Hồng Thường Tiên Tử cũng bị thu hút, cúi đầu vừa thấy, lập tức đôi môi
đỏ mọng thành hình tròn. Trong mắt hiện lên chút bối rối và sợ hãi.
Vào lúc này, Sở Vân vươn hai tay, chạm vào ngực nàng.
Lập tức thân thể mềm mại của Hồng Thường Tiên Tử liền chấn động, sự chú ý
bị chuyển rời. Sở Vân chuyển động thân thể, xâm nhập vào nơi nóng ấm
kia.
- Hí...
Hồng Thường Tiên Tử hít một hơi lạnh. Hàm răng trắng như tuyết cắn lên bờ môi.
Theo bản năng thân thể dùng sức, ôm chặt lấy Sở Vân. Hai bàn tay mảnh khảnh vẽ mười đường dài trên lưng Sở Vân.
Sở Vân bắt đầu phát lực, lấy một tiết tấu huyền diệu nào đó, không ngừng vận động.
Hồng Thường Tiên Tử cắn chặt răng, ban đầu là đau đớn kịch liệt, nhưng dần dần, một khoái cảm tê dại xuất hiện.
Theo hai người rơi vào cảnh đẹp. Mặc kệ là Sở Vân hay là Hồng Thường Tiên
Tử, toàn thân đều phát ra hào quang trong suốt. Hào quang của hai người
quấn lấy nhau, dần dần bao quanh hai người, biến thành hình Thái Cực.
Thái Cực liên tục thay đổi.
m khí và dương khí dây dưa lẫn nhau, đại trận Cực Lạc Hoan Hỷ Loạn Chuyển chuyển động, tuân theo thiên địa chí lý, bắt đầu nảy sinh một loại biến hóa huyền bí khó có thể nói nên lời.
Tiên Thiên Chi Khí tràn ra, khởi điểm chỉ từng đợt từng đợt khí tức như có như không, nhưng theo
tốc độ của Sở Vân nhanh hơn, lực đạo tăng lớn. Thái Cực liên tục thay
đổi, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh. Một cỗ Tiên Thiên Chi Khí không
ngừng tràn ra, giống như sương mù, chậm rãi tràn ngập xung quanh.
Chúng tiên phi lộ vẻ vui mừng, biết đại trận thấy hiệu quả, nảy sinh Tiên Thiên Chi Khí.
Tiên Thiên Chi Khí, tên như nghĩa, chính là khí tức còn sớm hơn so với thiên địa. Đây là khí tức chất phác nhất, không dính chút bụi bặm. Cũng khí
tức thần thánh cao nhất quý, có sức sống vô cùng.
Trước khi thiên địa còn chưa được tạo thành, Tiên Thiên Chi Khí đã tồn tại. Ở Hỗn Độn
hải, thiên địa mở ra, các loại Tiên Thiên Chi Khí dây dưa lẫn nhau, sinh sôi nảy nở, hóa ra vạn vật, không ngừng hao tổn.
Bởi vậy, theo
thời gian trôi qua, Tiên Thiên Chi Khí càng ngày càng ít. Yêu vật Tiên
Thiên cũng càng ngày càng hiếm thấy. Cuối cùng chỉ thấy Hậu Thiên, mà
không thấy Tiên Thiên.
Nhưng vạn vật sinh sôi, thiên địa tuần
hoàn, đều không phải chỉ có thể từ Tiên Thiên chuyển sang Hậu Thiên,
cũng có thể từ Hậu Thiên chuyển sang Tiên Thiên.
Đây là âm dương
song sinh, từ trong thai nghén ra một cỗ Tiên Thiên Chi Khí, lấy Hậu
Thiên mà quay ngược trở lại Tiên Thiên, chưa bao giờ sinh ra.
Mọi người đều biết, cơ thể mẹ thai nghén ra thai nhi, đều chứa Tiên Thiên
Chi Khí. Chỉ là sau lại sinh ra, hít thở Hậu Thiên khí, mới dần dần từ
thân thể Tiên Thiên biến chất thành Hậu Thiên.
Phàm là có sẵn
Tiên Thiên Chi Khí, đều là thân thể Tiên Thiên, vượt lên trên lưới pháp
tắc thiên địa, Thiên Kiếp trong thân không gia tăng, có sự tiêu dao vô
hạn và tự do tự tại.
Lúc trước, Đường Cẩm Quốc chủ tiếp nhận đề
nghị của Bạch Tiểu Thánh, chính vì nguyên nhân này, ý đồ căn cứ vào đạo
lý âm dương song sinh, từ Hậu Thiên trở lại
Tiên Thiên. Do đó đạt tới thân thể Tiên Thiên, tiêu dao trong vũ trụ.
Đây là bí mật vĩnh sinh trong Cực Nhạc Hoan Hỷ Thuyền!
Nhưng Đường Cẩm Quốc chủ thất bại. Trong một khắc khi lắp ráp Cực Nhạc Hoan
Hỷ Thuyền, nghênh đón Thiên Kiếp vô cùng vô tận. Nhưng lý niệm của hắn
cũng đã thành công.
Thiên Kiếp đã đến. Đây chính là bằng chứng tốt nhất.
Ngay cả trời xanh cũng phải sợ hãi, không thể cho phép Cực Nhạc Hoan Hỷ
Thuyền được tạo thành. Bởi vì một khi lắp ráp nó thành công, nó có thể
không ngừng sản sinh ra Tiên Thiên Chi Khí. Điều này đi ngược lại quy
luật vận chuyển thiên địa tự nhiên.
Cực Nhạc Hoan Hỷ Thuyền ở
dưới lưới pháp tắc Tinh Châu không có khả năng lắp ráp thành công, tuyệt đối sẽ không có một ngày như vậy. Nhưng hiện tại, nó dưới cơ duyên xảo
hợp, cũng lắp ráp xong trong tiên nang tuyệt phẩm.
Bởi vì nó đối
mặt không phải là lưới pháp tắc Tinh Châu hoàn chỉnh, chặt chẽ, cuồn
cuộn, uy nghiêm, mà là pháp tắc hỗn loạn mất trật tự không chịu nổi,
kiềm chế lẫn nhau, dây dưa cùng một chỗ.
Mặc dù có tạo thành Thiên Kiếp, trong nháy mắt cũng bị Hỗn Độn hải rít gào cắn nuốt.
Trong đại trận Cực Lạc Hoan Hỷ Loạn Chuyển, sương mù Tiên Thiên càng ngày càng đậm.
Ở trung tâm sương mù, có một quả cầu Thái Cực không ngừng xoay tròn. Hào
quang bắn xuyên qua Thái Cực cầu tản mát ra xung quanh, mơ hồ có thể
thấy bên trong có hai thân ảnh đang không ngừng dây dưa.
Cuối cùng, âm dương Thái Cực cầu "ầm" một tiếng, sụp đổ.
Hồng Thường Tiên Tử đổ mồ hôi đầm đìa, bất lực thở hổn hển. Nàng thoát khỏi
Sở Vân, chậm rãi phiêu trở lại vị trí, ngồi xếp bằng xuống, nhắm mắt
dưỡng thần.
Khí tức phát ra từ toàn thân nàng, đã xác định - nàng tấn chức thành Yêu binh Tiên Thiên!
- Thành công!
Các vị tiên phi reo hò.
- Tiếp theo, đến ta...
Hạ Phàm tiên tử khẩn trương đến mức mím môi, thân thể không tự chủ được nhẹ nhàng bay về hướng Sở Vân.
Hạ Phàm tiên tử có phong cách khác với Hồng Thường Tiên Tử.
Toàn thân nàng mặc áo lụa mỏng màu ngọc bích, tay áo tung bay.
Da thịt nàng trắng mịn như tuyết. Tóc dài ngang lưng, mấy cái trâm trân
châu gài trên mái tóc đen. Toàn thân có vẻ thanh thuần như nước, động
lòng người một cách khác thường.
Tính cách của nàng và Hồng Thường Tiên Tử cũng khác nhau. Người này nhiệt tình như lửa, tính tình nàng lại dịu dàng như nước.
Sở Vân vừa chạm vào thân thể của nàng, toàn thân nàng run lên.
Nàng sợ hãi đến mức nhắm hai mắt lại, một đôi lông mi nồng đậm cong dài, khiến Sở Vân không tự chủ được hôn lên đó.
Hôn mi mắt nàng, hôn hai má nàng, hôn cổ nàng, đồng thời đi một đường xuống dưới...
Khí tức phát ra từ thân thể nàng không nồng đậm giống Hồng Thường Tiên Tử,
mà tươi mát chất phác, khiến người ta cảm giác giống như rừng trúc sau
cơn mưa, núi xanh nước biếc.
Sở Vân đề thương lên ngựa, lại chinh phạt. Thái Cực Cầu tái hiện, không ngừng sản sinh Tiên Thiên Chi Khí.
Những Tiên Thiên Chi Khí vừa sản sinh, phần lớn đều trực tiếp dũng mãnh
tiến vào trong thân thể Hạ Phàm tiên tử và Sở Vân, theo căn nguyên nâng
cao tố chất thân thể bọn họ.
Rất nhanh, Hạ Phàm tiên tử cũng tấn
chức thành Yêu binh Tiên Thiên. Nàng mở miệng thở dốc, mí mắt vô cùng
trầm trọng, thể lực hao hết, gần như muốn buồn ngủ.
Đại trận tự hành tiễn chân nàng, ngay sau đó lại đưa Phi Dương Tiên Tử tới.
Phi Dương Tiên Tử, toàn thân mặc váy màu vàng nhạt, khiến người ta cảm giác thanh thoát mà lại ấm áp.
Mi tâm của nàng điểm một điểm chu sa, kiều mỵ động lòng người. Một đôi đôi mắt trong suốt như nước, lông mi dày. Nàng duyên dáng yêu kiều, chậm
rãi bay vào trong ngực Sở Vân, bờ môi non mềm như đóa hoa nhanh chóng bị Sở Vân dùng miệng bao lại, không ngừng hút vị ngọt lành.
Động
tác Sở Vân càng thêm thành thạo, một tay đặt lên hai bầu ngực, một tay
đặt trên eo Phi Dương Tiên Tử, sau đó cởi bỏ đai lưng bằng gấm màu bạch
ngọc bên hông nàng...
Một lát sau, hắn xâm nhập hoa viên, tiến
hành thăm dò. Trong lúc đó, Phi Dương Tiên Tử nhắm mắt thừa nhận. Tóc
mai nàng nhanh chóng ướt vì đổ mồ hôi, dính trên gương mặt.
Tóc nàng rối loạn, bộ diêu cắm trên đầu cắm dao động, rạng rỡ phát sáng, trong động tác của Sở Vân, không ngừng lắc lư.
Nhất động nhất tĩnh, nhất động nhất tĩnh.
Trong lúc đó, thần sắc Sở Vân và Phi Dương Tiên Tử, cũng thoát khỏi sung
sướng nông cạn, mà thăng hoa đến một loại cao quý và thần thánh.
Linh quang trong cơ thể Sở Vân phát ra sáng rực loá mắt, chói sáng xưa nay chưa từng có.
Cảnh giới Nhân Đạo của hắn vốn vướng ở Vương cấp trung đoạn, vẫn trì trệ không tiến, lúc này lại đang không ngừng tăng vọt.
Rất nhanh, Phi Dương Tiên Tử cũng rời trận, vị thứ tư tiên tử bay qua.
Sở Vân càng đánh càng mạnh mẽ, động tác không ngừng, hắn thể ngộ tới chí lý trong động tĩnh:
“Vận động của vạn vật trên thế gian, cũng chỉ có hai loại, một là động, hai
là tĩnh. Động mà sinh dương, động cực mà tĩnh, tĩnh mà sinh âm, tĩnh cực phục động. Một động một tĩnh, chính là gốc rễ...”
Trong động tĩnh, có học vấn, vô cùng ảo diệu.
“Nam tử là dương, nữ tử là âm. m dương song sinh, lấy không sinh có. Vô cực
mà Thái Cực, vạn vật cứ thế hoá sinh... Trong đạo âm dương, ẩn chứa tinh túy của Nhân Đạo!”
Giờ phút này, linh quang của Sở Vân đặc biệt
phát sáng, hắn mở hai mắt, thò tay vào trong sương mù không thấy năm
ngón tay, sáng lên như hai tia chớp!
Hắn ngộ đạo!
Nhân Đạo, Nhân Đạo!
Người đời thường nói, công năng đánh mất phương diện nào đó chính là không
thể Nhân Đạo. Tuy rằng cách nói không hoàn toàn chính xác, nhưng cũng có thể xem như một đạo lý.
Đó là âm dương giao hợp, Vô Cực mà Thái Cực, chính là phần quan trọng nhất trong Nhân Đạo.
Đường của Sở Vân chính là nhân đạo. Trong quá trình này, hắn không ngừng
nghiệm chứng và thể ngộ, thu hoạch lớn đến mức khó có thể tưởng tượng.
Cảnh giới
đột nhiên tăng mạnh, từ Vương cấp trung đoạn, bắt đầu một đường tăng vọt...
Không cần phải dùng lực vào thân thể, để nó theo luật vận động của tự nhiên
mà chuyển động. Sở Vân thu toàn bộ tinh thần, đưa vào trong cảm ngộ ngàn năm một thuở.
“Thế gian tang thương, mà Nhân Đạo vĩnh hằng. Nhân Đạo là vĩnh hằng, bởi vì người liên tục không ngớt. Tuy rằng sinh mạng
một người ngắn ngủi, nhưng nhân tộc lại không ngừng lớn mạnh, sinh sản.
Một đám tính mạng mới, được thai nghén ra đời. Bọn họ mang theo tâm
huyết và ký thác của phụ mẫu trưởng bối, thăm dò đi xuống, sinh ra một
thế hệ khác, Nhân Đạo kéo dài vĩnh hằng.”
“Xét từ quan điểm này,
con người vốn vĩnh sinh. Trong cơ thể của mỗi một sinh mạng mới, đều có
máu của song thân bọn họ, của tổ tiên bọn họ. Dấu vết trong huyết mạch,
là tiếp diễn của tiền bối đã chết của bọn họ, đây là một hình thái khác
của vĩnh sinh. Con người, chính là bắt nguồn sâu xa như thế, là một dòng chảy dài xuống phía dưới.”