Hắn cắn đến mức lợi cũng chảy máu, trong mắt tràn ngập tơ máu, phẫn nộ trong lòng rít gào.
Đúng lúc này, một đạo thân ảnh từ phía xa bay nhanh đến.
- Cửu U thành chủ, Vô Thường Hầu đại nhân!
Lực Long Địa Quân giật mình kinh hãi. Sau khi thấy rõ người tới, lập tức thi lễ từ xa.
- Lực Long Địa Quân, không cần đa lễ. Bản Hầu muốn mượn bảo thạch mật môn của các ngươi để rời đi. Sao, đã có chuyện gì?
Vô Thường Hầu bay tới trong Thạch Chuy Thành, lập tức phát hiện có điều
không ổn. Không khí trong thành tương đối quái dị. Rất nhiều cửa kho đều mở rộng. Hiện
trường hỗn độn, mất trật tự.
- Ôi, hậu sinh khả uý.
Lực Long Địa Quân bất đắc dĩ thở dài, Hoang Long Hội và Cửu U thành luôn
luôn thân cận với nhau. Huống hồ chuyện này cũng không giấu diếm được,
liền kể cho Vô Thường Hầu nghe.
- Cái gì? Không ngờ Sở Vân hắn tấn chức tới Hầu cấp!
Vô Thường Hầu nghe xong, trong mắt chợt phát ra hàn khí, sát ý bốc lên. Hắn bóp cổ tay thở dài.
- Đáng tiếc. Nếu các ngươi có thể ngăn cản bọn họ chừng nửa khắc, ta đã
có thể giết chết. Hội trưởng Hoang Long Hội lại thông qua bảo thạch mật
môn trợ giúp, tại sao phải sợ những tiểu bối như chúng?
- Phụt!
Vô Thường Hầu vừa dứt lời, cuối cùng Hoang Ngô chịu không nổi vận mệnh
trêu cợt như vậy, nhổ ra một ngụm máu. Lúc này hắn đã ngất đi.
Người còn ở giữa không trung, thật giống như một bao tải, một đầu về hướng mặt đất, rơi xuống.
- Hoang Ngô!
Lực Long Địa Quân vội vàng tới cứu.
- Người thanh niên này, lại bị tức đến hộc máu? Tố chất tâm lý kém như vậy?
Vô Thường Hầu lắc đầu, có chút khinh thường.
- Tuy nhiên, Sở Vân lại thành cường giả Hầu cấp. Tốc độ tấn chức của hắn
cũng quá nhanh. Thêm một thời gian nữa, chỉ sợ không khống chế được hắn.
Đã biết tin tức Sở Vân tấn chức Hầu cấp, trong lòng Vô Thường Hầu cũng sinh ra một áp lực.
- Phải mau chóng chạy trở về, thông báo cho người kia!
Tưởng tượng đến trong thành Cửu U, còn có người kia trấn giữ. Tâm trạng của Vô Thường Hầu, bỗng nhiên ổn định lại.
Không lưu luyến với nơi này, hắn cũng tiến vào bảo thạch mật môn.
Nửa tháng sau, Sở Vân cùng Kim Bích Hàm, Tiếu Tiểu Hiền về tới Chư Tinh
Quần Đảo. Về phần Nhị Lang Thiên Quân, nửa đường đã mỗi người đi một
ngả.
Thư gia đảo nhất thời náo nhiệt khác thường.
- Xú tiểu tử, cuối cùng cũng chịu trở lại?
Thư Thiên Hào cười ha ha, vỗ vỗ bả vai Sở Vân.
- Trở về là tốt rồi.
- Thiếu đảo chủ, lần này cho ta vật liệu luyện binh gì đây?
Du Nha đại sư xoa xoa tay, chen chúc tiến lên.
Hắn nhanh chóng vui mừng kêu lên. Bởi vì Sở Vân đưa cho hắn một gốc cây Phách Hỏa Vương Liên.
- Thiếu chủ, ngài lại thật sự đưa Đôn Hoàng công chúa trở lại! Hoa Anh ta bội phục sát đất.
Không chỉ là Hoa Anh, còn có ba lão tướng, Nhan Khuyết đến trêu ghẹo.
Kim Bích Hàm bị nói, sắc mặt đỏ bừng, khẽ cắn môi, nàng xuất ra tư thế một Quốc Công chủ:
- Thật ra, chúng ta cũng không tính là lần đầu gặp mặt.
Mọi người kinh sợ.
Sở Vân đã đem chuyện nàng nữ mặc nam trang, giải thích một lần.
- Thì ra Thạch Gia Minh chính là Kim Bích Hàm. Kim Bích Hàm chính là Thạch Gia Minh!
Mọi người kinh ngạc không nói lên lời.
Nhan Khuyết, Hoa Anh, Trữ Y Y đều khiếp sợ nói không ra lời. Lại nói tiếp, bọn họ và Kim Bích Hàm cũng cùng học một trường.
Ánh mắt ba lão tướng hướng về Kim Bích Hàm đầy cảm kích. Lúc trước Thư gia
đảo khó khăn, cùng thế lực khắp nơi hải chiến, Thạch Gia Minh đã xuất
lực nhiều nhất.
- Thì ra là người một nhà.
Thư Thiên Hào gật đầu, cười rất ôn hòa. Sau đó một câu hai nghĩa nói với Đôn Hoàng công chúa.
- Hoan nghênh về nhà.
Đêm đó, vì Sở Vân và Kim Bích Hàm an toàn trở về, Thư gia đảo tổ chức yến tiệc chào mừng rất long trọng.
Cảnh tượng ca múa mừng cảnh thái bình, phồn vinh an bình.
Sở Vân đem tình hình thám hiểm, kể lại tỉ mỉ cho mọi người nghe. Mọi người nghe xong, tâm thần dao động, khi thì sợ hãi, khi thì hít khí.
Đương nhiên, Sở Vân cũng có phần giấu diếm. Về chuyện giết chết Tham Lang Vương, hắn cũng không tính nói ra.
Trên đường trở về, bốn người bọn họ đã bàn bạc kỹ về chuyện này.
Tham Lang Vương cũng không phải là người cô độc, phía sau hắn còn cả thế lực hùng hậu.
Nếu lộ ra, sẽ đưa tới một đống phiền phức lớn.
Đương nhiên, Sở Vân không giấu diếm về thực lực Hầu cấp của bản thân.
Khi ở Thạch Chuy Thành cũng đã để lộ, hiện tại không cần thiết phải giấu diếm.
- Sở Vân con ta, con tấn chức thành cường giả Hầu cấp? Nghĩa phụ ta không có nghe nhầm chứ?
Lần đầu tiên nghe Sở Vân nói vậy, Thư Thiên Hào cũng có chút không tin tưởng được, đừng nói những người khác.
Để chứng minh chuyện này, Sở Vân phát ra linh áp.
Linh áp Hầu cấp, hoàn toàn thật, không giả được.
- Tốt, tốt, tốt.
Thư Thiên Hào lệ nóng lưng tròng, thật lòng tự hào trước thành tích Sở Vân có thể đạt được.
- Các vị, Thiếu chủ đã có thực lực Hầu cấp, lại có giao hảo với Tửu Hào
Vương, Vạn Độc Vương. Lại có Đôn Hoàng quốc làm minh hữu. Quả thực là
mọi chuyện đã được chuẩn bị. Mọi người cảm thấy thế nào về đề nghị ta
đưa ra trong hội nghị lần trước?
Bỗng nhiên Nhan Khuyết đứng dậy, vẻ mặt kích động.
Mọi người ngẩn ra, sau đó vẻ mặt tất cả đều hưng phấn, châu đầu ghé tai.
- Lão đa, Nhan Khuyết đã đề nghị gì?
- À, là về chuyện chính thức lập quốc sau khi thống nhất Chư Tinh Quần Đảo.