- Đây chính là yêu binh quyển trục?
Trong khi Cuồng Nho Tướng Quân đứng sững sờ, Bạch Tiểu Thánh binh khí phổ liền nổ mạnh, bạo phát ra đạo pháp Kiếm Bộc!
Sở Vân có được môn đạo pháp thần thông này, đương nhiên sẽ sử dụng nó. Lần đầu tiên hắn sử dụng, dựa vào một số ít yêu kiếm thu thập trên chiến
trường, nhưng cũng đã bị Kiếp Yêu bút đánh hao tổn.
Sau khi hắn
quay lại đại bản doanh, lập tức điều động toàn bộ yêu kiếm tốt nhất đã
được thu thập từ trước. Trong kho vũ khí của Thư gia, nắm giữ yêu binh
của Hải
Long Vương, Hỏa Đức Vương, Vạn Thú Vương, Viêm gia, Trữ
gia... Cho nên bây giờ rất sung túc. Mấy năm nay lại có Du Nha Đại Sư
dốc sức luyện chế yêu binh. Cộng thêm việc Sở Vân đưa ra yêu cầu với
Mông Nguyên Quốc, cũng chiếm được một lượng lớn yêu kiếm
cấp Linh Yêu. Rốt cục hắn vẫn cảm thấy chưa đủ, lại trao đổi điều kiện với Thiết gia, yêu cầu một lượng yêu kiếm khác.
Hơn nữa dựa vào thu thập trên chiến trường, cuối cùng tạo thành Bạch Tiểu
Thánh binh khí phổ này. Trong đó có bốn mươi lăm yêu kiếm cấp Linh Yêu
và sáu mươi ba yêu kiếm cấp Đại Yêu.
Bất cứ ngôn từ nào cũng không thể diễn tả được sự bạo phát của kiếm khí.
Tiếng nổ vang lên khiến trời đất rung chuyển.
Kiếm khí bay lên trời cao, sóng biển cuồn cuộn cao tới mười trượng. Một phần chiến trường nhanh chóng bị tiêu diệt, trong đó có tinh binh Băng Oa,
Trinh Hữu Tài. Hầu như bên trong hải vực của Cuồng Nho Tướng Quân cũng
bị cuốn sạch.
Toàn bộ chiến hạm, cùng với hơn một ngàn tinh binh
Băng Oa, các tướng sĩ và Trịnh Hữu Tài... Đều bị cắn nát. Chỉ còn có
Cuồng Nho Tướng Quân đứng trơ trọi giữa không trung. Nước biển bốc hơi
lên, khiến cảm giác nóng rát.
Ầm một tiếng, nước biển bắn tung tóe, Cuồng Nho Tướng Quân đứng ngây dại nhìn về phía Kiếp Yêu bút.
Toàn Bộ thân bút đầy vết rạn nứt, nguyên bản tu vi của Kiếp Yêu suy giảm nghiêm trọng, rất nhanh tụt xuống cấp Linh Yêu.
Trong khi hắn trông thấy Sở Vân bổ tới, hắn vẫn chưa hồi phục bởi tác động thật lớn như vậy.
- Cuồng Nho Tướng Quân, đây chính là ngày tận thế của ngươi. Linh Yêu xuất hiện, giết!
Sở Vân vung đao chém xuống, Bát Thiên Thanh Sơn Bút liền bay ra ngoài,
toàn bộ chín đầu Linh Yêu xuất thủ đều có thương thế, Cuồng Nho Tướng
Quân bị bắt sống!
…
Mặt trời hạ xuống, mây tàn như lửa. Khi đó trên mặt biển là một cảnh tượng vô cùng hỗn độn.
Trên mặt biển, vô số thi thể đang trôi nổi, có thể dễ dàng trông thấy được
những chiến hạm vỡ nát, có chiến hạm đang từ từ chìm xuống, có chiếc
không còn bất cứ thuyền viên nào, trở thành chiến thuyền lẻ loi tự động
di chuyển trên biển.
Cờ xí bị thiêu đốt, tung bay trong gió. Lúc
này, một vài chú hải âu mới dám bay vào phiến hải vực này, phát ra tiếng kêu cạc cạc.
Nhưng tràng cảnh chiến trường cũng không hoàn toàn
tĩnh mịch, trên mấy trăm chiến thuyền có hơn ba ngàn binh sĩ đang thu
dọn chiến trường. Nếu như trông thấy tướng sĩ quân mình bị thương vẫn có thể cứu chữa được liên cứu đi, về phần binh sĩ quân địch, thì thẳng
thắn bổ xuống một đao, đưa bọn chúng xuống hoàng tuyền.
- Trận
đại chiến này, tuy rằng thắng lợi, thế nhưng thương vong quá nhiều a. Hy vọng chiến lợi phẩm có thể bổ sung một chút thiếu hụt về tài chính.
Nhìn về chiến trường, Nhan Khuyết có chút tâm tư.
Trước lúc chiến tranh, toàn tâm toàn lực để giành lấy thắng lợi. Hiện tại đã
thắng lợi, nhưng vẫn còn vô số phiền toái trước mắt.
Trong đó, điều phiền toái lớn nhất chính là vấn đề tài chính.
Trước kia, được Mông Nguyên Quốc giúp đỡ, cũng không phải không có ràng buộc. Những vật tư vô giá này cũng không phải cho không.
Đây chính là món nợ đối với Mông Nguyên Quốc. Đương nhiên cũng có thể không trả, thế nhưng dựa vào tình hình hiện nay, hủy bỏ khế ước liên minh.
Như vậy sẽ đắc tội với Giang Hán Quốc và Mông Nguyên Quốc, thì quả đúng
là một hành động quá ngu xuẩn.
Nhan Khuyết lại tiếp tục nói:
- Trận đánh ngày hôm nay, đã phá vỡ kế hoạch của Giang Hán Quốc chủ. Thủy gia cũng rơi vào thế hạ phong. Có thể nói con đường phía trước rất sáng lạn, bất quá...
- Ngươi muốn nói đến Thiết gia sao? Đánh bại
Thủy gia rồi, bây giờ chỉ còn có Thiết gia ngăn cản chúng ta thống nhất
quần đảo. Hiện tại Thiết gia là đồng minh của chúng ta, đại quân Thiết
gia kề vai sát cánh cùng chúng ta. Thế nhưng, một khi chiến tranh kết
thúc, sau đó trở mặt, vậy sẽ không được thích hợp.
Hoa Anh chau mày.
- Ngoài Thiết gia, tuy Thủy gia mất đi đại bộ phận quân lực nhưng trên
các hải đảo vẫn còn đội ngũ phòng thủ nhất định. Lúc này chính là thời
gian bọn chúng suy yếu nhất, nếu như đối phó với Thiết gia, bỏ qua cơ
hội chinh phạt tốt, để cho Giang Hán Quốc chủ có thời gian chỉnh đốn,
như vậy lại càng thêm nguy hiểm.
Hoàng Hiếu trình bày rõ quan điểm của chính mình.
Lúc này đối phó với Thiết gia, hoặc là tiếp chinh phạt Thủy gia. Hai việc
này đều có ưu khuyết điểm khác nhau. Hơn nữa lúc này tiếp tục chiến
tranh, làm sao có thể phản ứng lại Giang Hán Quốc, làm sao có thể hoàn
trở những khoản nợ đối với Mông Nguyên Quốc, tiếp đó còn phải trợ cấp
những người bệnh, chỉnh đốn sắp xếp quân đội, và vấn đề tưởng thưởng...
Nói chung có rất nhiều vấn đề cần giải quyết, không chỉ vài ba lời là có
thể giải quyết.
- Mọi người hãy đàm phán, ta đi xem Cuồng Nho kia một chút.
Sau khi Sở Vân nghe một hồi, cảm thấy đau đầu cho nên đứng dậy xoay người đi.
Hắn nghiêm túc rời bỏ vị trí chủ tọa. Dù sao nơi này còn có nghĩa phụ Thư
Thiên Hào của chính mình và rất nhiều văn thần võ tướng.
Trông thấy Sở Vân lưu loát như vậy, đám người Thư Thiên Hào không khỏi cười khổ.
Nhưng bọn họ cũng biết Sở Vân không muốn kể nhiều công lao trong trận chiến
vừa rồi. Huống hồ Cuồng Nho Tướng Quân chính là lợi thế trọng yếu, nếu
như Sở Vân có thể thuyết phục hắn gia nhập Thư gia. Đến lúc đó, Hoàng
Hiếu và Cuồng Nho liên thủ, ai có thể chống lại?
Chỉ cần nghĩ thoáng qua giả thiết này, cũng làm người ta phải xao động.
- Hãy mở cửa khoang thuyền cho ta.
Sở Vân đi xuống khoang thuyền, đi vào lối nhỏ đèn đuốc sáng trưng, tiếp đến tới nhà tù được bảo vệ nghiêm ngặt.
- Thiếu đảo chủ!
Bốn tên gác tù trông thấy Sở Vân, trong mắt đều lóe sáng, toát ra quang mang sùng kính.
Bọn chúng vội vàng mở cửa nhà tù, sau đó cung kính thoái lui.
Trong nhà tù, Cuồng Nho Tướng Quân đang ngồi bất động dưới đất, hai tay hai
chân, thậm chí trên cổ đều bị xích sắt cấp Đại Yêu trói buộc rất chắc
chắn, dù có cánh
cũng không thể bay.
Nghe thấy tiếng động, hai mắt Cuồng Nho Tướng Quân mở ra, ngẩng đầu nhìn trông thấy Sở Vân,
nhất thời cười lạnh một tiếng, bình thản nói:
- Là ngươi.
Thần tình của hắn rất tự nhiên, không khác gì ngày thường, trên đường gặp
người quen mà chào hỏi. Có thể dễ dàng nhận thấy tâm chí kiên định của
hắn.
Sở Vân nhìn hắn một lát, mới nói:
- Ngươi có nguyện ý đầu hàng Thư gia chúng ta hay không?
- Phi!
Cuồng Nho Tướng Quân mạnh mẽ nhổ ra một ngụm nước bọt về phía Sở Vân, nhưng Sở Vân nhanh nhẹn tránh được.
- Ngươi đừng có mơ tưởng hão huyền!
Hắn căm hận nói.
Bỗng nhiên Sở Vân cười tươi, lộ ra hằm răng sáng loáng:
- Người hiểu mình nhất, thường là địch nhân. Ta cũng biết ngươi sẽ không
đầu hàng. Chỉ là, nếu như ngươi không đầu hàng, ngươi biết ngươi phải
đón nhận cái gì chứ?
Cuồng Nho Tướng Quân khinh thường, cười nói:
- Ngươi đừng dùng cái chết để uy hiếp ta. Ngươi bắt ta làm tù binh là vì
cái gì? Chẳng phải chính là đối phó với kế hoạch tiếp theo của Giang Hán Quốc chủ hay sao? Ngươi cần ta để ép Giang Hán Quốc chủ hòa đàm! Hừ,
ngươi dám giết ta sao? Sỉ nhục ngày hôm nay, ta nhất định ghi nhớ trong
lòng, sớm muộn gì ta cũng bắt ngươi phải trả gấp bội.
Nói đến đây, hắn ngửa đầu gào thét:
- Chư Tinh Quân Đảo, Cuồng Nho Tướng Quân ta sẽ quay lại.
- Quay lại cái rắm!
Sở Vân cười lạnh một tiếng, nhấc chân lên, đá một đá khiến Cuồng Nho Tướng Quân ngã nhào xuống đất.
Một lực mạnh vọt tới, Cuồng Nho Tướng Quân bất ngờ không kịp đề phòng, liền ngã nhoài trên mặt đất, đầu chảy be bét máu.
- Được, được, được. Những sỉ nhục này, ta sẽ ghi nhớ thật kỹ, ngày sau nhất định bắt ngươi hoàn trả gấp bội!