Vương đình thâm u, đình đài lầu các, tinh xảo hoa mỹ. Chọn màu lam và
màu vàng là chính, đỉnh cung rất tròn, phù điêu hình giọt nước, kết hợp
cùng một chỗ, hình thành San Hô Cung với phong cách độc đáo.
Vừa
bước vào trong điện, Sở Vân cũng nhướng mày. Trong không khí tràn ngập
linh áp của Vương giả. Hiển nhiên là Nhân Ngư Vương đánh một đòn cảnh
cáo với hắn.
Nếu đổi lại là cường giả Hầu cấp tầm thường, lúc này chỉ sợ sắc mặt đã trắng bệch, đánh mất lễ nghi phong thái. Nhưng Sở Vân là nhân vật giết chết Tham Lang Vương, lại tự mình cảm thụ linh áp
khổng lồ sung thiên triệt địa khi Tửu Hào Vương ngộ đạo.
Nhân Ngư Vương làm vậy, không chỉ không thu được hiệu quả, ngược lại khiến Sở Vân hiểu được một vài điều. Trong lòng thầm nghĩ:
- Nhân Ngư Vương có linh áp như vậy, tuy rằng thật sự là linh áp của
Vương giả, nhưng lại khiến người ta có một loại không đáng lo, cảm giác
miệng cọp gan thỏ. Xem ra nghe đồn Tinh Châu cũng không phải hoàn toàn
là là tin đồn vô căn cứ. Lúc trước Nhân Ngư Vương bại dưới tay Sở Bá
Vương, thương thế rất nặng. Tuy rằng vẫn điều dưỡng, nhưng hiện nay chưa khôi phục hoàn toàn.
Sở Vân không đổi sắc mặt, ngẩng đầu bước
tới. Đến giữa đại điện, ngửa đầu nhìn lại, chỉ thấy Nhân Ngư Vương đang
ngồi ngay ngắn trên ngai vàng san hô rộng lớn. Mặt nàng như bức tranh,
toàn thân cung trang, châu ngọc bao phủ quanh người, có vẻ ung dung đẹp
đẽ quý giá.
Ánh mắt thâm thúy, bóng đêm giống như hòa vào trong hai mắt nàng. Trên
khuôn mặt có vẻ sắc bén và uy nghi hơn nhiều so với nữ tử tầm thường, lộ rõ phong thái vô biên của nữ vương này.
Chỉ có điều hai bên tóc
mai như mây, đã không che được mái đầu bạc trắng. Đây là dấu vết năm
tháng. Nhân Ngư Vương cùng thời đại với Vạn Độc Vương, chắc nàng cũng
chừng mấy trăm tuổi.
- Ai gia nên gọi ngươi là Vô Song, hay là Sở Vân đây?
Nàng vừa mở miệng, đã chỉ rõ sự ngụy trang của Sở Vân. Hai mắt sâu như đáy
hồ, ánh mắt bắn ra hàn ý nghiêm nghị, từ trên cao nhìn xuống Sở Vân.
Sở Vân cười ha hả, xua tay nói:
- Gọi thế nào, cũng không có vấn đề gì. Tùy tâm tình của tiền bối.
Trí tuệ Vương giả sâu không lường được, mắt sáng như đuốc. Những ngụy trang của Sở Vân chỉ có thể lừa được người thường. Nhưng đúng như hắn dự
đoán, ngụy trang này đã bị Nhân Ngư Vương bóc trần. Hắn cũng không chút
xấu hổ, bình thản thừa nhận.
- Tốt lắm. Sở Vân, ngươi là một đứa
nhỏ thành thục. Ngươi phải nói thực cho Ai gia biết, hiện tại ngươi cưới Uyển Nhi, có phải vì đã nhận chỉ thị Vạn Độc Vương hay không?
Nhân Ngư Vương gật đầu, trong đôi mắt chợt lóe vẻ nghiêm nghị, lại hỏi.
Sở Vân nghiêm mặt, chắp tay về hướng Nhân Ngư Vương nói:
- Thật sự là Vạn Độc Vương tiền bối mong tại hạ giúp. Nói vậy hẳn tiền
bối đã sớm biết được tình hình của vãn bối. Vạn Độc Vương nhận lời với
vãn bối, có thể trợ giúp vãn bối ngăn cản thế tấn công của Lục Kình
Vương.
Hắn cũng không định giấu diếm, đối mặt với trí tuệ Vương giả, lừa cũng lừa không được, vậy đơn giản là thừa nhận cho xong.
- Ha ha ha. Sở Vân tiểu tử ngươi bị lừa rồi. Nàng đã đại nạn buông xuống, cách chết không xa. Lục Kình Vương cũng đang lúc tráng niên, lực lượng
của nàng không cường đại như ngươi nghĩ. Cũng tốt, hiện tại ngươi lập
tức rời điện, tuyên bố trước mọi người, ngươi đổi ý bỏ qua Vũ Văn Uyển
Nhi. Để bồi thường, ngươi được chọn lựa ba bảo vật trong Quốc khố Nhân
Ngư. Chuyện này bản vương cũng sẽ không truy cứu.
Nói xong, Nhân Ngư Vương nhắm hai mắt lại, dựa lưng vào ghế, khoát tay, ý bảo Sở Vân lui ra.
Sở Vân nghe vậy, không khỏi nhíu mày. Nếu thật sự làm như vậy, đó là
thương tổn rất lớn đối với Vũ Văn Uyển Nhi. So với hậu quả Vũ Văn Uyển
Nhi không được chọn trong đại hội kén rể còn nghiêm trọng hơn vài phần.
Ngoại trừ suốt đời không thể tái giá ra, về sau còn muốn gánh trên lưng
sự đùa cợt châm chọc miệt thị của mọi người xung quanh.
Hơn nữa mình chính miệng đồng ý với Vạn Độc Vương, muốn ra tay giúp đỡ. Sao có thể bỏ dở nửa chừng?
Bởi vậy hắn không chút do dự, lập tức từ chối:
- Yêu cầu này, xin thứ cho vãn bối khó có thể làm được. n oán gút mắt
giữa Quốc chủ cùng Vạn Độc Vương tiền bối đều là chuyện của thế hệ
trước. Cần gì phải liên lụy đến thế hệ sau? Uyển Nhi là vô tội. Quốc chủ cần gì phải đem cừu hận đối với Vạn Độc Vương, chuyển sang người nàng
chứ?
- Nói như vậy, ngươi cho rằng Ai gia hận Uyển Nhi? Ngươi sai lầm rồi. Ai gia xem Uyển Nhi như cốt nhục, sao lại đi hận nàng.
Nhân Ngư Vương mở hai mắt, trên môi thoáng mỉm cười trào phúng.