Nếu như trong đoàn thám hiểm có một hai người may mắn chạy thoát được,
khi trở lại trong thành Bạch Ngọc sẽ nói ra chuyện tình trong sơn cốc
này có tồn tại yêu thú tuyệt phẩm, tất nhiên sẽ dẫn tới làn sóng người
khổng lồ, nối đuôi nhau tới đây hạ thủ phong đàn.
Mị lực của yêu thú tuyệt phẩm chỉ cần là ngự yêu sư đều không thể ngăn trở.
Hạ Phàm tiên tử vâng mệnh thủ hộ ở đây, vừa bảo hộ ngự yêu sư, đồng thời bảo hộ cả phong đàn.
Qua năm mươi năm sau, khi phong đàn lớn mạnh, cấm địa sẽ mở ra. Đến lúc đó
phong đàn đã có thể tự bảo vệ mình, còn ngự yêu sư bị bắt sẽ trở thành
một ngoại lực, duy trì phong đàn cường thịnh.
Đây là hiệu ứng cá nheo.
Trong cạnh tranh, là pháp môn thiên nhiên quan trọng bảo trì cân đối và sức sống.
…
- Chân tướng nguyên lai là dạng này.
Kim Bích Hàm nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này đã hoàng hôn, ánh mặt trời chiều tà chiếu vào toàn bộ vương thành.
Nơi đây ngày trước là vương thành Đôn Hoàng, lúc này là một đống hỗn độn.
Nơi là tường đổ, vết máu loang lổ, đâu đâu cũng có thể thấy được những
mảnh vụn thân thể nằm rải rác.
Một đám người trầm mặc như sắt thép, lặng lẽ thu dọn chiến trường.
Tiếng khóc truyền đi trong gió.
Tà dương như máu.
Từ ngày vương thành Đôn Hoàng bị chuyển đến nơi này, đây đã là ngày thứ ba yêu vật công thành.
- Bích Hàm, vị trí tòa vương thành này trước kia là khu vực yêu thú sinh
sống. Các nàng chiếm ở đây, bị yêu vật tấn công, cũng là điều tự nhiên.
Sở Vân ngồi trên ghế tựa, nhìn bóng lưng yểu điệu của Kim Bích Hàm, thấp giọng nói.
- Đây là chuyện bình thường trong quá trình di chuyển dân cư, chỉ có trải qua quá trình ma hợp này, mọi người mới có thể thích ứng thế giới này,
thế giới này cũng có thể dung nạp đoàn người. Ta là chủ nhân thế giới
tiên nang này, chuyện cần làm không đơn giản chỉ có bảo vệ nhân loại, mà là bảo trì cân đối hệ sinh thái. Thế nên, yêu vật công thành hai ngày
trước, ta không xuất thủ. Tới ngày hôm nay, khi thành trì bị đổ, ta mới
lệnh
Hồng Thường tiên tử đẩy lui đàn thú. Bích Hàm, ta hy vọng nàng có thể hiểu được.
Kim Bích Hàm xoay người, thần tình của nàng có chút phức tạp:
- Không, ta không trách huynh. Cạnh tranh là phương pháp tự nhiên, trải
qua trận huyết chiến này, đối với vương thành có nhiều mặt lợi hơn hại.
Ta cũng không phải loại công chúa mềm yếu, ta cũng từng kinh lịch qua
chiến trường nhiều lần, không phải sao?
Dừng một chút, giọng nàng có vẻ ai oán cô đơn:
- Ta chỉ nghĩ, không thể hướng huynh nhờ cậy như trước, đột nhiên như huynh rời xa ta.
- Đồ ngốc, ta ở ngay cạnh nàng…
Nói xong, Sở Vân đứng dậy, đi tới, nhẹ ôm Kim Bích Hàm vào lòng.
Về chuyện di chuyển dân cư, Sở Vân đã sớm hỏi qua không ít cường giả Đế Hoàng.
Thật giống như đặt một quân cờ ngoại lai vào bàn cờ, muốn nó chiếm được một
tấc, quân cờ này nhất định phải chen lấn một hồi, như vậy mới có không
gian cho nó tồn tại.
Quá trình này, tuy rằng tràn ngập chiến đấu và máu tanh, nhưng không thể thiếu được.
Dưới áp lực sinh tồn, có thể đào xới tiềm lực sự sống. Mặc kệ là nhân tộc hay yêu vật, đều là như vậy.
Đã trải qua quá trình này, đối với song phương đều có chỗ tốt thật lớn.
Tuy rằng sẽ tổn thất một ít nhân khẩu và yêu vật, nhưng xét về lâu về
dài, tuyệt đối là lợi nhiều hơn hại.
Hơn một trăm thành thị bị di chuyển đến, vẫn chưa tụ tập thành một khối, cũng là do Sở Vân chọn đặt
nơi chân trời góc biển, nơi bình nguyên, thậm chí là tầng đáy thế giới.
Những thành thị này đại thể đều bị cô lập, coi như gần nhất cũng phải cách xa mấy nghìn dặm. Những vị trí này đều do Sở Vân và Cực Nhạc Tiên phi cẩn
thận khảo sát rồi mới đưa ra quyết định.
Áp lực từ yêu vật xung quanh thành thị, từ việc duy trì hoạt động của cả một thành trì to lớn.
Có điều, trong quá trình ma hợp khó tránh khỏi ngoài ý muốn, vương thành
Đôn Hoàng thiếu chút không thủ được, hầu như bị yêu thú công phá. Sở Vân vẫn luôn duy trì quan tâm, đúng lúc xuất hiện, phái Hồng Thường tiên tử ra giải quyết nguy nan.
Trong quá trình ma hợp, chuyện ngoài ý
muốn như vậy xuất hiện không ít, thậm chí là rất nhiều. May rằng có bảy
mươi hai Cực Nhạc Tiên Phi tọa trấn, hỗ trợ Sở Vân duy trì cục diện cân
đối, bằng không lấy sức một mình Sở Vân, tuyệt đối không có biện pháp
phân
thân.
Tiếp theo nửa tháng, toàn bộ đại cục dần đi vào ổn định.
Những thành thị di chuyển đến, chỉ tổn thất năm tòa, đều do yêu vật công phá. Nhưng tuyệt đại đa số người dân đứng vững được trong thế giới tiên nang đều dần học được cách thích ứng.
Nguyên nhân chủ yếu là do lưới pháp tắc.
Lưới pháp tắc thế giới tiên nang của Sở Vân còn đơn sơ hơn nhiều lắm so với
Tinh Châu, căn bản không thể so sánh được. Trong đó có một bộ phận pháp
tắc đến từ Quỷ Châu, thêm cả truyền thừa từ bí cảnh của Cổ Thánh.
Bởi vậy, dân cư Chư Tinh Quốc đi tới đất khách, hoàn cảnh đột nhiên biến
đổi khiến rất nhiều người không thích ứng được, không ít người đã phải
sinh bệnh. Đối mặt với yêu triều công kích, do lưới pháp tắc thay đổi,
chiến lực yêu vật trong tay bọn họ cũng thành mềm yếu, không chút sức
lực.
Chỉ là những tổn thất này, đều nằm trong tính toán của Sở Vân, hoàn toàn có thể chống đỡ được.
Thời gian trôi mau, đảo mắt liền qua thêm nửa tháng.
Cục diện toàn bộ thế giới tiên nang đã được củng cố triệt để. Cực Nhạc Hoan Hỷ thuyền dò xét trên không trung, Sở Vân đứng tại mép thuyền quan sát
toàn bộ đại địa mênh mông.
Bình nguyên, rừng rậm, đồi núi, sơn
cốc, ven biển, hoang mang, tuyết địa… Mỗi địa phương phân biệt chiếm
đóng một tòa thành thị. Những tòa thành thị này, đại thể đều thương
tích, tồi tàn. Hiện tại, các ngự yêu sư đang như những con kiến thợ,
miệt mài tu sửa tường thành, kiến trúc bên trong.
- Mau nhìn bầu trời!
- Là Phổ Độ Thần Chu!
- Bái kiến Sở Vân đại Đế, hiền minh nhân hậu thần vũ, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế…
Có đôi khi, hình bóng Cực Nhạc Hoan Hỷ Thuyền bị phát hiện, lúc này người
dân trong các thành trì đa phần đều vui mừng kinh hô. Mọi người đều cất
tiếng triều bái, mặt ngước lên trời, thi lễ.
Bọn họ không biết
tên gọi của Cực Nhạc Hoan Hỷ Thuyền, chỉ biết trong hai tháng qua, Cực
Nhạc Hoan Hỷ Thuyền nhiều lần xuất hiện, thay bọn họ giải quyết tai nạn, vươn tay viện trợ.