Nhưng Tiên Nang của Vạn Thú Vương không bị ràng buộc, bởi dung hợp với
tự nhiên bên trong, cho nên vách tường không gian lực gần như đã bị tiêu tan, khiến cho người ta khó có thể cảm giác được.
Trong không gian yên tĩnh này là một khối đá ngầm cao hai trượng, vô cùng tô lớn.
Hãm Không Thạch Quái cấp Linh Yêu!
Thoáng chốc Sở Vân liền cảm nhận được một luồng khí tức gần giống với khí tức
của Linh Yêu. Trên đường đi, hắn cảm thụ được hơn hai mươi luồng khí tức Thạch Quái Linh Yêu, thế nhưng đây chính là lần đầu tiên tiếp xúc với
Thạch Quái cấp Linh Yêu.
Bề ngoài của nó ngăm đen, giống như một
tảng đá ngầm tầm thường. Lúc này nó đang ngủ say, không hề có phản ứng
gì. Trong lúc này, vô tình hình thành một bức tường, ngăn cản mọi tác
động của bên ngoài.
Sở Vân cẩn thận đi qua nó. Một khi Hãm Không
Thạch Quái ngủ say, chẳng khác gì chết, ngay cả đứng lên đầu nó giậm
chân la lớn, cũng không thể đánh thức nó dậy.
Thế nhưng, một khi
có ý định nhằm vào, hoặc là lực công kích cường đại chạm vào nó. Nó sẽ
lập tức tỉnh giấc, bộc phát ra lực phản kích cường đại.
Tiếp cuộc hành trình, Sở Vân lại tiếp tục gặp phải ba Thạch Quái cấp Linh Yêu khác.
Nhưng mà là ngoài dự tính của hắn, trong khi hắn đạt được mục đích. Bỗng
nhiên một Thạch Quái cấp Linh Yêu hiện ra trước mắt hắn.
Rõ ràng
cấp tu vi của Hãm Không Thạch Quái này cao hơn rất nhiều so với những
Thạch Quái hắn nhìn thấy lúc trước. Sở Vân dự đoán, ít nhất nó cũng phải là một đầu Linh Yêu đạt được 8000 năm tu vi.
Tình huống này, ngay cả Dịch Yên cũng không hề tính đến.
- Cuối đường, rõ ràng là một đầu Thạch Quái. Lẽ nào cơ duyên, chính là Hãm Không Thạch Quái này?
Sở Vân chau mày, trầm ngâm suy nghĩ.
Hắn cảm thấy không thích hợp, nhất định hắn đã quên địa phương nào đó.
Ký ức của kiếp trước, đã giúp hắn rất nhiều. Đột nhiên hai mắt hắn sáng ngời, thân hình lóe lên, trực tiếp đánh vào tảng đá lớn.
Ầm!
Sau một khắc, hắn đã tiến vào giữa tảng đá lớn.
- Hồng Thường Tiên Tử! Ngươi không nên phụ lòng tốt của ta. Nếu như ngươi nhận ta làm chủ nhân, ta sẽ cho ngươi tự do.
Ngay sau đó, hắn vẫn còn chưa thấy rõ cảnh tượng bên trong thạch đá, liền có một thanh âm rất lớn, vô tình truyền vào trong tai hắn.
Không
gian bên trong Thạch Quái vô cùng u ám, không có bất cứ tia sáng nào.
Nhất là loại không gian này không hề ổn định, có rất nhiều không gian
lưu chuyển trong đó, có thể cảm nhận được nước ngầm cuộn trào mãnh liệt. Thậm chí bên cạnh đó còn có rất
nhiều lốc xoáy, một khi bị cuốn vào trong đó, cũng giống như rơi vào đầm lầy, không thể thoát ra được.
Sở Vân dùng Hồng Yêu không màu để ẩn thân, sau đó nhạy cảm lẻn vào vị trí an toàn.
Nhất thời phát hiện, trong bên khối thạch đá này, đã sớm có người ở trong đó.
- Hồng Thường Tiên Tử... Hóa ra là nàng bị nhốt ở đây. Thảo nào không thấy nàng xuất hiện.
Sở Vân kinh ngạc, trông thấy bên trong có một con thuyền hoa bị nhốt tại đây.
Hồng Thường Tiên Tử đứng hiên ngang trên mũi thuyền, trên người mang thương thế, vẻ mặt vô cùng trầm trọng.
Rõ ràng nàng đã trải qua một trận chiến kịch liệt, nữ thuộc hạ bên người
cũng còn rất ít. Chỉ còn lại năm sáu người, toàn thân đẫm máu, đứng vòng quanh người nàng, biểu tình cứng rắn, ánh mắt đầy thù hận, nhìn chằm
chằm vào đại địch của các nàng.
- Cuồng Sư, ngươi muốn ta nhận ngươi làm chủ nhân? Đúng là hoang đường! Đừng có mộng tưởng!
Hồng Thường Tiên Tử kiên quyết từ chối, đối mặt địch nhân đang chiêu hàng,
cho dù đang trong tình thế cấp bách, nhưng vẫn không có chút do dự nào.
Địch nhân đứng đối diện xa xa với nàng chỉ có một người.
Thân hình hắn cao chín thước, cơ bắp cuộn lên như hòn đá, thân thể vô cùng
hùng tráng, mũi cao miệng rộng. Trên mái tóc dài của hắn lóe ra ánh
vàng, giống như bờm sư tử, phóng thoáng hùng vũ tới cực điểm.
Hắn có trong tay Kim Long Thôn Nhật Đao lừng danh.
Đại quan đao này, chỉ riêng chuôi đao đã dài tới tám thước. Trên chuôi đao
được khắc một con Thương Long màu vàng, trông rất sống động, giống như
đang bay lên trời.
Cuối chuôi đao là long vĩ, đoạn đầu chính là long đầu há miệng rít gào, phun ra thân đao sáng như tuyết.
Thân đao huy hoàng như mặt trời, bên ngoài kim mang lưu chuyển, giống như
một khối mặt trời nhỏ, khiến người ta phải căng mắt mà nhìn.
Sau lưng hắn là một vòng tròn treo lơ lửng giữa không trung, từ từ xoay tròn, to như bánh xe thiên luân.
Đây chính là Ngũ Hành Thiên Luân nổi danh trên Chư Tinh Quần Đảo.
Kim Long Thôn Nhật Đao, Ngũ Hành Thiên Luân, tất cả những thứ này đều biểu
lộ thân phận của hắn... Hắn chính là Cuồng Sư! Một trong ba hải tặc đứng đầu trên Quần Đảo Chư Tinh, xếp thứ hai mươi lăm trên Kỳ Nhân bảng.
Đây đúng là cường giả trong truyền thuyết còn lưu lại, là ác mộng của thương đội trên biển.
Ngay cả Yến Đông Lưu cũng chỉ có thể đứng trên Dị Sĩ Bảng mà ngước nhìn hắn.
“Cuồng Sư, tại sao hắn ở chỗ này? Hơn nữa vì sao muốn làm khó đối phương, mà đối phương còn là hải tặc Phi Hổ?”
Sở Vân cảm thấy bên trong có chuyện kỳ quặc, lặng lẽ tiếp cận, cũng không hề vội vàng xuất thủ.
- Hừ! Hồng Thường Tiên Tử, đến lúc này ngươi vẫn còn ngang bướng, như vậy có lợi ích gì? Nếu như ngươi theo ta, ta có thể giúp ngươi hoàn thành
tâm nguyện, tìm bảy mươi mốt tỷ muội bị thất lạc của ngươi. Ngươi phải
biết rằng, nếu như ta nói ra thân phận thực sự của ngươi. E là Tinh Châu rộng lớn như, ngươi cũng khó có thể đi được nửa bước.
Cuồng Sư vừa cứng vừa mềm, ý đồ muốn công kích tư tưởng của Hồng Thường Tiên Tử.
Hồng Thường Tiên Tử chậm rãi lắc đầu, cười đắng ngắt:
- Cuồng Sư, ngươi mãi mãi cũng không thể hiểu được hai chữ tự do có ý
nghĩa như thế nào đối với tỷ muội chúng ta. Không có tự do, sống không
bằng chết! Trước kia bảy mươi hai tiên phi chúng ta đã từng thề. Cuộc
đời này tuyệt đối không nhận chủ, suốt đời sống cuộc
sống tự do!
- Hừ! Thật quá ngu xuẩn! Được, lúc này đây ta không muốn ép ngươi nhận ta làm chủ nhân. Nhưng tý nữa ta muốn ngươi phải quỳ dưới chân ta, thè
lưỡi liếm ngón chân của ta, nhận ta làm chủ nhân. Ngươi chỉ là một Linh
Yêu nho nhỏ của, còn dám có ý đối đầu với ta!
Cuồng Sư phẫn nộ,
tóc vàng dựng ngược lên. Hắn bước một bước, giống như hung thần thời
thượng cổ, huy động Kim Long Thôn Nhật Đao, mạnh mẽ chém xuống.
Ống tay áo của Hồng Thường Tiên Tử bay lượn, màu đỏ nổi lên cuồn cuộn, cực lực ngăn cản.
Song phương bạo phát đại chiến, đột nhiên phụt ra quang hoa tỏa sáng khắp trời, tiếng sấm nổ vang kéo dài không ngớt.
- Vốn Hồng Thường Tiên Tử chính là một đầu Linh Yêu. Hình bảy mươi hai tiên phi này ta cũng đã nghe nói qua...
Từ vài ba câu nói, Sở Vân đã có được một chút thông tin, thế nhưng lại càng thêm nghi hoặc.
Tại kiếp trước, cấp bậc của hắn còn quá thấp, chỉ biết Hồng Thường Tiên Tử
chính là hải tặc Phi Hổ, không ngờ nàng lại có thân phận khiến người ta
phải giật mình như vậy.
Bấy giờ ngẫm nghĩ một chút, trước kia
chính mình phải tránh né lão tỗ Viêm gia truy sát, lão tổ Viêm gia trông thấy Hồng Thường Tiên Tử xuất thủ, cũng từng phát ra một tiếng kinh hô:
“Ngươi không phải là người!”
Hơn nữa Hồng Thường Tiên Tử là hải tặc Phi Hổ, quả thực hành động có chút
quái dị. Nàng muốn cướp đoạt, thu thập không phải vì vàng bạc châu báu,
ngược lại là những thứ đồ cổ tại thời kỳ Đường Cẩm Quốc.
“Chờ chút, Đường Cẩm Quốc, bảy mươi hai tiên phi, Cực Nhạc Hoan Hỷ Thuyền! Trời! Hóa ra thân phận của nàng là như vậy.”
Thoáng chốc, trong đầu Sở Vân chợt lóe ra linh quang, toàn thân chấn động, bỗng nhiên hiểu rõ tất cả.
Tất cả hoàn toàn đã được sáng tỏ.
Trước kia Đường Cẩm Quốc là một cường quốc nhất lưu tại Tinh Châu, phồn hoa
hưng thịnh, quân đội hùng hậu, nhân tài đông đúc. Tuy rằng Đường Cẩm
Quốc Chủ
đã được thỏa mãn quyền lợi, nhưng hắn lại muốn được trường sinh bất lão, sống ngang trời đất.