Tôn Viêm nhíu hạ mày, quát khẽ nói.
- Dạ, Thiếu bang chủ.
- Huyết mạch trong cơ thể Thiếu bang chủ đã thức tỉnh, bước vào thời kỳ
phát triển với tốc độ cao. Tin tưởng không bao lâu, Thiếu bang chủ chính là người đứng đầu thế hệ trẻ tuổi ở Tinh Châu.
- Ha ha ha, không sai. Tới lúc đó, Tiểu Bá Vương, hay Nhị Lang Thiên Quân cũng không là đối thủ của Thiếu bang chủ!
Đám người Dung Nham bang nói.
- Tiểu Bá Vương, Nhị Lang Thiên Quân... Hừ, bọn họ kiêu ngạo không được
bao lâu nữa đâu. Bởi vì Tôn Viêm ta đã chính thức rời núi! Hả?
Tôn Viêm đang nói, bỗng nhiên thần sắc biến đổi, cảm giác được điều gì. Hắn quay đầu nhìn về phía cửa khách điếm.
Cửa lớn bị đẩy ra một cách chậm rãi. Lúc này đây, chỉ có một người đi vào.
Nhưng giờ phút này toàn bộ đại sảnh hoàn toàn im lặng.
Người tới là một thiếu niên. Hắn phong thần như ngọc, anh tuấn tiêu sái, tóc
đen, toàn thân mặc áo bào trắng. Mũi hắn thẳng cao ngất như núi, trong
ánh mắt lóe ra tinh quang, làm cho người ta thoáng liếc mắt một cái, đều cảm thấy bị hấp dẫn.
Bởi vì hắn có khí chất và mị lực khác thường.
Trong bão cát đại mạc, gió lùa vào khiến quần áo hắn bay phất phới. Nhưng
trong cảm nhận của mọi người, bão cát vốn khô rát, lại giống như đã biến thành làn gió êm dịu.
Trong nháy mắt, khi nhìn thấy thiếu niên
này, mọi người giống như rơi vào một bức tranh với thác nước từ trên núi chảy xuống. Non xanh nước biếc, thung lũng sông sâu thâm u.
Giờ phút này, mọi người hình như rời xa Đại Mạc, tiến vào Thủy Trạch Chi Hương của Giang Hán quốc.
Giang sơn cẩm tú, thiếu niên như ngọc.
Hắn chính là Nhị Lang Thiên Quân.
Chưởng quầy đã chạy tới:
- Nhị Lang Thiên Quân đại nhân, đại nhân nhà ta từng phân phó, đã cố ý
chuẩn bị một gian phòng thượng đẳng cho đại nhân. Thiên Quân đại nhân đi đường vất vả, muốn ăn chút gì, cứ phân phó.
Chưởng quầy xoa xoa
tay, khom lưng, trên mặt đầy vẻ tươi cười. Thái độ của hắn bây giờ hoàn
toàn đối lập với thái độ xa cách khi gặp đám người Sinh Tử Cốc.
Độc Tinh Tử vừa ghen tị, lại là hâm mộ. Nhưng không cảm thấy có gì không ổn.
Cường giả Quân cấp mười bảy tuổi, có tư cách được hưởng sự đối đãi tốt như vậy.
- Nếu có thể, dẫn ta tới phòng.
Nhị Lang Thiên Quân nhìn lướt qua đại sảnh, lời ít mà ý nhiều nói.
- Được, Thiên Quân đại nhân, ta xin dẫn đường cho ngài, thỉnh đi bên này.
Chưởng quầy tỏ thái độ kính cẩn, nghiêng thân mình, đi ở phía trước.
Trong đại sảnh, dưới ánh mắt của mọi người, hai người đi lên lầu.
Nhị Lang Thiên Quân lại đột ngột dừng bước.
Hắn nhíu mày, quay đầu lại, nhìn về phía cửa khách điếm. Khi mọi người đang cảm thấy khó hiểu, hắn giãn lông mày, mở miệng nói:
- Chưởng quầy, thỉnh thu xếp cho ta một bàn, bày đồ ăn ngon, ta muốn chiêu đãi một người.
- Hả, được, được. Ta sẽ an bài cho ngài!
Chưởng quầy vội vàng đáp ứng. Hắn đảo mắt nhìn qua đại sảnh. Lúc này các bàn
đã sớm có người ngồi. Làm sao còn có bàn ăn nào trống?
Nhưng Nhị Lang Thiên Quân muốn, ai dám nể mặt hắn?
Chẳng qua, đến tột cùng là ai có thể làm cho Nhị Lang Thiên Quân thay đổi chủ ý?
Khi mọi người ở đây còn đang nghi hoặc, cửa lớn lại chậm rãi được đẩy ra.
Làn gió thơm cuốn vào, một đám người rảo bước tiến vào đại sảnh.
- A? Nhị Lang Thiên Quân, ngươi đến rồi sao...
Người thiếu niên dẫn đầu liếc mắt nhìn mọi người một cái, thấy Nhị Lang Thiên Quân chờ, ngây ra một lúc, chợt cười rộ lên.
Giọng điệu hắn rất tùy ý, cười lại không có chút thiện ý nào.
- Tốt lắm, xem ra phải sớm ngày giao đấu. Lúc này đây, ngươi chạy trời không khỏi nắng, ắt phải bại trong tay ta.
Thiếu niên không chút thiện ý, giọng điệu rất điên cuồng, làm cho người ta cảm giác được một mị lực tự tin.
- Tiểu Bá Vương, làm gì phải nóng vội như vậy? Không ngại ngồi xuống trước, uống một ly, sau đánh một trận cũng không muộn.
Nhị Lang Thiên Quân ha ha cười, nói.
Ầm!
Ngay sau đó, toàn bộ đại sảnh đều nổ tung.
Khó trách ngông cuồng như vậy!
Hóa ra Tiểu Bá Vương!
- Hắn chính là Tiểu Bá Vương?
- Ta còn tưởng rằng hắn thành thục, lưng hùm vai gấu, khí phách mười
phần, thật không ngờ lại chỉ là một thiếu niên trẻ tuổi nhu nhược như
vậy.
Thấy Sở Vân, trong đại sảnh của khách sạn bình dân nhất thời nổi lên từng đợt tiếng bàn luận sôi nổi.
Toàn thân Sở Vân khoác áo bào trắng, mang khăn chít đầu màu xanh, hoàn toàn
mang dáng vẻ một vị thư sinh gầy yếu. Khuôn mặt hắn vô cùng tinh xảo,
hai mắt như nước hồ thu, lông mi rậm, làn da trắng nõn nhẵn nhụi, so với làn da của nữ tử bình thường thậm chí còn mịn hơn ba phần.
Nhất
là cùng một đường đến đây với hắn là: Kim Bích Hàm, Tiếu Tiểu Hiền, còn
có Hoa Mai, Dịch Yên, Phi Yến cùng các môn nhân tinh nhuệ của Yên Chi
Môn.
Với vô số giai nhân bên cạnh làm nền, càng khiến hắn như quần tinh ủng nguyệt, thu hút ánh mắt của vô số người.
Nếu dùng tám chữ để hình dung hắn, đó chỉ có thể là “Mắt ngọc mày ngài,
tuấn tú bất phàm”. Nếu không phải Nhị Lang Thiên Quân nói toạc ra thân
phận của Sở Vân, chắc hẳn rất nhiều người đều cho rằng Sở Vân là nữ cải
nam trang.
- Không ngờ Tiểu Bá Vương có bộ dáng như vậy, thế gian này còn có nam nhân tuyệt mỹ như vậy…
Ngay cả thiếu nữ áo đen cũng thấp giọng thì thào, vô cùng kinh ngạc. Hình
tượng của Sở Vân so với trong tưởng tượng của nàng quả thật là cách một
trời một vực.
Đối với sự thay đổi hình tượng bản thân, Sở Vân kỳ thực cũng rất bất đắc dĩ.
Kiếp Yêu trong tay hắn, bất kể là Thiên Hồ, Thông Linh Xà, Nguyệt Thỏ hay
Kim Ngọc Tiên Điệp, đều nằm trong số những yêu thú tuấn mỹ, xinh đẹp nổi danh.
Nguyên bản, khi linh khí truyền lại, cải tạo bản thân đã
chịu ảnh hưởng sâu nhất của Bạo Động viên trong bát đại kiếp yêu. Bởi
vậy, Sở Vân vốn là lưng hùm vai gấu, cao to uy vũ. Thế nhưng, bát đại
kiếp yêu chỉ ký kết khế ước minh hữu với Sở Vân, mà với Thiên Hồ lại
cũng ký kết khế ước chủ tớ, quan hệ mật thiết nhất.
Hiện nay, tu
vi của Thiên Hồ so với các loại yêu vật đã đề thăng lên rất nhiều, lực
ảnh hưởng của các nàng lấn át tám đại kiếp yêu. Kết quả là, hình tượng
của Sở Vân
trong vòng mấy tháng đã xảy ra biến hóa nghiêng trời
lệch đất, khiến hắn biến thành một thiếu niên cực kỳ tuấn mỹ, mười phần
văn tú, nhẹ nhàng.