Tử Tiêu rút yêu binh từ bức tranh cuốn, cầm trong tay, hành động nhanh như tia chớp, sát khí xông lên, thiên địa biến sắc!
Hắn đánh một đòn, ngay sau đó lập tức phi thân trở ra. Mọi người cũng còn chưa kịp phản ứng lại.
Trữ Thiên Vương “A” một tiếng, té trên mặt đất. Ba quân xao động. Thiết
Ngao nhân cơ hội chỉ huy quân phản công. Một trận đại chiến. Bên Trữ
Thiên Vương bị đánh tơi bời, quân lính tan rã.
Từ đó về sau, hai
bên Chư Tinh Quần Đảo và Thiết Ngao phản kích đến cùng, thu lại phần lớn đất đã mất, và có địa vị ngang hàng với Trữ Thiên Vương.
Tuy
rằng Trữ Thiên Vương bị thương nặng chưa chết, lại vì vậy tĩnh dưỡng
tròn ba năm. Ba năm sau, hắn mới tấn chức làm Vương giả. Nhưng thời điểm này, thời cơ
chiến đấu thống nhất đã sớm mất từ lâu. Phía Thiết
Ngao nhận được sự ủng hộ âm thầm của Giang Hán quốc, Đông Hải Phái, đã
phòng thủ kiên cố.
Tử Tiêu trở thành nhân vật quan trọng nhất trong cuộc chiến này, cũng bởi vậy nổi tiếng thiên hạ.
Hắn có một quy củ ám sát, lấy mặt thật để hành sự. Vì phòng ngừa ngụy trang sẽ bị cao thủ vạch trần, có năng lực an ổn lòng địch, là một người mưu
trí.
Lấy giang sơn xã tắc mưu đồ để thu hút, âm thầm hướng dẫn
Trữ Thiên Vương thở dài ba tiếng, lặng lẽ mở ra chỗ hổng trong tâm tình
của hắn. Đây là mưu trí.
Không động thì thôi, khẽ động vạn quân lôi đình. Một chiêu hoàn thành, toàn thân trở ra.
Đây là dũng.
Trí dũng song toàn, vạch mưu kế trước khi hành động, ảnh hưởng đến Chư Tinh Quần Đảo, lan ra gần toàn bộ đại cục Tinh Châu. Một trận chiến này cũng nhờ vậy trở thành một vụ ám sát kinh điển nhất. Lúc ấy đã được sử học
gia liên minh Thư viện ghi vào sử sách.
Tử Tiêu chỉ một trận
chiến đã thành danh. Từ đó về sau được mọi người gộp chung với Hoàng
Hiếu, Bạch Miễn gọi là Chư Tinh tam thần tướng!
Mà hiện tại, Tử
Tiêu một trong tam thần tướng này, sát thủ cao nhất Tinh Châu, đứng ở
trước mặt Sở Vân, mặt mỉm cười, đang cầm bức hoạ cuộn tròn, chờ Sở Vân
đánh giá bức tranh cuộn giang sơn xã tắc mưu đồ.
Khó giải quyết!
Sở Vân mặt không đổi sắc, lại âm thầm cảm thấy đau đầu. Năm đó Trữ Thiên
Vương là thực lực Hầu cấp đỉnh phong, còn bị hắn ám toán. Hiện nay mình
nhiều nhất chỉ là Hầu cấp cao đoạn. Sao đối phó được với thích khách cao nhất này?
Càng khiến cho Sở Vân lo lắng chính là, lúc này chính là khai quốc đại điển của Thư Gia.
Mặc kệ hắn ám sát có thành công hay không, một khi hành động nhất định sẽ
khiến cho mọi người hỗn loạn. Trong sân có rất nhiều người, đều có tâm
tư bí hiểm, rục rịch. Một khi hỗn loạn lên, bọn họ còn có thể giống như
bây giờ, an ổn ngồi tại chỗ sao?
Không có khả năng!
Ánh
sáng chợt lóe qua mắt Sở Vân. Hắn biết mình chắc chắn phải xử lý tốt
chuyện này. Nếu không chắc chắn không khống chế được cục diện.
Nếu vừa rồi Đà Bối lão quân kêu gào thăm dò là khảo nghiệm thực lực của
hắn. Như vậy hiện tại, Tử Tiêu ám sát chính là khảo nghiệm trí tuệ của
hắn.
Làm sao bây giờ?
- Ha ha, Giang Hán quốc chủ có tâm.
Giang sơn xã tắc mưu đồ? Vừa nghe tên đã biết vật phi phàm. Một khi đã
như vậy, Tửu Hào Vương tiền bối, Tiên Nang Vương tiền
bối không ngại dời lại đây, cùng ta thưởng thức.
Sở Vân cười một tiếng nói.
Con mắt Tử Tiêu co lại, hắn không thể giết. Sắc mặt đại biểu Giang Hán quốc cũng biến đổi.
Hành động này của Sở Vân, chẳng khác gì để hai vị Vương giả hộ giá, Tử Tiêu
chỉ là thích khách Quân Cấp, ngay cả có năng lực ám sát Hầu cấp, nhưng
phải tạo ra thời cơ chiến đấu thuận lợi. Muốn hắn ám sát Vương giả, vậy
tuyệt đối là vượt quá năng lực của hắn.
Một khi Cường giả Vương
cấp bạo phát linh áp, có thể ảnh hưởng rất lớn tới sự liên hệ giữa hắn
và linh quang yêu binh trong tay hắn. Muốn trước mặt hai Vương giả, ám
sát Sở Vân, quả thực là nằm mơ nói mộng.
- Không biết làm thế
nào, giống như trở về nơi đã từng quen thuộc. Tửu Hào Vương, cố nhân
chúng ta trong đã lâu không gặp. Làm gì phải lưu luyến bữa tiệc trần tục này.
Cùng bản vương uống rượu ngắm hoa, tiêu dao tự tại có phải tốt hơn không.
Đang lúc này, bỗng nhiên có một giọng nói truyền đến, chậm rãi vang vọng trong không gian.
Tất cả mọi người đều động dung.
Lạc Anh Vương!
Lạc Anh Vương đột nhiên hiện thân, vượt qua dự đoán của rất nhiều người. Từ trước tới nay Lạc Anh Vương vẫn ở trong An Định Quốc, rất ít xuất động. Quan hệ của hắn với các Vương giả khác cũng không sâu, gần như ẩn cư
sống cuộc sống điền viên.
Không thể tưởng tượng được, hắn lại xuất hiện vào thời điểm này.
Đây là lần đầu tiên Sở Vân nhìn thấy Lạc Anh Vương.
Chỉ thấy hắn mặc hoàng ngọc sam, dáng người cao lớn tuấn tú, hai tay sau
lưng, đứng giữa hư không, khí độ Tông Sư uyên thâm của nhất phái.
Năm xưa nhất định là một nam nhân cực kỳ tuấn mỹ. Hiện nay hai bên tóc mai đã hoa râm, vẫn lộ ra vẻ phong lưu tuấn dật.
Hai hàng lông mày của hắn, không phải mày rậm hào phóng, cũng không phải
mày kiếm sắc bén, mà là nhu hòa dài nhỏ. Tướng mạo của hắn tài hoa tiêu
sái, con người tao nhã trí tuệ. Trong ánh mắt lộ ra vẻ thưởng thức và
lưu luyến đối với thế sự tươi đẹp.