- Thiếu đảo chủ là người nhìn xa trông rộng, Dịch Yên cô nương cũng là
người có pháp thuật cao minh, nhất định bọn họ không có nói sai. Các
ngươi không được khinh xuất.
Đúng lúc này, Hoàng Hiếu đứng ra nói. Hắn là một trong số ít người vẫn bình tĩnh như không.
Các tướng lĩnh đều gật đầu, đột nhiên sắc mặt lại trầm xuống.
Cùng lúc này, tại doanh trại Thủy gia.
- Trong quân của đối phương, cũng có toán sư!
Giọng nói của Trinh Hữu Tài nặng trĩu, từ từ đi vào trong doanh trướng của Cuồng Nho Tướng Quân, mở miệng nói một câu như vậy.
Nhất thời Cuồng Nho Tướng Quân cả kinh, lập tức bỏ qua chuyện quân sự, ngẩng đầu lên:
- Cái gì? Thật vậy sao? Phải biết rằng toán sư tại Tinh Châu rất ít ỏi.
- Chắc chắn là có. Trước tiên, người kia che đậy huyền cơ, khiến ta không thể tính ra, tập kích bất ngờ Mộc Lâm đảo do ta đảm nhiệm. Sau khi ta
nghe tin tình báo mới biết được chuyện này. Tiếp đến, lập tức suy tính
ra đường lui của đối phương, phái người chặn lại. Nhưng lại bị đối
phương suy tính ra, liền thay đổi tuyến đường, để hạm đội của địch chạy
trốn thành công.
Trinh Hữu Tài đáp.
Sắc mặt Cuồng Nho
Tướng Quân trầm xuống. - Mộc Lâm đảo chính là trạm tiếp tế quan trọng
cho tiền tuyến của chúng ta. Ta nhớ không nhầm thì một nhóm quân trang
và vật tư được vận chuyển tới đảo, đúng không?
- Ai, nhóm vật tư kia đả bị cướp đoạt. Mộc Lâm đảo cũng bị cháy sạch, biến thành một đống hỗn độn.
Trinh Hữu Tài thở dài nói:
- Yêu vật trong tay ta có thể suy tính được toàn bộ cục diện, ngoài trừ
huyền cơ bị che đậy là không thể tính ra được. Bằng không, kế hoạch chặn đường lui của ta, tại sao có thể bị phát hiện?
Bỗng nhiên trong doanh trướng trở nên im lặng.
- Toán sư, bây giờ Thư gia cũng có toán sư. Cứ như vậy, toán sư phối hợp
cùng với các lương tướng, áp lực trên tuyền tuyến không chỉ tăng lên gấp bội.
Cuồng Nho Tướng Quân có cuồng ngạo thế nào đi nữa, lúc này trên mặt cũng hiện rõ vẻ lo lắng.
- Tướng quân yên tâm, ta đã sắp xếp tất cả, toàn bộ thế trận đã tạo lên.
Trừ phi toán sư của đối phương còn cao minh hơn ta gấp bội mới có thể
phá hoại kế hoạch của ta. Chỉ cần hơn một tháng nữa, thế cục trận đại
chiến có thể được dựng lên.
Trinh Hữu Tài tự tin nói.
- Ta rất lo lắng a. Sở Vân là một biến số, thật không ngờ lại xuất hiện thêm một biến số. Trong lòng ta luôn cảm thấy bất an. Như vậy đi, Trinh quân sư, tạm thời ngươi hãy dừng lại kế hoạch, dốc toàn lực tính toán thời
gian cuộc đại chiến cho ta.
Cuồng Nho Tướng Quân nói.
- Thế nhưng nếu làm như vậy, ngày đại chiến sẽ bị chậm lại.
Trinh Hữu Tài nói.
- Hiện tại không phải lúc cấp bách, tình thế đã rơi vào giai đoạn giằng
co, huống hồ đối phương cũng đã có toán sư. Nóng vội ắt sẽ thất bại.
Cuồng Nho Tướng Quân vẫn giữ vững ý kiến của mình.
- Được rồi. Ngài là tướng quân, còn ta chỉ là một toán sư mà thôi.
Trinh Hữu Tài không còn cách nào khác, đành phải lấy ra hai kiện yêu vật, dốc toàn lực suy tính.
- Ủa? Tướng quân, quả thực ngươi đã có tính toán từ trước a! Ta tính ra
rồi, tại nơi cách hướng tây bắc chín ngàn hải lý, có một nhân duyên lớn, có thể ảnh hưởng tới cục diện của toàn bộ Chư Tinh Quần Đảo!
Đột nhiên, hai mắt Trinh Hữu Tài mở ra, kinh hãi nói.
Cùng lúc này, tại doanh trướng Thư gia.
- Thiếu đảo chủ, dự đoán của ngài về tương lai của Thư gia quả thực rất
chính xác. Ta đã tính ra rồi, tại nơi cách phía đông bắc tám ngàn hải
lý, có một nhân duyên. Tại nơi này, tuyệt đối trải qua một hồi đại nguy
hiểm, đại kỳ ngộ, trận đại chiến mới có thể gia tăng
khả năng thắng lợi. Thất bại, chính là giúp đối phương tăng phần thắng.
Hai mắt Dịch Yên mở ra, nhỏ nhẹ nói.
- Nàng có thể khẳng định?
- Tất nhiên. Tuy rằng thực lực của ta kém Trinh Hữu Tài một bậc. Thế
nhưng, một khi Hà Lạc Đồ của ta, hợp nhất với Dịch Thiên Kinh, nhất tề
sử dụng. Sẽ gặp Thủy Mộc tương sinh, tăng phúc cho nhau. Trong khoảng
thời gian ngắn, tính lực tăng lên gấp bội, cao minh hơn cả đối phương.
Hơn nữa ta còn tính được, đối phương cũng đã xuất phát. Nếu như thiếu
đảo chủ muốn nắm bắt được kỳ ngộ này, nhất định phải xuất phát.
- Đi về phía đông bắc 8000 hải lý...
Hải đồ Chư Tinh Quần Đảo đã khắc thật sâu trong đầu của Sở Vân. Lúc này hắn hồi tưởng lại, lập tức hai mặt lóe ra quang mang.
“Chẳng phải Mê Tung Ám Tiều sao? Nơi này, sương mù dày đặc bao phủ quanh năm,
đá ngầm mọc thành bụi, là cấm địa trên hải đồ, tàu thuyền không được
tiến vào. Mê Tung Ám Tiều và hải vực Xà Tảo là một trong những nơi nguy
hiểm nhất trên Chư Tinh Quần Đảo. Lẽ nào nơi này có cơ duyên?”
Sở Vân tham khảm ký ức của kiếp trước, nhưng không hề đoạt được gì.
Trong Mê Tung Ám Tiều, hẳn là không có bảo tàng gì có giá trị.
“Chỉ là thế giới hiện tại đã bị ta thay đổi hoàn toàn. Nguyên bản Thư gia
chỉ có trên danh nghĩa, thế nhưng hiện tại là một trong những thế lực
đứng đầu. Trữ Thiên Vương, một trong hai đại bá chủ trên Chư Tinh Quần
Đảo, còn chưa quật khởi đã bị ta giết chết. Thế lực của Thiết gia cũng
bị ta đè nén, Long Đạo Chi một vị quân sư kỳ tài như vậy cũng đã sớm bị
chết.”
“Tại kiếp trước, căn bản Giang Hán Quốc cũng chưa bao giờ
tiến hành xâm lược Chư Tinh Quần Đảo. Bất quá, đó chính là suy tính của
Dịch Yên, thà tin còn hơn không.”
Nghĩ tới đây, Sở Vân quyết định thật nhanh, lập tức xuất phát, đích thân đi tới Mê Tung Ám Tiều.
Hắn giẫm lên Tật Phong Kính Thảo Hài, toàn thân bao phủ bởi Hồng Yêu không
màu, hóa thành một đạo ánh sáng màu hồng, lướt trên không trung.
Lúc này đang là ban đêm, trăng sáng như đèn treo lơ lửng giữa trời. Trong bóng đêm, có thể nhìn rõ mồn một.
Sở Vân bay lên trời cao, nhìn xuống phía dưới. Chỉ trông thấy một tòa hải
đảo, hình thể nhỏ bé. Trên đảo nhỏ đèn đuốc sáng trưng, hải vực tương
đối nhỏ, phía dưới có một hạm đội tuần tra xung quanh hải vực.
Nơi này chính là tiền tuyến, tất nhiên bầu không khí rất căng thẳng. Cách
nơi này một vạn năm trăm nghìn hải lý chính là hải vực Thủy gia, đảo nhỏ này chính là mặt trận tiền tuyến.
Đương nhiên tại trung tâm hải
vực, cũng không hề yên tĩnh. Trên đó không thể tránh khỏi những trận
chiến to nhỏ khác nhau. Nơi này là nơi mà thám báo của Thư gia và Thủy
gia thi thố tài năng.
- Ngươi có nghe thấy âm thanh gì không?
Một tên thám báo Thủy gia, ẩn nấp tại một nơi kín đáo trên đảo, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, sắc mặt rất căng thẳng.
Tên còn lại vểnh tai lắng nghe, cũng không thể khẳng định:
- Dường như có một tiếng nổ vang?
Hai tên thám báo vô tình nhìn lên bầu trời đêm, chỉ thấy trăng sáng như
nước, chiếu khắp hải vực. Trăng treo giữa trời, không có một gợn mây che lấp, tầm nhìn rất rõ ràng.
- Không có ai cả.
- Ai, xem ra là ta của cả nghi.
- Ha ha, không có gì. Thám báo chúng ta cả nghi cũng không sao, chỉ sợ sơ ý mà bỏ qua quân tình quan trọng.
Một người bên cạnh cổ vũ đồng bọn vài câu, nhưng hoàn toàn không biết đã bỏ qua một tin quan trọng, chính là thiếu chủ Thư gia đảo đã rời khỏi đảo.