Nhưng mà đúng lúc này, đoàn người bỗng bị tách ra, một vị nam
tử trung niên dẫn theo một nhóm người hùng hồn đi tới trước mặt Sở
Vân.
- Mẹ nó, chen lấn cái gì, không có con mắt à... Ách!
Một số người bị đẩy qua hai bên mở miệng mắng chửi, nhưng khi bọn họ
nhìn rõ đoàn người này, liền như con vịt bị bóp cổ, tiếng mắng
chửi ngừng bặt.
- Là Hồ gia!
- Mẹ của ta ơi, là Hồ gia, gia tộc đứng thứ bảy. Sao bọn họ lại tới đây?
- Đó là tộc trưởng Hồ Kim Thao của Hồ gia, Bát Vinh Vương, lúc còn trẻ
thì đã có chiến tích rồi, hiện nay hùng bá một phương, danh tiếng
lẫy lừng, nhất cử nhất động đều ảnh hưởng đến thế cuộc của toàn bộ Đan Châu.
Hồ gia được công nhận là một trong Đan Châu thập đại bá chủ, từ trước
đến giờ, Bách Gia Đan Hội đều là của người của mười gia tộc giành
vị trí đầu. Thực lực thâm hậu, thế lực khổng lồ, cho dù là Công Tôn
gia hay Triệu gia, đứng trước mặt Hồ gia cũng như đứa trẻ dưới chân
người trưởng thành.
Không thể đắc tội được, cũng không dám đắc tội.
Càng huống chi đây là Hồ Kim Thao, là nhân vật truyền kỳ đại danh lừng lẫy hiện nay.
Thủ đoạn tàn nhẫn, hành sự mạnh mẽ chắc chắn, chiến tích kinh người, máu lạnh vô tình.
Vị tộc trưởng này của Hồ gia cũng không tỏa ra linh áp Vương Cấp của
mình, nhưng chỉ bằng vào vẻ mặt lạnh lùng như sắt thép đúc
thành của hắn cũng đủ để khiến người ở đây cảm thấy bị đè nén,
không khí dường như đông cứng lại, cảm giác vô cùng ngột ngạt.
Khí trường của người này thực sự quá cường đại!
Hồ Kim Thao cũng không thèm nhìn Công Tôn Uyển Nhi và Triệu Phì một cái, trực tiếp đi qua.
Hắn đứng trước mặt Sở Vân, sắc mặt hiện lên vẻ cực kỳ trang trọng và thành khẩn, chắp tay nói với Sở Vân:
- Bỉ nhân là tộc trưởng của Hồ gia, chân thành mời Vô Danh công tử
gia nhập đội ngũ của bản gia. Bản gia nguyện dùng vị trí chủ lực đệ
nhất còn trống để chờ công tử.
Mọi người đều chết lặng.
Ai nấy đều há mồm trợn mắt!
- Chuyện gì xảy ra thế này? Ta vừa mới nghe lầm phải không?
Đây là tiếng lòng của phần lớn người ở đây.
Tộc trưởng của gia tộc đứng thứ bảy ở Đan Châu, đường đường là Bát
Vinh Vương, lại dùng từ "bỉ nhân" để tự xưng. Cố ý đến đây để
mời một thanh niên không ai biết tên.
Mà thanh niên này lại là người vừa mới bị loại khỏi đội ngũ, ngay cả tư cách tham gia Bách Gia Đan Hội cũng không có.
Càng quan trọng hơn là, Bát Vinh Vương còn chính miệng hứa hẹn, nguyện ý giao vị trí chủ lực đệ nhất cho thanh niên này.
Sở Vân dường như có chút suy tư, quay đầu nhìn về nơi xa.
- A! Ca ca, hắn nhìn qua đây.
Đôi mắt đẹp của Vân Tiểu Ái mở thật to, ngay cả vẻ mặt kinh ngạc cũng vô cùng khả ái.
- Hắn đã phát hiện ra chúng ta.
Ánh mắt của Vân Bạch Tham hơi có chút suy nghĩ, khóe miệng bất giác
mỉm cười, đứng trong đám người gật đầu với Sở Vân.
Mọi người
ai nấy cũng đều hết sức chăm chú nhìn phản ứng của Sở Vân, thấy
cảnh như vậy, đầu váng mắt hoa như muốn té xỉu.
- Thanh
niên này có địa vị gì, đứng trước mặt Bát Vinh Vương mà hắn còn
dám quay đi chỗ khác, không thèm đếm xỉa, sao có thể tùy tiện
như vậy?
Trong lòng vị tộc trưởng này của Hồ gia lại càng chấn động.
Người khác chỉ có thể nhìn thấy Sở Vân nhìn về phía nơi xa, nhưng hắn lại biết Sở Vân nhìn ai trong đám người kia.
Đại công tử của Vân gia, Vân Bạch Tham!
Mặc dù mình là cường giả Vương Cấp, lại quyền cao chức trọng, nắm trong tay Hồ gia có thế lực đứng thứ bảy ở Đan Châu. Nhưng trong lòng Hồ Kim Thao lại biết rõ mình có bao nhiêu cân lượng.
Bát đại gia tộc
ẩn thế, là bí mật công khai ở cao tầng Đan Châu. Thế nhân không biết
được, nhưng Hồ Kim Thao sao lại không biết? Tầng lớp càng cao thì
càng có thể cảm nhận được sự khủng bố của bát đại gia tộc ẩn thế!
Bát đại gia tộc này có liên quan đến Tam Hoàng Ngũ Đế ở Đan Châu. Mỗi
một gia tộc giơ ra một đầu ngón tay là có thể nghiền nát mười cái Hồ
gia. Chỉ cần giúp đỡ chút xíu nào đó là có thể khiến một tiểu gia tộc hạng bét tăng cao địa vị thành nhất lưu ở Đan Châu.
Hồ gia chính là một ví dụ. Năm xưa, lão tổ của Hồ gia đã được một vị cao tầng của Vân gia ưu ái, lúc này Hồ gia mới có địa vị và cục diện
như hiện nay. Hồ gia chính là đối tượng nâng đỡ của Vân gia, thậm chí có thể nói là con rối của Vân gia.
Mặc dù chỉ làm con rối, tộc trưởng Hồ gia không những không có gì bất mãn, hơn nữa còn lấy đó làm vinh quang.
Mười gia tộc đứng đầu ở Đan Châu, phía sau gia tộc nào không có bóng
dáng của gia tộc ẩn thế? Có thể được sự ưu ái của gia tộc ẩn
thế, đó chính là bản lĩnh của mình!
Sở Vân sắp bị ép ra
khỏi Bách Gia Đan Hội, Vân Bạch Tham tất nhiên không muốn thấy tình
cảnh này xảy ra. Thế là gọi tộc trưởng của Hồ gia tới, ra mặt
sắp xếp một phen.
Lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy Vân Bạch Tham, Bát Vinh Vương kích động vạn phần.
Đại danh của Vân Bạch Tham, hắn đã sớm nghe nói qua. Tuổi còn trẻ, nhưng
đã là Vương Giả đỉnh phong, tu vi còn cao hơn mình. Là một kỳ tài
ngàn năm khó tìm, trong thế hệ hiện nay, hoàn toàn xứng đáng
là đệ nhất nhân trong lớp hậu bối bát đại gia tộc.
Thậm chí,
theo tin tức ngầm truyền ra, Vân Bạch Tham dường như đã được chọn
trong nội bộ làm một trong năm người ứng cử chức tộc trưởng của
Vân gia. Cho dù như thế nào, dù không làm tộc trưởng của Vân gia
được, tương lai hắn cũng nhất định là cao tầng
trong cao tầng của Vân gia.
Bát Vinh Vương biết rằng, nếu đặt được mối quan hệ này, Hồ gia có thể bảo đảm hưng thịnh phồn vinh mấy trăm năm.
Hiện nay, Vân Bạch Tham chủ động triệu kiến hắn, muốn hắn đi làm một chuyện, đi mời một thanh niên làm chủ lực đệ nhất.
Người nào có thể khiến Vân Bạch Tham Vân đại công tử nói ra một chữ “mời”!
Ánh mắt của Bát Vinh Vương tỏa sáng, trong lòng hiểu rõ. Hắn lập tức quyết tâm, mặc kệ người này là ai, mặc kệ thanh niên này thuộc đội ngũ nào, Bát Vinh Vương ta cho dù phải bỏ hết thể diện, mặt dày đi cầu
xin thì cũng phải mời cho bằng được thanh niên này đi theo về
phía mình, hầu hạ hắn thật chu đáo.
Vừa gặp mặt Sở Vân, trong lòng Bát Vinh Vương liền thầm chấn động: “Thanh niên này rất không đơn giản.”
Sở Vân đối với thái độ của hắn cũng vô tùy tiện, đây không phải giả
bộ, là xuất phát từ sự kiêu ngạo và tôn quý trong xương cốt. Bát
Vinh Vương lập tức suy nghĩ liên tục.
Thanh niên trước mắt này
rất giống Vân Bạch Tham. Chẳng lẽ là quý công tử của bát đại gia tộc
ẩn thế? Do nhàn rỗi đến chán, cải trang vi hành chạy đến Bách Gia
Đan Hội chơi đùa?
Thảo nào Vân đại công tử lại coi trọng như vậy, dùng chữ “mời”.
Nghĩ tới đây, Bát Vinh Vương nặn ra một nụ cười nơi khoé miệng, ngữ khí càng thêm ôn hòa:
- Vô Danh công tử, có yêu cầu gì, công tử cứ phân phó. Ta đại biểu cho Hồ gia quét dọn giường chiếu đón chào công tử.
Thấy cảnh tượng này, tròng mắt mọi người thiếu chút nữa lọt cả ra ngoài.
- Bát Vinh Vương cười rồi, hắn có thể cười rồi!
- Tộc trưởng thiết diện vô tình, ta theo tộc trưởng mấy mươi năm,
chẳng bao giờ thấy ngài cười. Ngài lại mỉm cười với một thanh niên
như thế.
Trong lòng mọi người dường như nổi lên cơ bão cấp mười hai, ai cũng không thể bình tĩnh được.
Tình cảnh thực sự quá quỷ dị. Bát Vinh Vương lại chân thành như vậy, thậm chí có chút thấp giọng, đi mời một thanh niên.