Loại đan dược này có dạng dịch thể trong suốt keo dính, hơi có chút vẻ bạch ngọc. Kim Bích Hàm cầm trong tay, trước tiên bóp nát dùng linh khí kích thích, sau đó mới đặt lên ngực Sở Vân xoa đi xoa lại, vô cùng không dứt khoát.
Khẽ cắn môi, nhắm mắt cố sức nhấn một cái, rốt cuộc cũng dán chắc vào ngực Sở Vân.
Hít…
Sở Vân hít một ngụm khí lạnh, khóe mắt co giật nói:
- Ta nói, ngươi có thể nhẹ một chút hay không?
Cơ thể liên tục truyền tới đau đớn như lửa đốt, lại chịu lực lượng bên ngoài đè ép, đau càng thêm đau.
Sắc mặt Kim Bích Hàm đỏ bừng, lúc này vừa thẹn vừa giận trả lời:
- Yêu cầu của ngươi thực không ít, bôi thuốc sao có thể không đau? Không hài lòng tự mình làm.
Sở Vân cắn răng, không tiếp tục mở miệng.
Khí tức Kim Bích Hàm nhẹ dần, đường nhìn vững vàng dừng lại trên người, không hề nhìn ***g ngực của Sở Vân. Đôi ngọc thủ mềm mại không xương liên tục xoa trái xoa phải trước ngực Sở Vân, sau đó lại bôi băng ngọc cao lên trên mặt, cổ, tay chân, sau lưng đối phương.
Băng ngọc cao chính là bí dược của Đôn Hoàng quốc, vô giá, phi thường hữu hiệu. Sở Vân cảm giác trong ngực truyền tới từng đợt mát lạnh, hình như là suốt mát từ trong núi chảy ra, đau đớn như lửa đốt toàn thân dần dần biến mất không còn.
Trong lúc nhất thời, đau đớn trướng lên trong cơ thể được Băng Ngọc Cao mang tới mát mẻ cùng với động tác bôi thuốc không nặng không nhẹ của Kim Bích Hàm đan xen một chỗ, Sở Vân cực lực nhẫn nại, chỉ là lấy tính cách kiên nghị của hắn, cuối cùng không thể nhịn được phát ra âm thanh từ trong răng, giảm bớt đau đớn.
- Hít… Hừ… Hừ… A…
Thanh âm này tràn ngập ám muội, Kim Bích Hàm nghe được khiến khuôn mặt đỏ bừng, hầu như có thể đâm chảy nước. Trái tim của nàng nhảy lên bình bịch, từng đợt cảm giác tê dại từ chỗ bàn tay truyền tới. Mặc dù là Băng ngọc cao rất mát lạnh, nhưng cũng không thể che lấp được cảm giác này.
Chỉ là bôi hết ngực của Sở Vân nàng đã ướt dẫm mồ hôi, có vẻ như không chịu được gánh nặng.
Sở Vân nhìn vào trong mắt càng thêm tin tưởng vững chắc suy đoán trong lòng, cho tới bây giờ Sở Vân vẫn chưa từng nghe nói qua Băng ngọc cao, từ dược hiệu của loại đan dược thần kỳ này không khó suy đoán, thế lực nội tình phía sau Thạch Gia Minh tuyệt đối không bình thường.
Hơn nữa hắn rõ ràng không hề có một chút kinh nghiệm bôi thuốc cho người khác, hạ thủ không nhẹ không nặng, như vậy vị công tử ca trước mắt này nhất định sinh ra trong nhà giàu có, thế nhưng hiện tại ngụy trang thân phận, tiến vào trong thư viện tu hành.
Nghĩ tới đây, Sở Vân thoáng lý giải khó xử trong lòng Kim Bích Hàm, thuận miệng nói:
- Trước nghỉ ngơi một chút đi, sau đó chuyển sang địa phương khác!
- A, địa phương khác?
Kim Bích Hàm trừng lớn con mắt, trong đôi mắt đẹp tràn ngập vẻ kinh hoàng. Phốc một tiếng đứng bật dậy, trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm vào Sở Vân.
Nàng bỗng nhiên ý thức được, tình huống xa xa so với nàng tưởng tượng còn “hung hiểm đáng sợ” rất nhiều.
Chỉ là, cuối cùng nàng cũng bôi thuốc vào mặt, cổ, sau lưng và tay chân cho hắn rồi mới thu tay lại. Hiệu quả của Sinh cơ băng ngọc cao vô cùng cường đại, chỉ trong thời gian ngắn ngủi Sở Vân đã sinh ra được chút khí lực, có thể miễn cưỡng hoạt động bình thường.
Có năng lực hoạt động, hắn đương nhiên cự tuyệt Kim Bích Hàm. Bàn tay của nàng lúc nhẹ lúc nạng, đối với thần kinh chịu đựng của Sở Vân tuyệt đối là khiêu chiến cực lớn.
Kim Bích Hàm nghe được Sở Vân muốn tự mình làm, nhất thời thở ra một hơi thật dài, cảm thấy đoạn thời gian ngắn ngủi vừa rồi giống như cả một năm.
Sinh cơ băng ngọc cao chính là bí dược của Đôn Hoàng Quốc, nếu như bán ngoài thị trường, một bình tuyệt đối có giá mười vạn địa sát thạch tệ. Nói là vô giá cũng không hề khoa trương, cảm thụ được chỗ tốt thật lớn, Sở Vân chỉ nghỉ ngơi trong chốc lát, cuối cùng hoàn toàn tiêu hao hết bình thuốc, cũng bôi kín toàn bộ cơ thể, ngay cả địa phương dưới khố kia cũng không quên.
Sau khi bôi xong, toàn thân mát mẻ, giống như đang lúc mùa hè được nằm dưới bãi biển, uống nước trái cây đánh đá, sau đó là cảm giác mệt mỏi vô cùng ập tới. Sở Vân trực tiếp ngã xuống giường, phát sinh một tiếng hừ hừ trong mũi cực kỳ thoải mái, nhắm mắt ngủ ngon lành.
Thương cảm cho Kim Bích Thàm, thời điểm nhìn thấy Sở Vân cởi luôn ngoại khố, lập tức thấy trong đầu oanh một tiếng, vội vàng xoay người, chạy ra khỏi cửa. Cho tới tận sáng hôm sau, ánh bình minh chói rọi soi sáng muôn loài, nàng cũng không dám bước vào trong nhà. May mà buổi tối trên núi cao coi như có cảnh trí khác lạ, rất nhiều tân sinh hoan hô nhảy nhót, suốt đêm không ngủ, đi dạo bên ngoài, Kim Bích Hàm cố tình kết giao, coi như nhận thức rất nhiều người.
Thời điểm Sở Vân tỉnh lại, cũng đồng thời bị Kim Bích Hàm đánh thức:
- Uy, tỉnh lại, phải nhập học rồi, muộn giờ cũng đừng trách ra không nói cho ngươi.
- A, khóa học thứ nhất, không thể đến muộn!
Sở Vân kinh hãi bật người dậy, xốc chăn đệm trên người, vội vã nhảy xuống dưới.
Thời điểm hai chân của hắn rơi xuống đất, hắn mới phát hiện ra ngày hôm qua lúc ngủ vùi, không chỉ tinh thần no đủ, hơn nữa toàn thân tràn ngập khí lực sử dụng không hết. Mặc kệ là thân thể, tinh thần hay linh quang trong cơ thể đều có bước đề cao không nhỏ.
“Muốn chết, người này dĩ nhiên ngủ trần!”
Toàn thân Kim Bích Hàm cứng còng, tâm cảnh bình tĩnh nhất thời ầm ầm tan rã, cuống quýt chuyển mắt về địa phương khác. Nớm nớp lo sợ, cảm giác một giờ bằng một năm.
“Xem ra hôm qua đánh một trận đích thực là cạn kiệt sinh lực, siêu việt cực hạn. Sau đó lại chịu đựng đau đớn vô cùng, tinh thần có bước đề cao. Cộng thêm Sinh cơ băng ngọc cao, cơ thể rõ ràng tăng nhanh, thể lực tăng nhiều. Thân thể và hồn phách đều có đề thăng,
linh quang trong cơ thể rõ ràng có bước phát triển mới.”
Sở Vân vừa nghĩ vừa mở rộng tứ chi. Thân thể của hắn kiện mỹ lưu sướng, hình như ấu long tân sinh.
Chiến đấu, nhất là chiến đấu đột phá cực hạn chính là con đường đề cao thực lực nhanh chóng nhất.
Chỉ là, tố chất thân thể như vậy, khoảng cách đạt tới trình độ sử dụng Túy Tuyết Đao chiến đấu trong thời gian dài còn rất xa rất xa.
“Nếu như mỗi ngày ta đều có Sinh cơ băng ngọc cao để dùng thì tốt rồi.”
Ý niệm này vừa mới hiện ra trong đầu Sở Vân liền lập tức bỏ đi. Tầm mắt của Sở Vân không thấp, có thể nhìn ra được độ quý hiếm của Sinh cơ băng ngọc cao. Thạch
Gia Minh có hai ba bình đã coi như rất hiếm thấy rồi, hơn nữa thứ này không phải dùng nhiều là tốt.