìn Thiên Mã này.
Nhưng, kết quả thương nghị cũng không lý tưởng.
Đối mặt với đàn Thiên Mã có được mười lăm con chiến lực Kiếp yêu đoàn kết
chân thành, lấy chiến lực của bốn người giết chết chúng cũng khó khăn,
đừng nói tới bắt sống.
Càng quan trọng hơn, tầng thế giới này rộng lớn vô ngần, khó có thể lợi dụng địa hình.
Cho dù dùng không gian trận pháp, cũng không khiến Thiên Mã bị khốn đốn được.
Thiên Mã có thể di chuyển trong chớp mắt, phá vỡ không gian tiến ra.
Tuy rằng chúng không thể lĩnh ngộ bất kỳ đạo pháp không gian gì, chỉ có thể vận dụng loại đạo pháp thiên phú “Thuấn Di” này, nhưng cũng đã đủ khủng bố.
Tinh binh Phi Mã năm đó, chính là bằng chứng tốt nhất cho điểm này.
- Thiên Mã gần ngay trước mắt, lại bất lực. Trừ phi là ba Hầu cấp liên
thủ, hoặc là một Vương giả ra tay, nếu không khó có thể bắt giữ đàn
Thiên Mã này.
Kim Bích Hàm thầm thở dài một hơi, cảm thấy hối hận.
- Nhìn thấy được, ăn không đến! Ôi, số ta thật khổ...
Tiếu Tiểu Hiền nắm tóc, vô cùng buồn bực.
- Các ngươi chưa phát hiện được điểm gì kỳ quái sao?
Trong mắt Sở Vân lóng lánh đốm lửa trí tuệ.
- Trong đàn Thiên Mã hoang dã này, không có một con nhỏ. Chỉ có ngựa trưởng thành. Hiện tượng này cũng không bình thường.
- Không sai. Biển mây rộng lớn, không phải mây chính là sương. Thiên Mã
muốn sinh tồn được, không có khả năng màn trời chiếu đất. Chúng nó nhất
định có nơi sinh sống.
Nhị Lang Thiên Quân cũng chú ý tới điểm này.
- Đi theo chúng!
Sở Vân nói như đinh đóng cột.
Hồng Yêu không màu, Ám Độ Toa đồng loạt thi triển. Thân hình bốn người biến mất, theo sát phía sau đàn Thiên Mã.
Một lát sau, giữa biển mây bỗng nhiên xuất hiện một bóng đen khổng lồ.
- Đảo nhỏ trong biển mây!
Tiếu Tiểu Hiền kêu ra tiếng, vui mừng vì bất ngờ.
- Thật hấp dẫn.
Kim Bích Hàm cũng nhếch khóe môi lên, lộ ra vẻ tươi cười. Đàn Thiên Mã này
chạy thẳng về hướng bóng đen. Rất rõ ràng, đây chính là nơi chúng sinh
sống ở giữa biển mây.
Không khó có thể đoán được, ở nơi sinh sống này, nhất định có ngựa con cấp Ấu yêu, cấp Tiểu Yêu.
Bốn người Sở Vân không có năng lực đi săn đàn Thiên Mã trưởng thành này,
nhưng bắt một vài ngựa con trở về, tốn một ít thời gian, cũng có thể bồi dưỡng ra tinh binh Thiên Mã.
- Không đúng, đây không phải đảo nhỏ.
Tới gần đảo nhỏ, bỗng nhiên Sở Vân biến sắc.
- Đây là Lục Kình!
- Trời ơi, thật sự là Lục Kình.
Ba người còn lại cũng phát hiện ra điểm này, vội dừng bước.
Xuyên qua đám mây mù nhàn nhạt thấy một con Yêu thú cá voi, chậm rãi dập dềnh trong biển mây.
Nó khổng lồ như thế, thân hình rộng lớn, tương đương với hai Thư gia đảo
xác nhập lại cùng một chỗ. Từ trên cao nhìn xuống, quả thực là một đại
lục nhỏ.