Chí Tôn

Chương 5: Q.2 - Chương 5: Nam hôn nam.






Bởi vậy chỉ có thể gọi nam học sinh tới cứu trị.

Giữa các nam học sinh, hắn đối với Sở Vân có tình cảm tốt nhất, sau này công chúa có truy cứu thì cũng có thể lấy lý do bởi vì hắn câu được Bảo Thạch Hải Đồn, công bù cho tội, không tiếp tục truy cứu.

Ngắn ngủi trong chốc lát, trong đầu Bạch Mi Đan Sư đã vòng vo suy nghĩ mấy lần, sau khi suy nghĩ thỏa đáng, lập tức mạnh mẽ đưa đan dược cho Sở Vân.

Sở Vân bất đắc dĩ, đây tính là chuyện gì? Lúc này nhãn thần nhìn về phía Bạch Mi Đan Sư mang theo một tia u oán, chính ngươi muốn cứu giúp, vì sao không tự mình động thủ?

Bất quá, tính mệnh của đối phương nguy trong sớm tối, cũng không phải là thời điểm thích hợp để từ chối.

Lúc này Sở Vân cắn đan dược, nhai loạn trong miệng vài cái, hỗn hợp với nước bọt, cúi đầu xuống.

Miệng đối miệng, hắn mở cằm đối phương, đẩy hỗn hợp đan dược và nước bọt của chính mình vào miệng đối phương.

Kim Bích Hàm gặp ác mộng, bị trúng đạo pháp Thanh Môi Mộng Yểm sẽ rơi vào trong ác mộng thật sâu, không thể tự mình thoát ra được, cuối cùng bởi vì trong lòng sinh cảm giác sợ hãi thật lớn, sinh cơ đông lại, rơi vào ngủ say vĩnh viễn.

Trong mộng, nàng nhớ tới Hoàng cung chính mình sớm chiều ở chung.

U hồn của hoàng huynh phiêu đãng trước mặt nàng:

- Muội muội, huynh chết là do mưu sát, mưu sát triệt triệt để để! Các đại thần trong triều đã bị người mua chuộc, trong các thân vương cũng có người không muốn thấy ta. Muội phải báo thù cho huynh! Báo thù rửa hận cho huynh!

- Hoàng huynh, là ai ra tay? Là ai?

Nàng kinh hô đặt câu hỏi trong lòng, bàn tay lạnh lẽo, lệ rơi đầy mặt.

U hồn của hoàng huynh lại phiêu tán theo gió, chợt khung cảnh xung quanh nhoáng lên, nàng đứng bên cạnh gường, trên giường là phụ thân mang trọng bệnh đang nằm.

- Nữ nhi của ta, vương tọa Đôn Hoàng Quốc quyết không thể để rơi vào trong tay các thân vương dã tâm bừng bừng, làm người nối nghiệp duy nhất của hoàng tộc, con phải nhận trách nhiệm thủ hộ vương tọa! Trở thành hoàng trữ đi…

Phụ hoàng đã già nua, hai con mắt khàn khàn nhìn vào huyết nhục duy nhất của chính mình, trong miệng gian nan nói một câu.

- Phụ hoàng, con nhất định sẽ báo thù thay ca ca, nhất định sẽ thủ hộ vương tọa!

Kim Bích Hàm run run, quỳ xuống, trước mặt phụ hoàng thề thốt hứa hẹn.

Số phận, thoải mái trôi nổi, vĩnh viễn khiến người khác không phỏng đoán được.

Một khắc trước còn là khuê nữ, học tập cầm kỳ thư thư họa, tương lai làm giai nhân hòa thân, Kim Binh Hàm giờ phút này nhất định phải gánh nặng trách nhiệm quốc gia, trở thành hoàng trữ, phải thủ hộ vương tọa!

Thế nhưng làm hoàng trữ không phải là chuyện dễ dàng. Văn thần nắm giữ triều chính, võ tướng kiệt ngạo, các thân vương dã tâm bừng bừng, nhất định bọn họ sẽ ngang ngược ngăn cản.

Nhất là một vị nữ tử.

- Nữ nhi của ta, thiên phú ngự yêu sư của con càng mạnh hơn nhiều so với ca ca, những năm gần đây con đã tận lực áp chế chính mình để thành tựu cho vinh quang của ca ca con, nhưng tài năng của con luôn rõ ràng trong mắt của vi phụ. Che giấu tung tích, đi Thiên Ca Thư Viện, viện chủ thư viện chính là bằng hữu tốt của ta, mọi chuyện ta đã lo lắng ổn thỏa. Mang theo ngọc giản này, còn có Kim Thiền Y nữ giả nam trang, chịu đựng chính mình, chuyên tâm học tập. Đề cao năng lực của chính mình, thu hoạch nhân tài hữu dụng. Hai năm, hai năm sau phải trở về, thân thể của vi phụ chỉ có thể chống đỡ hai năm…

Vì vậy, công chứa trước kia, cởi bỏ đồ dùng âu yếm thường ngày, cởi ra nữ trang yêu thích, mặc vào Kim Thiền Y, nhung trang toàn thân, bí mật xuất phát.

Giấu được mọi người, thế nhưng không giấu diếm được yêu thú hoang dại trên đường tới Thiên Ca Thư Viện.

Hải thuyền nàng sử dụng bất ngờ bị Hải Miên Thủy Mẫu tập kích, lật úp, đang trong lúc nguy nan, Kim Bích Hàm vận dụng Bảo Thạch Hải Đồn, tiến hành tự cứu.

Bảo Thạch Hải Đồn mê man ngụp lặn trong biển, nó không nhận ra phương hướng Thiên Ca Thư Viện, hơn nữa nó có thương tích trong người, càng lúc nó càng thêm mệt mỏi, tốc độ cũng càng lúc càng chậm.

Thế nhưng, nó bỗng nhiên ngửi thấy được một mùi hương, đó chính là dẫn hương đan của Bạch Mi Đan Sư, nó đã hấp dẫn Bảo Thạch Hải Đồn.

Hải đồn phấn khởi dư lực, đuổi theo bảo thuyền của Sở Vân, thế nhưng thứ đầu tiên tiếp xúc được chính là dây câu.

Vì vậy nó đã bị một vị thiếu niên câu lên.

Một cỗ vị đạo thanh lương hơi đắng từ trong khoang miệng tràn ngập tản ra, thời điểm tiến vào trong yết hầu, cấp tốc hóa thành một dòng nước ấm, chỗ nào nó chảy qua, độc tố như gặp phải nước sôi, đều tan rã tán loạn.

Thân thể dần dần chết lặng lại chuyển thành có tri giác, phảng phất giống như trong bóng đêm tìm được một điểm ánh sáng, ngón tay tinh xảo như kim ngọc của Kim Bích Hàm co giật, chậm rãi mở hai mắt ra.

Sở Vân đang lấy miệng bón thuốc cho nàng, thỉnh thoảng còn lấy lưỡi quét qua lại trong khoang miệng đối phương. Vốn đối phương không hề hay biết, đan dược đã theo đầu lưỡi “nâng lên” đi vào.

Đôi con mắt xinh đẹp như trăng rằm của Kim Bích Hàm phút chốc trợn to!

- Dâm tặc!

Không biết khí lực tới từ đâu, khiến hàm răng của Kim Bích Hàm hung hăng cắn mạnh, nhất thời nhấc chân lên, dưới sự xấu hổ và giận dữ va chạm với nhau.

Cả trên lẫn dưới Sở Vân đều bị thất thủ.

Đầu lưỡi bị cắn, tiểu đệ bị đạp.

Loại tình huống như thế này rốt cuộc đau đớn ra sao.

Từ khi sống lại cho tới nay, hắn chưa bao giờ bị thương nặng cho tới mức này. Toàn thân nhất thời giống như bị sét đánh, cái bụng co lại, cong như con tôm hùm. Lảo đảo lui về phía sau hai bước, rốt cuộc hắn không thể chống đỡ nổi, ngã ngồi dưới sàn thuyền.

Xung quanh sửng sốt, lập tức cười vang ha ha.

Kim Bích Hàm khẩn người ngồi bật dậy, kịch liệt vận động, liên tục ho khan, phun một ít đan dược trong miệng ra ngoài. Ánh mắt của nàng sửng sốt, vốn băng tuyết thông minh, sao có thể không biết rõ chính mình đã hiểu lầm đối phương.

- Không xong! Hắn đang giúp ta giải độc!

Nàng trước tiên nhìn thấy Sở Vân, chói mắt nhất chính là đôi con ngươi lãnh liệt phẫn nộ.

Sở Vân cảm thấy oan ức, vô cùng oan ức, đây là loại người nào nha? Phản ứng cũng quá lớn đi, bản thân nam hôn nam đã đủ chán ngấy rồi, cư nhiên không được báo đáp, thậm chí còn hành động như vậy!

Nguyên bản hắn nhìn sắc mặt của Bạch Mi Đan Sư thay đổi, thần tình cấp thiết, biết đối phương nhất định có chút địa vị, vì vậy không hề câu nệ chút tiểu tiết nam nhân gì đó, lúc này mới đáp ứng. Sớm biết như vậy, trước đó nên mạnh mẽ từ chối cho rồi.

- Được rồi, đều tản đi. Vị công tử này, bản nhân chính là tiên sinh Thiên Ca Thư Viện, tên gọi Bạch Mi Đan Sư, ngươi theo ta đi, ta có lời hỏi ngươi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.