Nhị Lang Thiên Quân vẫn giống như bàn thạch, mắt điếc tai ngơ, trầm mặc không nói.
- Thế gian này tại sao có người ngốc như vậy. Ngươi lại bày đặt không cứu ta, đi chờ địch nhân tới cửa, não của ngươi có phải thiếu gân máu rồi
không.
- Đây chính là đại bản doanh của địch nhân, ngươi tưởng là bọn họ sẽ đối chiến với ngươi sao? Cho dù như vậy, xa luân chiến ngươi
cũng ăn không tiêu đó? Mau thả ta ra.
Phi Vũ Kiếm Quân tóc tai hỗn loạn, trên khuôn mặt bốc lên nộ khí, bộ ngực phập phồng bất định, bị khí tức làm cho muốn ngất đi.
Cho dù là thất thủ, rơi vào trong tay Sở Vân thành tù binh, chưa từng làm cho nàng tức giận như vậy.
Nàng quát đến khô họng, cũng không được đáp lại, không thể làm gì khác hơn
là thở gấp, hồi sức lại, Nhị Lang Thiên Quân bỗng nhiên mở miệng nói:
- Cứu ngươi chỉ là chuyện thuận tiện, khiêu chiến Tiểu Bá Vương mới là
chuyện đệ nhất. Chờ ta xong xuôi chính sự, sẽ tới cứu ngươi. Nếu ngươi
muốn huyên náo nữa, ta mặc dù có thắng, cũng không nhớ rõ có một vị
cường giả Quân Cấp bị bắt thành tù binh ở chỗ này.
Ngữ khí của hắn, rất là bình thản. Cũng không quay đầu lại, chỉ để cho Phi Vũ Kiếm Quân một bóng lưng.
Phi Vũ Kiếm Quân nghẹn họng đứng nhìn, thiếu chút nữa thở không nổi.
Nhìn bóng lưng của Nhị Lang Thiên Quân, nàng cực kỳ bó tay.
Không biết nên tán thưởng sự tự tin của hắn, hay là chửi hắn bị bại não.
…
- Đại quân của Công chúa điện hạ chiến thắng trở về!
- Công chúa điện hạ, nữ giới còn hơn đấng tu mi. Trong chớp mắt đã thống nhất quốc nội. Thật sự là hào kiệt.
- Lão quốc chủ dưới suối vàng có biết, chắc cũng vui mừng mỉm cười?
...
Tinh lịch năm 755, dưới sự quấy nhiễu của Sở Vân, Đôn Hoàng công chúa Kim
Bích Hàm thống nhất Đôn Hoàng quốc, quét sạch các thế lực cắt cứ, suất
lĩnh đại quân chiến thắng trở về sớm hơn so với kiếp trước năm năm. Bên
trong thành Đôn Hoàng, dân chúng từ các đường các ngõ đều hoan nghênh,
hoa tươi cùng vỗ tay sôi nổi nhất vương thành từ trước tới nay.
- Bái kiến công chúa điện hạ!
Các võ tướng, thủ thành đều ào ào quỳ rạp xuống trước mặt Kim Bích Hàm. Vẻ
mặt mỗi người bọn họ đều đầy kích động. Uy tín của Đôn Hoàng công chúa
đã lên tới đỉnh điểm.
Trong cuộc sống trấn thủ một hậu phương,
vương quân Đôn Hoàng một đường vượt mọi chông gai, tung hoành sa trường, tin chiến thắng liên tiếp báo về. Phong thái Kim Bích Hàm, Sở Vân cùng
với thống lĩnh Bạch Toa Toa ở trên chiến trường, đều là nội dung bọn họ
nói chuyện nhiều nhất mỗi ngày.
- Đều đứng lên đi.
Giọng điệu Kim Bích Hàm bình thản, biểu tình nghiêm túc. Nàng đang lo lắng về chuyện Nhị Lang Thiên Quân.
- Trong Vương thành, xuất hiện tình trạng gì khác lạ hay không?
Biểu tình này của nàng trong mắt tướng sĩ thủ thành cũng là tăng thêm một
phần uy nghiêm, làm người ta không khỏi rùng mình. Lúc này, dù sao lúc
này cũng chín bỏ làm mười đồng thanh nói:
- Khởi bẩm điện hạ, trong Vương thành toàn bộ đều ổn, không có phát sinh bất luận tình trạng nào khác lạ.
- Ừ, làm không tồi, tiếp tục bảo vệ thành trì.
Kim Bích Hàm không tỏ thái độ, nỗ lực hai câu. Thật ra trong lòng lại đang
mắng to phế vật. Ngay cả một vị cường giả Quân cấp tiến vào, cũng không
biết.
Bởi vậy có thể thấy được, thực lực của Nhị Lang Thiên Quân thật sự không thể khinh thường.
- Sở Vân thật sự chiến đấu cùng với đối thủ như vậy sao?
Tuy rằng nàng rất tin tưởng đối với Sở Vân, nhưng mỗi khi nghĩ đến đây, vẫn không khỏi phiền lòng.