Chí Tôn

Chương 107: Q.2 - Chương 107: Sở Vân chậm chạp không bắn (hạ)






Cận vệ lập tức đi tới. Mông Nguyên quốc chủ thì thầm vài câu với người này. Người cận vệ lập tức gật đầu, chậm rãi rời khỏi đài cao.

Còn cách trận khảo hạch thứ hai nửa canh giờ. Đây là cơ hội do Thiên Ca Thư Viện đặc biệt bố trí để thư sinh có đầy đủ thời gian nghỉ ngơi và hồi phục.

Bỗng nhiên có một vị cận vệ tới tìm Sở Vân, thì thầm nói chuyện một hồi.

- Mông Nguyên quốc chủ muốn gặp ta?

Sở Vân ngây cả người.

- Đây là chuyện tốt!

Nhan Khuyết đi tới.

- Tuy rằng bình thường việc gặp gỡ nói chuyện đều tiến hành sau khi đại xạ lễ kết thúc. Nhưng đối với những thư sinh có biểu hiện xuất sắc trong đại xạ lễ, các nhân vật lớn rất sợ bị người khác giành nên tới mời chào trước, nên tranh thủ tiến hành hội đàm trước tiên.

- Thì ra là thế. Tuy rằng không có ý xuất sĩ trong đầu, nhưng một mình gặp Mông Nguyên quốc chủ, lãnh hội một chút phong thái kiệt xuất của vị vua có tài trí mưu

lược cũng tốt.

Sở Vân cười cười, đi theo người cận vệ.

Đám thư sinh may mắn nhìn thấy cảnh tượng này đều chấn động.

- Thấy chưa? Đó là cận vệ của Mông Nguyên quốc.

Mông Nguyên quốc chủ mời chào Sở Vân trước!

- Ông trời ơi, Sở Vân mới là tân sinh năm một.

- Tân sinh thì đã sao? Tân sinh cũng có thể xuất sĩ. Chỉ cần hai bên nguyện ý là được. Thư Viện cũng không phải nhà giam.

Tin tức được truyền tới tai đám người Hoa Anh, sắc mặt bọn họ lập tức trầm xuống. Vốn đã cảm thấy nhục nhã, hiện giờ lại càng xanh mét.

- Tên tiểu tử Sở Vân kia, không ngờ được mời chào trước!

- Bình thường việc mời chào trước được tiến hành sau trận khảo hạch thứ hai. Mời chào ngay sau trận khảo hạch lần đầu tiên, cũng mới chỉ có Mông Nguyên quốc chủ.

- Đến tột cùng, Sở Vân được coi trọng ở điểm nào? Thật sự là không hiểu nổi!

- Theo ta thấy, ánh mắt của Mông Nguyên quốc chủ cũng không được tốt lắm.

Đám người Mã Hữu Tài, Vệ Khiếp than thở, vẻ mặt đầy căm giận. Hoa Anh và Trữ Y Y trầm mặc không nói, trong lòng như là đánh đổ năm bình dấm, vừa hâm mộ, lại vừa ghen tị, lại vừa căm phẫn.

Rất nhanh, Sở Vân đã trở lại.

- Thiếu chủ, thế nào?

Nhan Khuyết lập tức vây lấy.

- Mông Nguyên quốc chủ thật sự là hùng nhân, khí thế bức người.

Sở Vân cảm khái một câu.

- Ai nha, ta không phải hỏi ngươi cái này.

Nhan Khuyết sốt ruột, cơ hồ muốn dậm chân. Hắn là thư sinh xuất thân bình dân, đối với cơ hội như vậy, trong lòng đã khát khao suốt ba năm, lúc này tâm tình kích động như thế, có thể lý giải được.

Sở Vân cười cười:

- Hắn hứa cho ta chức vị Thiên Phu Trưởng, muốn ta gia nhập Mông Nguyên quốc. Chẳng qua ta đã khéo léo cự tuyệt.

- Thiên Phu Trưởng...

Nhan Khuyết ngẩn ngơ, ngây ngốc nhìn Sở Vân:

- Thiếu chủ cự tuyệt?

- Ừ, chí không ở đây.

Sở Vân sờ sờ cái mũi nói.

- Thiên Phu Trưởng...

Đám thư sinh xung quanh đều dựng tai nghe ngóng, nghe được tin tức này, đều kìm lòng không được phát ra một tiếng than kinh ngạc.

Từ Thiên Phu Trưởng, thật sự có thể nói là một ngày lên trời.

- Nghe nói chưa? Sở Vân cự tuyệt lời mời của Mông Nguyên quốc chủ. Ngay cả chức vị Thiên Phu Trưởng cũng không muốn!

Tin tức này như có cánh, rất nhanh truyền khắp đám thư sinh.

Có không ít người kinh ngạc, cũng không ít người thở dài.

“Thiên Phu Trưởng ở Mông Nguyên quốc...”

Trữ Y Y nghe được tin tức này, ngầm thở dài một hơi.

Ai cũng biết Sở Vân thiếu niên anh hùng, tiền đồ sáng lạng. Nhưng được Mông Nguyên quốc chủ là nhân vật lớn như vậy, công khai xem trọng, thừa nhận thiên phú

của hắn. Trong lúc đó, hai người này lại ở cảnh giới bất đồng.

Sắc mặt mọi người đều trắng bệch. Có vài thư sinh năm cuối tương đối hối hận. Sao lúc trước không kiên định quyết tâm, ở lại đội ngũ của Sở Vân?

- Trận khảo hạch thứ hai không thể thua.

Khuôn mặt anh tuấn của Hoa Anh rất lạnh lùng, giọng điệu như băng.

- Nên lợi dụng quân cờ mai phục kia.

Sắc mặt mọi người ngẩn ra, có người buồn bực hỏi:

- Quân cờ gì?

- Nội gian trong đội ngũ Sở Vân.

Vệ Khiếp thản nhiên cười nói.

Không ngờ còn có thủ đoạn mai phục? Người không biết, đều kinh ngạc quay đầu lại nhìn về phía Hoa Anh.

- Chỉ cần đạt được mục đích, dùng chút thủ đoạn có sao đâu?

Hoa Anh mỉm cười nói.

Có người đưa ra nghi vấn:

- Nhưng vì sao nội gian này không báo cho chúng ta biết mưu kế nhằm chặn lại Sở Vân đây?

Trữ Y Y cười nhạt một tiếng:

- Vì sao phải nói mưu kế chặn lại Sở Vân? Có thể tự mình thực thi, muốn gạt đối thủ trước hết phải lừa dối người trong nhà.

- Thì ra là thế.

Có người không khỏi gạt mồ hôi trên trán. Đến giờ bọn họ mới phát hiện, biểu hiện của ngầm tranh đấu lại kịch liệt đến vậy.

- Thực xin lỗi, hội trưởng. Ta đã mắc sai lầm nghiêm trọng!

Một vị thư sinh đứng ở trước mặt Sở Vân, cúi đầu rất thấp.

- Không có vấn đề gì, trận thứ ba mới là mấu chốt. Cố gắng lên.

Sở Vân vỗ vỗ bờ vai của hắn nói.

Chờ sau khi vị thư sinh này rời đi, Nhan Khuyết đi tới, vẻ mặt vô cùng xấu hổ:

- Thiếu chủ, là sai lầm của ta. Mời nội gian vào trong đội.

Sở Vân gật đầu, trong lòng hắn cũng biết rõ ràng. Dù khẩn trương thế nào, cũng không thể phạm sai lầm đến mức đó. Có thể tính có tám phần là nội gian.

- Không cần áy náy, Hoa Anh rất giỏi quỷ kế, đùa bỡn lòng người. Về sau đề phòng hơn một chút là được.

Bỗng nhiên Sở Vân khẽ cười ra tiếng.

- Không hổ là Hoa Anh, thật lắm thủ đoạn.

- Nội gian sẽ làm yếu đi lực lượng của chúng ta. Đáng giận, tự nhiên dùng quỷ kế đê tiện như vậy!

Đôn Hoàng công chúa rất tức giận.

- Có thể tạo thành thành tích, đạt thành mục đích, mặc kệ là âm mưu dương mưu, đều là kế sách tốt.

Sở Vân nhìn rất thoáng. Kiếp trước hắn đã có trải nghiệm vô cùng phong phú, nhìn thấy những âm hiểm như vậy, tâm tình lại cảm thấy vững vàng hơn.

Hoa Anh đùa bỡn tâm kế, thực sự rất thủ đoạn. Sở Vân đã tự mình nói chuyện với những người gia nhập đội ngũ, lúc ấy hắn cũng không phát hiện chút sơ hở nào.

Đương nhiên, Sở Vân rất tin tưởng vào cảm nhận của mình. Chỉ có một lời giải thích duy nhất chính là, nội gian này là sau khi hắn gia nhập vào mới bị Hoa Anh xúi giục.

Đối với điểm ấy, Sở Vân cũng không có biện pháp. Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.

Huống hồ, tuy hắn là hội trưởng, nhưng địa vị ngang hàng với các thư sinh khác.

Lòng người luôn thay đổi. Nếu hắn có thể hoàn toàn nắm trong tay, sẽ không còn là người, mà là thần.

Trận khảo hạch thứ hai, đúng là đội Hoa Anh tạm dẫn đầu, đội ngũ của Sở Vân chiếm vị trí thứ hai.

Cứ như vậy, tổng hợp lại thành tích trong hai lần, hai đội trở thành những đội tham gia trận khảo hạch thứ ba.

Lần lượt là Hoa Anh cầm đầu đội của hắn. Sau đó Sở Vân dẫn dắt đội của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.